Chương 62: Thoát đi

- Là ngươi!?

- Ngươi làm sao cũng đến đây.

Tình huống không khác lắm so với suy đoán trước đó của hắn, gặp được thủ vệ tinh linh thì đội ngũ chỉnh tề của họ cũng bị đánh cho thất điên bát đảo.

Ngoại trừ Vân Nhu sắc mặt không quá suy yếu ra thì những người khác đều không ngoại lệ, hoặc nhẹ hoặc nặng toàn bộ đều bị thương. Mộ Tuyết còn có chút tốt, có lẽ bởi vì tuổi nàng còn ít nên luôn được mọi người chú ý bảo hộ, Kinh Không thì tương đối thê thảm, cánh tay máu chảy ròng ròng, dù cho đã được xử lý nhưng mầu đỏ sẫm vẫn thấm ra ngoài, xem ra cánh tay này mặc dù không phế thì cũng chẳng kém là bao. Nhất là Lam Linh, ***g ngực, vai phải đều bị một lỗ thủng xuyên qua, hiện đang lâm vào hôn mê, hơi thở mỏng manh.

Vân Nhu thấy hắn vào cửa thì vội vàng hỏi: "Phía sau ngươi có thủ vệ Tinh Linh truy kích không?"

Lăng Vân gật đầu.

- Mũi tên của nàng ta có mầu gì?

- Lam đậm.

- Tam giai đỉnh phong!

- Tam giai?

Lăng Vân nhướng mày, hắn rõ ràng cảm thấy mũi tên này sợ là có lực đạo tiếp cận Tứ Giai.

Kinh Không biến sắc:

- Đáng chết, chỗ này lại không được an toàn rồi, những đội phòng vệ khác sẽ nhanh chóng tới đây, chúng ta phải mau ly khai nơi này.

- Thế nhưng rời khỏi nơi này thì chúng ta biết đi đâu?

Vẻ mặt Mộ Tuyết có chút tiều tụy đang chiếu cố cho Lam Linh, cả người có vẻ cực kỳ lo lắng, vẻ mặt khiến người khác phải thương sót.

Vân Nhu trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi:

- Lâm Thành, hôm qua lúc chúng ta đến, nhìn thấy một đầu Tứ Giai ma thú bị giết, có phải là ngươi …

Lăng Vân nhìn nàng một cái, đang muốn mở miệng nói cái gì.

Bỗng nhiên tinh thần ý thức trong cơ thể của hắn xao động một trận, trong đầu mơ hồ như nhìn thấy cảnh tượng một mũi tên nhanh chóng bắn về đây. Cùng lúc đó, một cỗ nguy cơ thật lớn hiện lên trong lòng tương tự như lúc gặp phải bốn đầu Tứ Giai ma thú vây công, khoảnh khắc sinh tử khiến thân hình hắn chợt quay ngược trở lại, lấy một góc độ bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng) tránh sang bên cạnh.

Gần như trong khoảnh khắc hắn tránh đi, một đạo lưu quang màu ngân bạch phá tan đại môn (cửa chính), trực tiếp bắn tới vách tường đối diện. Mũi tên màu bạc khẽ rung động, thật giống một mũi tên bạc bình thường.

- Tứ Giai …

Mộ Tuyết còn không kịp kinh hô, Vân Nhu bên người nàng chợt xuất kiếm, đâm thẳng tới phía sau Lăng Vân.

- Uỳnh!

Trong khoảnh khắc hai luồng năng lượng va chạm với nhau tạo nên một dòng khí vô hình bạo nổ phía sau lưng Lăng Vân, hình thành một cỗ khí lãng lan truyền các hướng !

- Tứ Giai tiễn kỹ, Phong Chi Thân Ngâm!

Lăng Vân nhìn chằm chằm Vân Nhu, không nói được một lời bay vọt lên trời, đột nhiên đạp một đạp vào vách tường phía sau, bằng vào lực phản chấn này cả người giống như mũi tên rời cung, đánh vỡ của sổ trên vách tường bên cạnh, nhắm thẳng bên ngoài vọt tới.

Lực lượng ẩn hàm trong mũi tên kia căn bản hiện tại không phải mình có khả năng chống lại, bởi vậy, Lăng Vân trước tiên lựa chọn tạm lánh mũi nhọn!

Lúc này những người khác mới bắt đầu phản ứng, lần này địch nhân truy đuổi tới chỉ sợ không phải bọn họ có khả năng chống lại.

Vân Nhu lại phóng ra một kiếm, kiếm khí khống chế được nguyên khí dao động ở quanh thân, phát ra một cái nguyên khí chấn bạo ngăn cản Tinh Linh thị vệ đang tiến vào tới cửa trong chốc lát, còn chính mình thì vội vàng cõng Lam Linh, thừa dịp cơ hội quý giá này liền xông ra ngoài, Mộ Tuyết và Kinh Không cũng theo sát phía sau.

- Đáng chết, Lâm Thành này không ngờ mang đến cho chúng ta phiền toái lớn như vậy, Tứ giai Tinh Linh thị vệ! Chủng tộc Tinh linh này đã được Tự Nhiên Nữ Thần chúc phúc, lực công kích của một vị Tứ giai Tinh Linh sẽ đặc biệt mạnh, uy lực chắc chắn không kém hơn Tứ giai Kiếm Sư nắm giữ Tất Sát kiếm kỹ.

Kinh Không trong lòng cực kỳ tức giận, phỏng chừng nếu không phải lúc trước nhìn thấy một đầu Tứ Giai ma thú bị Lâm Thành chém chết thì hắn chắc chắn không nhịn được mà lớn tiếng trách mắng.

Trong đầu Vân Nhu lại đang hồi tưởng màn né tránh mũi tên màu bạc vừa rồi của Lăng Vân, giống như hắn có năng lực thần kỳ biết trước quỹ tích của mũi tên đó khiến trong lòng nàng một trận hồ nghi:

- Rốt cuộc là trùng hợp hay là hắn thật sự có thể tránh khỏi công kích của Phong Chi Thân Ngâm mà ngay cả Tứ giai Đại Kiếm Sư cũng phải bỏ mạng?

- Vân Nhu tỷ tỷ, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?

- Đi theo hắn …

- Hắn? Hắn chỉ biết mang đến phiền toái cho chúng ta mà thôi.

Ánh mắt Vân Nhu lạnh lẽo nhìn hắn:

- Ít nhất đi theo hắn mà gặp phải phiền toái thì hắn sẽ giúp chúng ta giải quyết trước.

- Hừ, hắn có loại hảo tâm này sao?

Vân Nhu cũng không dám xác định, nếu là Lăng Vân trước kia thì nàng còn có chút nắm chắc. Nhưng hiện tại hắn lại cực kỳ lạnh lùng với nàng, lạ lẫm không ít, hắn rốt cuộc còn có thể sẽ vì nàng mà mở đường … Nàng không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục.

Chẳng qua, dù sao lúc trước cũng là đội hữu hai tháng, hơn nữa vừa rồi chính mình lại cứu hắn một lần, đến lúc đó chẳng lẽ hắn thấy chết mà không cứu sao.

Tại Tinh Linh Thần Điện này cũng không có nhiều vệ đội như trong tưởng tượng, bước đầu đoán chừng, nhân số sẽ không vượt quá ba trăm. Trong ba trăm người thì Nhất, Nhị giai thị vệ chiếm đa số, nếu muốn hoàn toàn bắt lấy Lăng Vân thì cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy bọn họ còn có cơ hội chạy đi.

Chỉ là trước tiên bọn họ phải cắt đuôi được Tinh Linh tứ giai đang đuổi riết phía sau lưng kia.

Dù sao, đối phương cũng là Tứ giai, lại có được đôi cánh tùy ý bay lượn trên không trung, hơn nữa lại vô cùng quen thuộc Thần Điện, có thể nói nàng ta chiếm cả thiên thời địa lợi nhân hoà. Mà bên này ngoại trừ Vân Nhu ra, tất cả đều là tam giai, Vân Nhu chính mình còn mang theo một người bị thương nặng cho nên tốc độ đương nhiên bị giảm nhiều.

- Nếu cứ như vậy thì không ổn.

Kinh Không nhìn thấy Lăng Vân vẫn thủy chung dẫn đầu chạy phía trước, còn Tinh Linh Tứ giai phía sau lại càng ngày càng gần. Nếu cứ như vậy thì không cần nghĩ cũng biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ.

- Lâm Thành này hiển nhiên có thực lực Tứ giai, thế nhưng hắn lại không hề sử dụng tốc độ nhanh nhất bỏ mặc chúng ta, hiển nhiên hắn cũng không lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài.

Kinh Không cắn chặt răng, bỗng nhiên cao giọng quát Lăng Vân phía trước:

- Lâm Thành, lúc trước ta có trào phúng và khinh thường đối với ngươi, là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Hiện tại ta thỉnh cầu ngươi mang theo Vân Tỷ, Tuyết Nhi cùng Linh tỷ rời khỏi Thần Điện. Tin tưởng rằng lấy thực lực Tứ giai của ngươi, việc này cũng không phải khó khăn …

- Kinh Không, ngươi ...

Kinh Không cười khổ một tiếng:

- Vân tỷ, nhất định phải có người đánh lạc hướng ả Tinh Linh này. Nếu không chỉ sợ trừ ngươi ra thì Tuyết Nhi cùng Linh Tỷ đều … Ta hiện tại cánh tay tàn phế, sức chiến đấu mất đi một nửa, về sau sợ là cũng không giúp được gì, bởi vậy … Bảo trọng!

Nói xong, hắn không đợi Vân Nhu nói gì, thân hình chợt dừng lại, bắn ra hơn mười đạo kiếm khí nhắm thẳng Tinh Linh thị vệ đang đuổi phía sau, khiến Tinh Linh này phẫn nộ, sau đó chạy vào hành lang bên cạnh.

Vân Nhu nhìn thấy Kinh Không biến mất tại chỗ rẽ của hành lang, khẽ thở dài một hơi, đuổi theo Lăng Vân đang chạy phía trước.

Nàng cũng biết, hiện tại căn bản không phải thời điểm để chần chừ. Cho nên Kinh Không đánh lạc hướng Tinh Linh Tứ giai kia sẽ có kết quả gì, thì cho dù là Mộ Tuyết trong lòng cũng đã minh bạch!

Lăng Vân đang đợi? Không phải!

Hắn vốn cũng chỉ là một vị tam giai Kiếm Sư, sao tốc độ lại nhanh như vậy!

Mà lúc vừa rồi chính hắn đã lấy tốc độ nhanh nhất của mình chạy phía trước, mong muốn sớm tìm được lối ra khỏi Thần Điện này, căn bản không có chút chần chừ. Chẳng qua bởi vì lúc trước hắn chém giết Tứ giai ma thú, nên mới bị bọn Kinh Không hiểu lầm hắn đã đạt tới Tứ giai mà thôi.

Sinh tử của Kinh Không cũng không có quan hệ gì với hắn, mọi người phía sau đã nhanh chóng đuổi kịp, mà nếu không theo kịp thì mình cũng không lãng phí nhiều khí lực với họ. Dù sao, hắn chỉ là một tam giai Kiếm Sư, mà không phải người có thực lực Tứ giai Kiếm Sư dễ dàng giết chết một đầu Tứ giai ma thú, bảo trụ tánh mạng của mình mới là điều kiện hàng đầu.

Không biết vòng vo bao lâu, nhìn thấy bao nhiêu Tinh Linh thủ vệ, nhưng bởi vì mỗi lần hắn đều phát hiện từ xa mà tránh đi, quanh quẩn đến cuối cùng ngay cả hắn cũng không biết làm sao mình tới đây, sau khi vòng vo mấy giờ trong cung điện giống như một tòa mê cung này Lăng Vân vẫn không tìm được đường ra ngoài.

- Trong cung điện này … không thể cứ chạy với tốc độ nhanh như vậy được, kiếm khí trong cơ thể cũng sẽ không đủ để chống đỡ một trận chiến đấu cường độ cao.

- Lâm Thành, ngươi chờ một chút, thương thế của Linh tỷ phải mau chóng trị liệu, không thể tiếp tục chạy nhanh như vậy được.

Lăng Vân nhíu mày, sau một lúc vòng vo nữa hắn đã đi tới một cái sân. Hắn trước tiên quan sát khu vực này, thì phát hiện phía trong có một căn phòng nhỏ có thể ẩn nấp, lại nối liền với mấy thông đạo, cho dù có chuyện gì, cũng có nhiều đường chạy trốn. Hơn nữa, vùng này kiến trúc rất nhiều, ưu thế không trung của Tinh Linh bị hạn chế tới thấp nhất.

Vân Nhu cảm kích nhìn hắn một cái, buông Lam Linh xuống để cho Mộ Tuyết chiếu cố, lúc này mới nói với Lăng Vân:

- Ngươi không tìm được đường ra ngoài.

Lăng Vân gật gật đầu.

Nàng trầm ngâm, nhìn thoáng qua Lam Linh đang hôn mê mà lo lắng. Trong lòng nàng đấu tranh một lát, dường như đưa ra quyết định gì đó:

- Ta có thể thay ngươi vạch đường ra khỏi Thần Điện, chẳng qua ngươi phải đáp ứng ta, kế tiếp phải bảo hộ Lam Linh và Mộ Tuyết an toàn thoát khỏi Thần Điện.

- Ngươi tự mình tìm đường đưa bọn họ ra, trong lúc đó ta một mình rời đi, cá nhân ta cho rằng, tỷ lệ sinh tồn khi hành động một mình lại cao hơn một chút.

- Nếu như gặp phải Tứ giai Tinh Linh thì ta sẽ dẫn chúng đi hướng khác, thế nào?

Mộ Tuyết giống như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói:

- Vân Nhu tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?

Vân Nhu lắc lắc đầu, không trả lời, mà nhìn chằm chằm Lăng Vân:

- Ngươi có thể đáp ứng giúp ta việc này không?

- Ngươi định bay lên không trung quan sát địa hình của Thần Điện sao?

- Không sai.

Mộ Tuyết vừa nghe, nhất thời bối rối nói:

- Không được đâu Vân Nhu tỷ tỷ, một khi tỷ bay lên trên bầu trời thì lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích của đám Tinh Linh. Tài bắn cung của Tinh Linh tộc nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa bọn họ trời sinh có đôi cánh, nếu như bại lộ trên không trung, quả thực phải … Hay là chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp, xem có cách nào thoát khỏi nơi đây không.

Vân Nhu không nói gì, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lăng Vân, chờ hắn trả lời.

Mộ Tuyết bên cạnh nhịn không được lo lắng nói:

- Vân Nhu tỷ tỷ, ngươi không thể làm như vậy. Lâm Thành, Lâm Thành ngươi nói đi, ngươi nhất định có thể mang nhóm chúng ta rời khỏi nơi này đúng không, dù sao lúc trước chúng ta cũng là đội hữu, ngươi cùng chúng ta tiến vào đây, mọi người cùng tiến vào nên cùng nhau rời đi.

Lăng Vân liếc mắt qua Mộ Tuyết, cũng không nói gì.

Nhưng ánh mắt của hắn Vân Nhu đã hiểu. Tuy rằng trên danh nghĩa chúng ta là đội hữu, nhưng chưa từng tiếp nhận lẫn nhau, như vậy cũng có thể tính là đội hữu?

- Rốt cuộc có tính là đội hữu hay không?

Liên tưởng đến biểu hiện hai tháng trước, nội tâm của nàng không khỏi có chút áy náy, dù sao chính mình cùng hắn cũng chỉ vẻn vẹn gặp mặt vài lần, nhưng khi nghe được mình cần hắn cùng tiến vào Thần chi thí luyện không gian, dù trước đó hắn từng cự tuyệt lời đề nghị của gia tộc nhưng nay lại không chùn bước gia nhập đội ngũ của mình ...

Đột nhiên, Vân Nhu có chút hiểu được vì cái gì mà sau này hắn lại càng ngày càng lạnh nhạt với mình … Hắn thừa nhận áp lực có thể sẽ gặp phải của gia tộc, đi theo mình tiến vào Thần chi thí luyện không gian, cuối cùng không ngờ lại gặp phải sự đối đãi lạnh lùng của đội ngũ, dường như ngay cả nàng cũng không ngoại lệ. Với thiên tài tâm cao khí ngạo như hắn mà nói thì làm sao có thể chịu được? Khó trách lúc trước suýt nữa động tay động chân với Kinh Không ...

Nàng bỗng nhiên nhớ lại lời nói của Linh tỷ trước khi Truyền Tống Trận- Lâm Thành sở dĩ bỗng nhiên động sát khí với Kinh Không rất có thể là bởi vì nàng?

Là đố kỵ sao?

- Ngươi không cần phải nghĩ lung tung.

Thanh âm của Lăng Vân bỗng vang lên bên tai Vân Nhu, nàng ngẩng đầu, vừa lúc chứng kiến đôi mắt lạnh lùng có chút lạ lẫm của hắn.

- Thực xin lỗi, Lâm Thành, ta lúc trước cũng không biết …

- Không cần phải nói thực xin lỗi, ngươi không sai. Có lẽ mấy người các ngươi đều là tiểu thư, công tử nên đã thành thói quen. Muốn làm gì thì làm, bảo người đi thì phải đi, cần người đến là phải đến rồi.

- Không, ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu, chưa từng có ý khác.

- Bằng hữu? Ha ha …

Lăng Vân châm chọc:

- Bằng hữu chính là dùng để lợi dụng.

- Ta …

- Không cần giải thích với ta, sự thật đích xác như thế. Dù có nói gì, cũng không thể che dấu được việc ta quả thực đi vào Thần chi thí luyện không gian.

- Lâm Thành, ngươi đối với ta thật sự …

Lăng Vân phất phất đầu ... hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này. Hắn nhìn hành lang ngoài cửa sổ không một bóng người, nói:

- Vừa rồi một cái Phong Chi Thân Ngâm kia, ngươi đã giúp ta một lần, cho nên, ta sẽ tận sức của mình trợ giúp các ngươi chạy ra khỏi Thần Điện. Sau này … Chúng ta không ai nợ ai.

Du Long Phi Thiên

Lão nhị: A Phì