Chương 110: Hầu Gia

- Hì hì.

- Ha ha ha!

Hơn hai mươi thành viên Liệt Diễm cười khẽ, bọn họ nghe hiểu Phương Đức cố ý làm Cảnh Ngôn khó xem.

Cao Phượng trợn trắng mắt lườm Phương Đức, nhưng nàng không mắng gã. Chuyện này không có hại gì, xem bộ dáng cuồng bá túm của Cảnh Ngôn khiến Cao Phượng hơi bực mình, nàng gặp nhiều loại công tử ca này rồi. Đám công tử thiếu gia của gia tộc một trấn nhỏ được cơ hội tài nguyên nhiều hơn mạo hiểm giả như họ, không hay biết sự hiểm ác của nơi như Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Cảnh Ngôn cười cười, người ta nhìn ra Phương Đức cố ý giễu cợt hắn, bản thân hắn sao có thể không nhìn ra?

Nhưng Cảnh Ngôn không tức giận, tuy mới tiếp xúc không lâu nhưng hắn cảm giác được đám đội viên Liệt Diễm này không tệ.

Cảnh Ngôn cười cười, nghiêm túc nói với Phương Đức:

- Thật ra cảnh giới của ta không thấp hơn ngươi.

Phương Đức sửng sốt sau đó cười phá lên:

- Hả? Gì? Ha ha ha ha ha ha! Cảnh Ngôn thiếu gia biết cảnh giới của ta là gì không?

Phương Đức cho rằng Cảnh Ngôn sao mà biết cảnh giới của gã cao cỡ nào, hắn nói như vậy chẳng qua không muốn bị mất mặt, cố làm ra vẻ.

Cảnh Ngôn nheo mắt nói:

- Ngươi là Võ Đạo cửu trọng thiên.

Cảnh Ngôn tạm dừng sau đó nói ra một câu như đùa:

- Ta thì xem như Võ Đạo cửu trọng thiên đi, các người đừng coi thường ta.

Nửa Bước Tiên Thiên cảnh cũng xem như Võ Đạo cửu trọng thiên, còn nằm trong phạm trù này.

Tiêu chuẩn phân chia cảnh giới của đại lục không có đẳng cấp Nửa Bước Tiên Thiên, trên cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên là Tiên Thiên cảnh. Nhiều võ giả trước khi thăng cấp Tiên Thiên sẽ không trải qua Nửa Bước Tiên Thiên, nên Cảnh Ngôn nói hắn xem như Võ Đạo cửu trọng thiên không có gì sai lầm.

Nghe Cảnh Ngôn nói hắn cũng xem như Võ Đạo cửu trọng thiên thì những người khác sửng sốt, nghi ngờ nhìn Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn thiếu gia nói thật hay xạo? Nếu hắn có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên thì rất đáng sợ. Cảnh Ngôn thiếu gia trông chỉ khoảng mười sáu, bảy tuổi mà đã là Võ Đạo cửu trọng thiên, tư chất Võ Đạo đáng sợ biết bao, sau này vững vàng thăng cấp Tiên Thiên.

Tiên Thiên cảnh.

Cao Phượng thẳng tính trực tiếp bác bỏ mặt mũi Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn thiếu gia đừng nói khoác, nhiệm vụ của Liệt Diễm chúng ta là bảo vệ an toàn cho thiếu gia. Nếu Cảnh Ngôn thiếu gia mạnh như vậy còn cần Liệt Diễm chúng ta làm gì?

Cảnh Ngôn cười cười không giải thích nhiều:

- Ha ha.

Đám người Cao Phượng thấy Cảnh Ngôn không nói gì càng khẳng định vừa rồi hắn khoác lác. Cao Phượng trợn mắt trừng Cảnh Ngôn, mỹ nhân nóng tính làm biểu tình trợn mắt ngược lại rất xinh.

Đội trưởng Cao Triển chỉ phía trước nói:

- Đằng trước là Đoạn Hồn Nhai! Chính giữa Đoạn Hồn Nhai có một thiên thê, trong địa vực này chỉ có thiên thê đi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm. Nếu không đi thiên thê phải vòng ra mấy trăm dặm.

Cao Triển giải thích để Cảnh Ngôn nghe, thành viên đội mạo hiểm khác đều biết những tin tức này. Cảnh Ngôn lần đầu tiên vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm, dù hắn có nghe tin đồn cũng không nắm rõ.

Phương Đức bổ sung thêm:

- Nghe nói Đoạn Hồn Nhai không hình thành từ thiên nhiên.

Cao Phượng gật đầu nói:

- Ừm, đúng là không phải thiên nhiên! Đoạn Hồn Nhai là một vị cường giả vô thượng vì ngăn cản linh thú trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm đánh lén quấy rối nhân loại địa vực Đoan Dương thành nên chuyển vách vực từ nơi khác đến đây.

Nghe mấy người nói chuyện, Cảnh Ngôn bị rung động mạnh.

Tại dây đã có thể thấy Đoạn Hồn Nhai to lớn.

Vách vực cheo leo đâm thẳng lên tầng mây không ngờ do võ giả nhân loại dời từ nơi khác đến, võ giả này có thực lực mạnh cỡ nào?

Cao Phượng nói là cường giả vô thượng nhưng không nói rõ cảnh giới cụ thể, có lẽ nàng cũng không rõ.

Nhưng có thể dời vách núi to như thế đến đây thì thực lực siêu khủng bố.

Khi nào ta cũng có thực lực như vậy?

Cảnh Ngôn thầm thổn thức.

Trong khi nói chuyện mọi người đến chỗ thiên thê.

Muốn vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm phải đi từ đây, leo lên đỉnh Đoạn Hồn Nhai rồi đi xuống tận cùng đầu bên kia là chính thức vào phạm vi Nguyệt Hoa Sâm Lâm. Trong mấy trăm dặm chỉ có con đường này vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm, nên võ giả đi đường này rất đông.

Đám người Cảnh Ngôn từ cuối vách vực leo lên gần một canh giờ mới đến đỉnh Đoạn Hồn Nhai.

Cảnh Ngôn thầm kinh thán.

Đoạn Hồn Nhai vô cùng cheo leo, nếu không có thiên thê thì bản thân Cảnh Ngôn cũng không thể từ dưới đi lên trên, dù là cường giả Tiên Thiên cũng chưa chắc làm được. Đã thấy phía dưới, một mảnh xanh kéo dài ra xa tít mù không giới hạng.

Đây chính là Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Nguyệt Hoa Sâm Lâm nổi tiếng trong Lam Khúc quận còn hơn Hắc Thạch sơn mạch của Đông Lâm thành. Vì Hắc Thạch sơn mạch tuy có nhiều linh thú nhưng mấy tài nguyên như linh thảo khá ít, không phải không có nhưng so với Nguyệt Hoa Sâm Lâm thì ít hơn nhiều.

Những võ giả đi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm hầu như đặt một trong những mục tiêu chính là tìm linh thảo các loại đẳng cấp.

Nếu đủ may mắn tìm được một linh thảo cao phẩm quý giá thì giàu to. Nhưng may mắn thường chỉ đến với số ít, đa số người cả đời vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm nhiều lần chỉ tìm được một ít linh thảo cấp thấp.

Trên đỉnh Đoạn Hồn Nhai, một võ giả áo đen từ xa chạy nhanh đến trước nhóm võ giả mấy chục người.

Võ giả áo đen hành lễ với người dẫn đầu:

- Hầu gia!

Người dẫn đầu vóc dáng nhỏ gầy nhưng đôi mắt rất to, tròng mắt lồi ra ngoài trông buồn cười:

- Đến chưa?

Mấy chục võ giả biểu tình nghiêm túc đầy khí thế đứng bên cạnh thủ lĩnh, họ không cười.

Trong địa vực này không ai không biết Hầu gia, tên của gã là Nhiễm Hậu, thủ lĩnh băng cướp mạnh nhất khu vực này.

Một nam nhân sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh Nhiễm Hậu, người này là Hoa Báo đã bị Cao Phượng răn dạy trong Hắc Nha tửu quán.