Sứ giả của Tự Nhiên Nữ Thần, Diệu Âm đã tới.
Lăng Vân thoáng có chút ngoài ý muốn.
Diệu Âm tốt xấu gì cũng có tham dự hành động đồ Thần ở trung ương Thần điện, hơn nữa, còn khởi động Thần lâm trận pháp, hành động chống đối được biểu hiện hai lần rõ ràng như thế, thế nhưng nàng cũng không có chết?
Chẳng lẽ là bởi vì tu vi quá yếu?
Tu vi của nàng tuy rằng có yếu, nhưng tác dụng sợ rằng tuyệt không ở dưới một vị cửu giai thánh kiếm sư, nhất là nhờ vào sự thành tâm tín ngưỡng, có thể làm cho nàng trong nháy mắt mượn Thần lực của Tự Nhiên Nữ Thần, tấn thăng tới cấp bậc Kiếm thánh cường giả.
Ngay cả cửu giai cũng có bị mạt sát, huống hồ chi một vị có tiềm ẩn khả năng biến thành Kiếm thánh?
Dựa vào tình huống hiện nay xem ra, giải thích hợp lý duy nhất là thân phận của Diệu Âm không đơn giản, có lẽ đã nhận được gì đó lúc Tự Nhiên Nữ Thần tự bạo. Bất quá nàng chưa chết cũng có chỗ tốt của chưa chết, nếu nàng thật sự thân vẫn trong tay Chuyển Luân, bản thân mình cũng không có biện pháp ly khai cái tinh cầu này sao?
Hơn nữa, Tự Nhiên Nữ Thần không phải là muốn tìm mình gây phiền phức sao... Tác động tới vật dẫn của kẻ gây phiền phức, tựa hồ cũng là một chủ ý không tồi.
Nghĩ vậy, Lăng Vân lập tức phóng ra ý thức của bản thân, muốn tham sát Diệu Âm một chút.
Song kết quả của việc tham sát là ngoài dự liệu.
Diệu Âm rõ ràng là đã được một cổ lực lượng thần bí gia trì, linh thức của Lăng Vân tham sát qua, chỉ cảm thấm một phiến trống rỗng, cho dù là toàn bộ tiểu viện, cũng được bao phủ bên trong năng lượng của một phiến kết giới, đối với tinh thần tham sát của các loại linh thức có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu linh thức đã vô pháp có tác dụng, Lăng Vân cũng không có miễn cưỡng.
Hắn trực tiếp đi tới ngoại vi của tiểu viện, đem vật chứng minh nhiệm vụ của bản thân giao cho người hộ vệ trông cửa, để hắn chuyển giao cho Lâm Tuyết. Bởi do duyên cớ của việc bảo vệ sâm nghiêm, dù cho là hắn với thân phận "đại kiếm sư" nếu chưa được xác định trước, cũng vô pháp đạt được sự cho phép, để có thể tiến nhập vào trong đó.
Không bao lâu, Lâm Nhược Nhược đã rất nhanh chạy ra, vẻ mặt vui sướng đi tới gần chỗ Lăng Vân, cung kính hành lễ nói: "Rất vui được gặp các hạ, hội trưởng đại nhân chờ ngài đã lâu, mời đi theo ta." Nói xong, liền lập tức phân phó: "Sau này nhìn thấy vị các hạ này đến, không được phép có chút bất kính, có biết không."
Hộ vệ gác cửa vội vàng lên tiếng trả lời, đồng thời trong lòng âm thầm kinh ngạc về thân phận của nam tử trước mặt.
Phải biết rằng, hiện tại trên đại lục cửu giai, Kiếm thánh đã bị diệt sạch, tồn tại cực mạnh duy nhất còn sống chính là Lăng Vân! Lăng Vân quả thực là đệ nhất cao thủ đương thời. Đám người Lâm Nhược Nhược có chỗ dựa là một vị cao thủ như vậy, thân phận địa vị tất nhiên là như thuyền lên theo nước, cho dù là thánh kiếm sư cường giả gặp phải các nàng, cũng phải đối đãi ngang hàng. Thế nhưng giờ phút này, nàng với thân phận quý trọng như vậy, cư nhiên đối với vị nam tử này khách khí như thế... Thật sự là khiến kẻ khác khó có thể lý giải.
Mặc kệ những hộ vệ này có suy nghĩ gì, Lâm Nhược Nhược lập tức dẫn Lăng Vân hướng tới gian phòng đã được chuẩn bị tốt từ trước.
Tuy rằng Lăng Vân vẫn ở trạng thái cải đầu hoán diện như cũ, nhưng bởi do nàng đã từng kiến thức qua Lăng Vân cải trang một lần, Lâm Nhược Nhược liền căn cứ vào ngôn hành cử chỉ của Lăng Vân, cùng với một ít thói quen nhỏ, lập tức phán đoán ra được thận phận chân chính của người ở trước mặt, lúc tiến nhập vào tiểu viện đã được bí mật chuẩn bị ở phía sau, nàng đã lập tức hành lễ nói: "Thiếu gia vạn an! Vừa rồi tình huống đặc thù, Nhược Nhược không thể hướng thiếu gia hành lễ lập tức, mong thiếu gia thứ lỗi."
"Ngươi làm tốt lắm, hiện tại thân phận của ta cực kỳ mẫn cảm, trước mắt sự tình còn chưa rõ ràng, tất cả mọi chuyện có liên quan tới ta tốt nhất là giấu diếm hết đi." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua tiểu viện trước mặt: "Diệu Âm đã tới."
"Diệu Âm tỷ tỷ biết được thiếu gia đến, chờ đợi cũng đã lâu rồi."
Lăng Vân gật đầu.
Khi hắn theo Lâm Nhược Nhược tiến nhập đại sảnh, quả nhiên phát hiện ra Diệu Âm cùng với đám người Lâm Tuyết ở đó. Ngoại trừ các nàng ra, còn có một vị nam tử trẻ tuổi thập phần tuấn tú, đang cùng Diệu Âm chuyện trò vui vẻ, làm cho các nàng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười nhẹ như ngân linh. (âm thanh của tiếng chuông bạc nho nhỏ người ta hay đeo bên người - DG)
Bất quá lúc các nàng thấy Lăng Vân đến, mọi người ở đây cơ hồ đồng thời đứng lên, hướng về phía hắn nhìn lại.
Lâm Tuyết có chút kích động tiếng tới một bước, mở miệng nói: "Ca ca, lâu như vậy, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện."
Lăng Vân chứng kiến trong đại sảnh nhiều hơn một vị nam tử trẻ tuổi, không khỏi có phần nhíu mày.
Vị nam tử trẻ tuổi này tướng mạo tuấn tú, dáng tươi cười như ánh dương quang, khiến người ta cảm thấy một loại mị lực khó mà ngăn được, nhất là mỗi tiếng nói cử động của hắn, tản ra một loại hoà nhã kỳ lạ, làm cho người ta nhịn không được việc sinh ra cảm giác thân thiết, do đó mà tín nhiệm hắn.
Bất quá, Lăng Vân cũng không tin tưởng vào cái loại cảm giác tín nhiệm này. Mặc dù hắn nhìn không ra, nhưng cơ hồ có một loại trực giác nói cho hắn rằng, nam tử trẻ tuổi này phát ra sự hòa nhã, tuyệt đối là tổn hao mấy phần công sức, không phải là tự nhiên mà có.
Diệu Âm chứng kiến mục quang của Lăng Vân rơi xuống trên người của vị nam tử trẻ tuổi, nhanh chóng tiến lên một bước muốn thay hắn giới thiệu.
Nàng còn chưa có bắt đầu giới thiệu, nam tử trẻ tuổi kia lại phất phất tay, sau đó nhìn thoáng qua đám người Lâm Tuyết, Lâm Thủy Lam, lễ độ tươi cười nói: "Các vị tiểu thư, cảm tạ sự chiêu đãi nhiệt tình của các vị, bất quá chúng ta cùng với Lăng Vân các hạ có một số việc muốn nói, có thể liên quan đến chuyện mà các vị cảm thấy không thích, bởi vậy, làm phiền các vị tránh mặt một chút được chứ? Minh Dạ trước tiên ở đây xin cảm tạ qua mấy vị."
Đám người Lâm Tuyết bị sự nhã nhặn ảnh hưởng, hiển nhiên là cảm thấy hòa hợp, nghe được lời thỉnh cầu của hắn cũng không có để bụng, trái lại liền nói: "Các hạ nếu đã cùng với ca ca có chuyện quan trọng cần đàm luận, chúng ta tự nhiên nên tránh mặt. Nếu có yêu cầu gì, thỉnh cứ việc phân phó cho hạ nhân, chúng ta trước hết xin cáo từ."
Nam tử trẻ tuổi lại lần nữa lễ độ mà thi lễ, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo.
Đám người Lâm Tuyết đối với Lăng Vân cáo lui một tiếng, nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng, lại bị Lăng Vân phất tay ngăn cản: "Có một số việc cũng nên cho các ngươi biết rõ, ngồi xuống đi."
Diệu Âm và Minh Dạ đồng thời nhíu mày, hiển nhiên đối với cách làm của Lăng Vân có chút không giải thích được.
Lăng Vân cũng không có bận tâm đến cách nghĩ của bọn họ, trực tiếp đối với nam tử trẻ tuổi nói: "Nghe tên của ngươi, ngươi hẳn là sứ giả của Bất Tử Minh Thần rồi."
Nam tử trẻ tuổi nhìn đám người Lâm Tuyết một cái: "Lăng Vân các hạ, ngươi xác định việc này cần thiết phải liên lụy đến các vị tiểu thư này."
"Hừ, các ngươi đã tìm được đến đây, với ta mà nói, thì đã liên lụy tới rồi."
"Bất Tử Minh Thần?"
Đám người Lâm Tuyết và Lâm Thủy Lam hiển nhiên là chẳng hay biết gì.
Tu vi hiện nay của các nàng bất quá cũng chỉ là tứ, ngũ giai đại kiếm sư, giai đoạn này căn bản là không có tư cách tiếp xúc với Thần linh, ngay cả một ít thánh kiếm sư, cũng không biết sự tình của thất đại chân thần. Kiếm thánh, tại trong mắt tuyệt đại đa số mọi người đã là tồn tại vô địch rồi, dù cho một ít thánh kiếm sư cũng đồng dạng cho là như thế.
Nam tử trẻ tuổi thấy Lăng Vân đem mọi chuyện công khai, mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn không tiếp tục dây dưa thêm về vấn đề này. Gật đầu nói: "Lăng Vân các hạ, chúng ta lần này tới đây, là đại biểu cho Bất Tử Minh Thần đại nhân và Tự Nhiên Nữ Thần đại nhân, đồng thời, chúng ta còn mang theo ý chỉ của nhị vị đại nhân. Nhị vị đại nhân đối với Lăng Vân các hạ thập phần tán thưởng, hy vọng các hạ chấp nhận lời thỉnh cầu của chúng ta gia nhập vào trận doanh của hai phương chúng ta. Bất Tử Minh Thần và Tự Nhiên Nữ Thần đại nhân, chính là một trong thế gian cường đại đệ nhất Thần linh. Rất nhiều người muốn gia nhập Thần điện mà còn không được, muốn vì Thần điện mà dốc sức cũng không có cách nào, Lăng Vân các hạ, mong muốn người hãy nắm chắt cơ hội tốt lần này. Xin hãy yên tâm, với tư chất của Lăng Vân các hạ, nhất định sẽ nhận được hai vị đại nhận tận lực nâng đỡ, đến lúc đó đủ loại chỗ tốt tuyệt đối sẽ không để cho các hạ thất vọng."
Lăng Vân nhìn thoáng qua Diệu Âm, nói thẳng ra: "Ta cho tới bây giờ vẫn chưa có chút cảm thụ được thiện ý trên người nàng. Vô luận là lúc trước nàng lập nên Thần trận, hay những chuyện đã xảy ra về sau!"
Diệu Âm lập tức giải thích: "Lăng Vân các hạ, lúc đó có chút hiểu lầm..."
"Hiểu lầm, nếu như là hiểu lầm vậy nó ở chỗ nào?"
Nam tử trẻ tuổi lần nữa nhíu mày, có chút có chút không vui nói: "Lăng Vân các hạ, người có phần cũng quá coi thường khí lượng của Thần linh quá đi. Lấy khí độ của nhị vị đại nhân, nếu người thật tình quy phục, sao lại đi tính toán chút ít sai lầm lúc trước, người hà tất lấy..."
Lăng Vân trực tiếp cắt ngang lời hắn: "Thần điện của bát cấp văn minh đã có thể hoán đổi Câu Hồn Châu, mà theo ta được biết, Bất Tử Minh Thần nắm giữ một loạt các loại linh hồn pháp tắc, chính mình có thể hiểu thấu tất cả linh hồn lực lượng của con người, về phần Tự Nhiên Nữ Thần...hừ."
"Lăng Vân các hạ, người lo lắng quá nhiều mà. Người hiện tại bất quá chỉ là cửu giai thánh kiếm sư mà thôi, người ngẫm lại xem, lấy thực lực của nhị vị Thần linh đại nhân, hà tất phải nghỉ cách đối phó với ngươi? Xin hãy tin tưởng thành ý của chúng ta, nhị vị Thần linh đại nhân là thật tâm hy vọng sự thần phục của ngươi."
"Thực lực của Thần linh, không có lý do đối phó với ta?"
"Đương nhiên. Lăng Vân các hạ đã ra mắt Kiếm thánh Huyền Không cùng với thực lực của Thần giai rồi chứ, nếu đã biết rõ thánh giai cùng với Thần giai, chắc hẳn cũng có thể suy đoán ra được sự cường đại của cảnh Chân Thần ở trên Thần giai. Ngẫm lại xem, lấy thực lực chân chính của nhị vị đại nhân mà nói, muốn mạt sát một vị cửu giai thánh kiếm sư nhỏ nhoi, sẽ là một việc nan giải sao?"
" Không phải là việc nan giải sao." Lăng Vân vẻ mặt lãnh ý gật đầu: "Thực sự không phải là vấn đề nan giải!? Đây là tinh cầu của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, lại có Kiếm Linh Chuyển Luân làm thủ hộ. Bảy đạo kiếm khí kia, các ngươi còn không có quên chứ."
Nghe được Lăng Vân đề cập bảy đạo kiếm khí phủ xuống ngày hôm nay, không chỉ là mấy người Lâm Tuyết, tựu ngay cả Diệu Âm cùng với nam tử trẻ tuổi kia cũng có phần biến đổi sắc mặt.
Ngẫm lại xem Vô Tẫn Chi Thần cùng với sứ giả của một vị chân thần khác... Nếu như không phải là bởi vì hai người bọn họ gần gũi với Thần linh, đã được gia trì bởi lực lượng đặc thù của Thần linh, nói không chừng bảy đạo kiếm khí kia sẽ biến thành chín đạo, phân ra lưỡng đạo phủ xuống trên hai người bọn họ.
Mục quang của Lăng Vân lần nữa rơi xuống trên người: "Ta không biết ngươi đến tột cùng tiềm phục trên cái tinh cầu này để làm gì. Thế nhưng dù cho phía sau các ngươi có Thần linh, giờ phút này cũng là không chiếm được bất luận ưu thế gì, một khi các ngươi bại lộ, Chuyển Luân các hạ tuyệt đối sẽ không đối với các ngươi có bất luận điểm nhân từ nào. Triệu hoán Thần linh tuy rằng là sự nhờ cậy lớn nhất của các ngươi, nhưng cái trận pháp này chí ít cũng cần vài vị cửu giai hoặc giả hơn mười vị bát giai cường giả phụ trợ, nếu như vô pháp thành công, trái lại đem chính bọn ngươi bại lộ trước tầm mắt của Chuyển Luân, như vậy, kết cục của các ngươi chỉ có một."
Nói đến đây, Lăng Vân liền nhướng mày: "Hiện tại, quyền chủ động là nằm trên tay ta, các ngươi nhất định phải bày ra thành ý của mình. Chúng ta có thể giao dịch! Chúng ta đều có những thứ của riêng mình, đem trao đổi những thứ cần thiết, nếu các ngươi tự cho mình là sứ giả của Thần, tài trí hơn người, chỉ là thương hại mà bố thí cho người khác, như vậy, hiện tại, tất cả liền lập tức ly khai nơi này cho ta!"