Lúc một vị kiếm tu không hề áp chế "phóng khai thủ cước" (dùng hết khả năng) tận tình tiến công, sẽ bộc phát ra sức chiến đấu tuyệt đối có thể nói là khủng bố.
Trảm Nham hiển nhiên cũng là một vị Kiếm Sư chủ công, tuy rằng áo giáp đấu khí cung cấp lực phòng ngự nhất định, nhưng chút phòng ngự ấy dưới công kích toàn lực của song phương, trở nên yếu đuối không bằng một tờ giấy trắng, một kích đã phá tan.
Hai đạo thân ảnh bao phủ trong một mảnh kiếm quang dày đặc không phân biệt rõ hai bên, nhiều điểm đỏ sẫm tích lũy không ngừng, tại nơi trùng trùng điệp điệp kiếm ảnh hình thành một phiến huyết vụ, đem hai người hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
Trong chiến đấu lực lượng tương đương nếu muốn không bị thương, hoàn toàn là người si nói mộng. Lăng Vân không sợ thụ thương, làm một người kiếm tu, cho dù phải lấy cái chết để chứng đạo, cũng phải có loại giác ngộ này. Hắn cần phải làm, chính là nhận thương tích ít nhất, tạo thành thương tổn lớn nhất cho đối phương.
Kinh nghiệm chiến đấu của Trảm Nham phong phú, nhất định là thế gian hiếm thấy. Mặc dù Lăng Vân không biết nhị giai Kiếm Sư của thế giới này đều có kinh nghiệm chiến đấu biến thái như vậy hay không, nhưng không thể không nói, ý thức chiến đấu của hắn rất mãnh liệt, không ở dưới bản thân hắn. Dù cho áp dụng đấu pháp lấy thương đổi thương (ăn miếng trả miếng), đối phương cuối cùng cũng không thua kém mình chút nào.
Ở dưới ý thức khống chế chiến đấu cường liệt kia, hai người từ một chuyện nhỏ dẫn phát tranh đấu, chuyển hóa thành cái loại sinh tử cừu địch bất cộng đái thiên.
Ngoan độc, một người so với một người càng ác hơn.
Kiếm quang tràn đầy lực phá hoại lại lần nữa gào thét, đánh tan một tia hộ thân chân khí Lăng Vân vừa mới ngưng tụ, ở trên cổ tay hắn nổ thành một lỗ máu, gần như tăng thêm một phần huyết dịch tươi mới cho trận huyết vụ nồng đậm bên người.
Cánh tay bị thương gần như bị hủy truyền đến thống khổ căn bản không phải người bình thường có thể chịu được, Lăng Vân dưới một kích cánh tay suýt nữa trở thành tàn phế, không mảy may để ý trên mặt vết thương máu chảy không ngừng, dứt khoát một kiếm đánh vào đầu vai đối phương, Cửu Cửu Thượng Huyền Kiếm Khí sắc bén lấy một loại tốc độ kinh khủng, từ trong cơ thể nghiền ép xuất ra, dọc theo lộ tuyến kinh mạch sướng khoái tột cùng dũng mãnh tiến vào bên trong kiếm, lại dọc theo mũi kiếm truyền ra, bắn vào đầu vai của Trảm Nham, trong nháy mắt đánh gãy toàn bộ kinh mạch trên cánh tay của hắn.
Trong mắt Trảm Nham hung quang đại thịnh, khuôn mặt tràn ngập tiên huyết càng trở nên dữ tợn. Mắt thấy nhất kích hầu như đã được thanh toán, hắn lại không để ý thương tổn do lợi khí mang đến, duỗi tay bắt lấy mũi kiếm của Lăng Vân, mặc cho kiếm khí gần như cắt đứt cánh tay da tróc thịt bong, đấu khí phát ra, đúng là hi sinh cánh tay tàn phế này, bẻ gãy thanh lợi kiếm đã rạn nứt này của Lăng Vân.
Tâm trí và hung ác tàn nhẫn bậc này, nếu như Kiếm Sư bình thường thấy, thế nào cũng bị hù dọa không thể không điên. Ai có thể nghĩ đến, hắn lại có thể tại thừa nhận thống khổ do cánh tay hầu như tàn phế mang đến, vẫn như cũ lấy nó phá hoại lợi kiếm đối phương. Cho dù cánh tay tàn phế, cũng muốn lợi dụng giá trị lớn nhất của nó.
Lăng Vân là một kiếm tu, một kiếm tu, nếu như ngay cả kiếm còn không có, còn có thể đủ xưng là kiếm tu sao?
Không chỉ hắn là kiếm tu, mà phần lớn Kiếm Sĩ, Kiếm Sư đều là như vậy, ngay cả kiếm cũng không có, còn có thể đủ xưng là Kiếm Sĩ, Kiếm Sư ? Còn có thể tiếp tục thi triển kiếm kỹ chiến đấu nữa sao?
Có thể nói, trong chiến đấu lực lượng ngang nhau, gần như bại cục của hắn đã định! Không thể thi triển kiếm kỹ của Kiếm Sư, thực lực ít nhất phải hạ xuống một cấp! Đây cũng là nguyên nhân Trảm Nham dùng hết toàn lực muốn phá huỷ kiếm trong tay Lăng Vân.
Chẳng qua, Lăng Vân chính là trường hợp ngoại lệ.
Đừng quên, hắn ở Tử Vân trung cấp học viện, đã dùng cái gì đối phó những Kiếm Sĩ học viên đó.
Chiến kỹ, mà không phải kiếm kỹ!
Hầu như kiếm ở trong tay hắn bị tiêu hủy trong nháy mắt. Hắn đã có thể khẳng định mình sẽ không thể dựa vào kiếm kỹ thắng được người trước mắt. Hiểu được điểm này, hắn dứt khoát buông tay quăng kiếm, đơn thủ nắm trên cánh tay còn lành lặn của Trảm Nham, dùng một chút lực, không ngờ làm các đốt ngón tay hắn tan nát, cùng lúc khom lưng quỳ xuống đất, dựa vào đầu gối trên mặt đất trượt một cái, tránh né một kiếm hoành tảo thiên quân (hoành tảo: quét ngang; 1 quân= 30 cân, thiên quân: 30000 cân) của Trảm Nham, trực tiếp lướt tới phía sau hắn, hai tay quấn chặt phần eo hắn, lăng không ngửa ra sau, đầu dưới chân trên, hướng mặt đất hung hăng ném tới.
Lần này nếu như thực sự đập xuống, còn không làm cho đại não bể tan tành?
Trảm Nham trong lòng giận dữ, muốn dùng đơn thủ chống đỡ, làm mất đi tác dụng công kích lần này của đối phương. Nhưng mà lúc này, hắn một tay bị phế, tay kia lại cầm đại kiếm, tay thứ ba thì lại không có? Trừ phi hắn nguyện ý quăng kiếm vào khoảng không cho rảnh tay.
Quăng kiếm?
Trong đại não tất cả Kiếm Sư, sợ rằng căn bản là chưa từng tồn tại từ ngữ này.
Kiếm chính là sinh mệnh thứ hai của bọn họ, kiếm chính là tiền vốn để bọn họ chiến đấu, đã không có kiếm, bọn họ dựa vào cái gì để tiếp tục chiến đấu đây?
Chẳng qua tốc độ lao xuống của hắn cực nhanh, trong nháy mắt khi hắn còn chần chừ, hắn đã mất đi cơ hội tốt nhất để quăng kiếm. Bất đắc dĩ, Trảm Nham đành phải tận lực đem đầu hướng lên trên, lấy tấm lưng kiên cố phía sau, thừa nhận va đập kịch liệt lúc này.
Lấy thực lực tương đương của hai người, bất luận một điểm chần chờ hoặc sai lầm gì, đều đã quyết định kết quả cuối cùng của cuộc chiến.
Lần va chạm kịch liệt này, lực chấn động đối với đại não hắn sinh ra một trận choáng váng nghiêm trọng, đồng thời suýt nữa khiến toàn bộ ngũ tạng lục phủ trong cơ thể hắn chấn vỡ, một ngụm tiên huyết chen lẫn nội tạng kỳ dị lập tức từ trong miệng hắn phun ra.
Mà không chờ hắn kịp thở gấp một hơi, cả người Lăng Vân đã lăng không mà tới, mang theo tư thái mạnh mẽ ngút trời hướng mặt đất đập tới, vị trí khuỷu tay nhắm vào địa điểm lại chính là yết hầu của hắn.
Đừng nói là yết hầu, nhìn một lực lượng đập tới này mà nói, cho dù đập tới bất luận một chỗ nào ở giữa thân thể, đều có thể đủ đem một bộ vị đập thành bột phấn, ngay cả đầu khớp xương cũng không ngoại lệ.
Trảm Nham trong lòng kinh hãi đến cực điểm, một vị Kiếm Sư đã không còn lợi kiếm, lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ như thế!? Chẳng qua hiện tại hiển nhiên không phải là lúc sợ hãi. Hắn bất chấp toàn thân đau đớn gần như rã rời, trực tiếp vỗ mạnh trên mặt đất, nương theo lực phản chấn, cuống quít hướng phụ cận bỏ trốn.
- Đông!
Toàn bộ mặt đất giống như địa chấn, lực đạo mạnh mẽ hùng hậu từ mặt đất bạo phát ra, lực chấn động khiến màng tai của Trảm Nham ở vùng phụ cận đau nhức.
Lăng Vân hiểu rõ, một kích này thất bại, đầu khớp xương bên trong khuỷu tay của mình tối thiểu đã vỡ ra không ít. Nhưng nếu đã quyết định chiến đấu, làm sao có thể sợ hãi thụ thương. Chiến đấu, hành động này vốn chính là hại người hại mình.
Công kích của hắn vẫn chưa kết thúc ở đó, mắt thấy Trảm Nham lại vỗ, sẽ lăng không nhảy lên, Lăng Vân làm sao có thể để hắn như ý!?
Trong sát na hắn nhảy lên hai chân như độc xà cắn ra, trực tiếp kẹp lấy đầu đối phương, đồng thời đột nhiên phát lực, rốt cuộc muốn lấy lực hai chân, đem đại não đối phương kẹp vỡ.
Nguy cơ sinh tử, Trảm Nham bộc phát ra toàn bộ sức lực tiềm ẩn của mình. Áo giáp đấu khí trong cơ thể lại lần nữa phóng xuất, trong nháy mắt trung hoà lực kẹp của hai chân, đồng thời đại kiếm chém ra, mang theo tiếng xé gió, muốn đem hai chân Lăng Vân nhất cử chặt đứt.
Không cách nào kẹp cổ, Lăng Vân không thể không thối lui. Tiếp theo hai chân phát lực hướng mặt đất hung hăng đập xuống, Trảm Nham vừa mới lăng không nhảy lên lại lần nữa bị đập xuống mặt đất, đồng thời hai chân cực lực uốn lượn, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc tránh được một kiếm chém ra của Trảm Nham.
Sau khi tránh một kiếm này hắn lại đạp ra một cước đem đại kiếm uy hiếp lớn nhất đạp lệch sang một bên, đồng thời cả người hắn được hai tay chống trên mặt đất đỡ, bằng vào lực chống đỡ này nhảy lên hơn một thước, hai đầu gối gấp khúc, từ trên cao đập tới ngực Trảm Nham đang ngã xuống đất.
- Răng rắc!
Tiếng đầu khớp xương vỡ vụn khiến kẻ khác sởn tóc gáy vang lên rõ ràng trong rừng.
Ngực Trảm Nham bị một đòn nghiêm trọng ở dưới hai đầu gối Lăng Vân, toàn bộ lõm xuống, xương cốt bên trong tất cả nát bấy, vô số nội tạng bị đầu khớp xương vỡ vụn đâm thủng.
Hắn trừng lớn con ngươi, thống khổ mà hoảng sợ nhìn Lăng Vân quỳ trên ngực hắn, tiên huyết trong miệng không ngừng phun ra. Cho đến chết hắn sợ rằng cũng không thể tin tưởng, một Kiếm Sư, vì sao sau khi không có kiếm ngược lại càng trở nên kinh khủng.
Chỉ có điều rõ ràng Lăng Vân cũng không có hảo tâm nói cho hắn biết chân tướng, ở trong sát na Trảm Nham tắt thở, khí lực cả người hắn dường như bị mất sạch, cả người mềm nhũn ngã xuống bên cạnh, nằm thẳng dưới đất, hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí trong lành, thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng không nguyện ý di động một chút.
Lấy thực lực nhất giai Kiếm Sư huyết chiến nhị giai Kiếm Sư- thắng!