Lưu Đại Toàn ngây người, lòng lạnh lẽo.
Tiêu đời! Lần này tàn đời thật.
Trước không nói người bị Cảnh Ngôn giết hộ vệ là vệ đội nhà nước, chỉ nói hành vi này hoàn toàn đắc tội trưởng trấn Cao Nham.
Lúc đi tới đây Lưu Đại Toàn muốn dựa vào thân phận tử đệ gia tộc lớn của Cảnh Ngôn ít nhất có thể nói chuyện với trưởng trấn, sau đó gã xin lỗi, bỏ đi một phần sản nghiệp là có thể đàm phán với Cao Nham. Ít nhất khiến Cao Nham thả nữ nhi của gã ra rồi tính.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không thể nào hòa bình nói chuyện.
Giết hộ vệ canh cửa nhà người ta thì nói chuyện kiểu gì?
Bùm!
Trong lúc Lưu Đại Toàn đầu óc ù đặc suy nghĩ lan man chợt nghe tiếng nổ đinh tai, cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn.
Lưu Đại Toàn rùng mình suýt té ngã ngửa.
Gã trông thấy gì?
Lưu Đại Toàn thấy Cảnh Ngôn thiếu gia trực tiếp đánh sập môn lâu phủ đệ trưởng trấn.
Đúng vậy, môn lâu tinh xảo hoàn toàn sụp đổ thành đống mảnh vụn, thật sự là mảnh bụi vụn không có mẩu nào to chút.
Thiếu gia của ta ơi, ngươi đang làm gì? Muốn san bằng phủ đệ trưởng trấn sao?
Đám võ giả đứng xa xem có biểu tình giống Lưu Đại Toàn, bọn họ không hiểu Cảnh Ngôn muốn làm gì.
Ra oai phủ đầu trưởng trấn? Khiến trưởng trấn đại nhân biết sự lợi hại của hắn? Hay muốn bắt ép trưởng trấn đại nhân thả Lưu Hiểu Nguyệt ra?
Rất ngu xuẩn!
Hành động này rất ngu, trưởng trấn Cao Nham chỉ là võ giả cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên, nhưng trưởng trấn là trưởng trấn, không thể đánh đồng với tổ chức bang phái như Thiên Lang bang. Nếu Cảnh Ngôn dám vô lễ với trưởng trấn thì bên phủ thành chủ Đoan Dương thành sẽ phái ra vệ đội truy nã hắn.
Cảnh Ngôn là tử đệ gia tộc lớn Đông Lâm thành, hắn không thể nào không biết điều đó, hắn nên rõ ràng sự đáng sợ của thế lực nhà nước.
Môn lâu phủ đệ bị phá hủy gây tiếng động lên, cả phủ đệ trưởng trấn ồn ào.
Các hộ vệ, vệ đội mặc giáp nhanh chóng tập kết, cầm các loại vũ khí sắc bén lao nhanh ra môn lâu.
Trưởng trấn Cao Nham để chòm râu dài cau mày nghe tiếng nổ, khó hiểu bước ra khỏi phòng.
Cao Nham vừa ra khỏi phòng, một võ giả tiến lên nghênh đón:
- Trưởng trấn đại nhân!
Cao Nham nhìn võ giả kia, hỏi:
- Mạc quản gia, xảy ra chuyện gì?
Mạc quản gia này là quản gia của Thiên Lang trại, người này đã đứng ngoài trại nghênh tiếp Cảnh Ngôn và Lưu Đại Toàn.
Lúc thành viên nòng cốt của Thiên Lang bang bị giết, Mạc quản gia mắt sắc gom tiền chuồn nhanh. Khi đó Cảnh Ngôn không chú ý, ai ngờ Mạc quản gia chạy tới phủ đệ trưởng trấn tiếp tục làm quản gia.
Biểu tình Mạc quản gia căng thẳng đáp nhanh:
- Trưởng trấn đại nhân, là Lưu Đại Toàn dẫn Cảnh Ngôn đến. Môn lâu của phủ đệ chúng ta bị phá hỏng, tiếng động vừa rồi là thằng nhãi Cảnh Ngôn làm ra.
Mạc quản gia chính mắt thấy Cảnh Ngôn giết ba vị đương gia Thiên Lang bang, ấn tượng cực kỳ khắc sâu với hắn. Mạc quản gia đang trong phủ đệ trưởng trấn nhưng không cảm thấy an toàn.
Thằng nhãi này thật là vô pháp vô thiên!
Mắt Cao Nham sáng rực cười to bảo:
- Cảnh Ngôn? Ha ha, rốt cuộc đến. Tiểu tử này rất to gan, còn dám đến Hắc Phong trấn, ta cứ tưởng hắn không dám bước vào địa vực Đoan Dương thành một bước. Đi, chúng ta đi gặp hắn.
Cao Nham không biết đoạn thời gian này Cảnh Ngôn ở trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm, hắn chưa ra khỏi địa vực Đoan Dương thành.
Mạc quản gia thấy Cao Nham coi thường Cảnh Ngôn thì nhắc nhở:
- Trưởng trấn đại nhân cẩn thận chút, Cảnh Ngôn tuổi không lớn nhưng sát tâm rất nặng.
Cao Nham nheo mắt hờ hững vẫy tay nói:
- Mạc quản gia đừng lo. Ha ha ha! Cảnh Ngôn đó miễn đầu óc bình thường thì không dám xằng bậy, chỗ của ta là đâu? Phủ đệ trưởng trấn Hắc Phong trấn, tên của ta có hồ sơ trong phủ thành chủ Đoan Dương thành. Cảnh Ngôn có mạnh đến đâu cũng không dám xuống tay với ta, vì tương đương với đối địch phủ thành chủ Đoan Dương thành. Ta không tin hắn có lá gan đó!
Nghe Cao Nham nói thế Mạc quản gia nhẹ lòng, thật ra không cần nghe nhắc Mạc quản gia cũng rõ ràng điều này. Nhưng Cảnh Ngôn vừa đến đã phá sập môn lâu phủ đệ trưởng trấn khiến người không đoán chắc.
Vệ đội mặc giáp đen bao vây Cảnh Ngôn, Lưu Đại Toàn, rống to:
- Ai!?
- To gan, dám tự tiện xông vào phủ đệ trưởng trấn! Còn không bó tay chịu trói!?
- Ngừng lại ngay, nếu không chúng ta sẽ ra tay!
Bọn họ có thấy hai thủ vệ bị Cảnh Ngôn giết, lòng chùng xuống, cảnh giác nhìn Cảnh Ngôn và Lưu Đại Toàn.
Cao Nham và Mạc quản ai từ phía sau bước nhanh đi ra.
Cao Nham sắc mặt âm trầm quát hướng Lưu Đại Toàn:
- Lưu Đại Toàn, ngươi thật to gan! Dám dẫn người công kích phủ đệ trưởng trấn của ta, ngươi chán sống?
Cảnh Ngôn nhìn lão nhân râu dài này, không đợi Lưu Đại Toàn lên tiếng hắn giành hỏi trước:
- Ngươi là Cao Nham?
Cao Nham nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:
- Ngươi là ai?
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ta là Cảnh Ngôn, nghe nói mới gần đây ngươi từng đi Lưu gia tìm ta, muốn tập nã ta.
Cao Nham lớn tiếng quát:
- Cảnh Ngôn? Ngươi là Cảnh Ngôn! Ngươi nói đúng, ta đang tập nã ngươi! Không ngờ ngươi có gan chủ động xuất hiện trước phủ đệ trưởng trấn của ta, xem ra ngươi muốn ngoan ngoãn bị ta áp giải đến Đoan Dương thành.
Cao Nham không ngừng lặp lại chỗ này là phủ đệ trưởng trấn, nhắc nhở Cảnh Ngôn đừng làm bậy. Thật ra Cao Nham cũng lo Cảnh Ngôn bất chấp hậu quả sùng lên, lỡ như vệ đội phủ đệ trưởng trấn không ngăn được hắn thì hậu quả rất khó nói. Có thể một mình xóa sổ Thiên Lang bang đủ chứng minh võ giả trẻ tuổi tên Cảnh Ngôn này có thực lực đáng sợ.
Cảnh Ngôn nghe Cao Nham nói, bật cười hỏi:
- Ha ha ha! Cao Nham, ngươi tập nã ta có lý do gì?
Cao Nham hơi ngây ra:
- Lý do? Ngươi giết chủ quản Ngụy gia Đoan Dương thành Ngụy Trùng Dương, đây là tội nặng còn dám hỏi ta lý do gì? Cảnh Ngôn, ngươi thật là mất trí phát cuồng, vô pháp vô thiên. Ta khuyên ngươi hãy nhận tội, chủ động gánh vác trừng phạt, có lẽ còn sống được.
Cao Nham muốn Cảnh Ngôn nhận tội để áp giải hắn đi Đoan Dương thành, giao hắn cho Ngụy gia coi như công lao. Còn về lời hứa Cảnh Ngôn nhận tội sẽ sống tuyệt đối không thể nào, hắn rơi vào tay Ngụy gia rồi sống hay chết chẳng liên quan đến lão.