Cuộc chiến giữa Vân Lai đế quốc với Hải Sâm đế quốc tuy rằng cuối cùng Hải Sâm đế quốc dành được thắng lợi, thế nhưng bọn họ vốn là bị xâm lược, cho nên đế quốc bọn họ đồng dạng cũng phải chịu tổn thất thảm trọng, nếu như Lăng Vân không hề xuất thủ, bằng lực lượng của đế quốc bọn họ mà nói, nếu muốn tìm Vân Lai đế quốc mà rửa nhục, cơ hồ là không có khả năng.
Hơn nữa, Vân Lai đế quốc tuy tiêu hao một phần ba quân lực, nhưng đế quốc bọn họ ít nhất cũng còn có hai vạn chiến hạm, mà quốc binh của Hải Sâm đế quốc giờ phút này, cũng không nhất định có thể đạt tới ba nghìn chiến hạm. Tuy rằng chỉ còn lại có không tới ba nghìn quân lực, nhưng chỉ cần vị cửu giai cường giả Lăng Vân này còn tồn tại, dù cho Hải Sâm đế quốc không có người nào, cũng không có bất luận đế quốc nào dám can đảm có chủ ý tiến đánh bọn họ!
Hấp thu hồn lực của ba trăm vạn người, lực lượng tinh thần của Lăng Vân được tăng cường mạnh mẽ, so với lúc trước chí ít cũng được đề thăng gấp bội, cho dù chưa đạt đến tiêu chuẩn của Kiếm thánh cấp bậc, thế nhưng so với cửu giai cường giả, phạm vi tham sát tuyệt đối không hề kém hơn.
Bất quá, dù cho trải qua kiếm hồn tịnh hóa, trình độ tinh thuần của những hồn lực này, vẫn là có chút không đủ, nếu không hảo hảo tế luyện một phen, thì việc vận dụng tinh thần lực, cũng khó có thể dễ dàng như tay chân.
Giải quyết xong nguy cơ của Hải Sâm đế quốc, Lăng Vân căn bản là không dám dừng lại tại Hải Sâm đế quốc nửa phần. Tại lúc hấp thu hầu như hoàn toàn các loại hồn lực trong hư không, hắn trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, hướng phía hư không mà đi, cũng không có nói với đám người Lâm Tuyết vốn đang chuẩn bị yến tiệc nửa câu.
Cũng không phải là hắn không muốn, mà là hắn không thể.
Hiện tại hắn lấy thực lực của một người, xoay chuyển chiến cuộc của một cái chiến trường lục, thất cấp văn minh, đã khiến cho hắn triệt để bại lộ thân phận, sợ rằng không tới mấy ngày nữa, tin tức về sự trở lại của một vị cửu giai cường giả sẽ truyền đi khắp đại lục, đến lúc đó có trời mới biết sẽ phát sinh cái loại phiền phức gì. Vì tránh cho loại hiện tượng này xuất hiện, hắn nhất định phải mau chóng tiêu thất tại trong tầm mắt của mọi người!
Lăng Vân bay thẳng một đường mấy canh giờ, linh thức tại mọi thời khắc luôn tản ra, giám thị nhất cử nhất động của phương viên trăm dặm. Xác định thấy bên trong trăm dặm không có người nào, hắn lại sửa hình dịch mạo lần thứ hai, đồng thời đem tốc độ địa hành của cửu giai cường giả thu liễm lại chỉ còn tản ra phi hành ba động của ngũ giai đại kiếm sư.
Làm xong hết thảy những điều này, hắn bỗng nhiên ngừng lại, tựa hồ tự lẩm bẩm: "Ta sắp mạo hiểm tiến tới trung ương Thần điện, giải tỏa sự nghi hoặc trong lòng, ngươi nếu đi cùng ta, tất nhiên là sẽ cực kỳ hung hiểm. Thế nên ngươi hãy mau rời đi, tìm kiếm Kiếm Linh tên Tử Lâm đi."
Ở giữa kiếm hồn cũng không có tiếng đáp ra như dự định. Bất quá, Lăng Vân lại có thể cảm thụ được linh hồn ba động của nàng trong lúc vô tình mà để lộ ra sự do dự.
"Ngươi có biện pháp nào có thể liên lạc với nàng không?"
"Xin lỗi... Ta không biết..."
Lăng Vân nhíu nhíu mày, xoay người định quay lại Hải Sâm đế quốc thủ đô.
"Đừng!"
Người muốn tìm hắn, không chỉ có Tự Nhiên Nữ Thần, Vô Tẫn Chi Thần, còn gồm có Tử ở trong đó. Bọn họ biết được sự tình đã phát sinh ở Hải Sâm đế quốc, nhất định sẽ phái ra cao thủ hướng Hải Sâm đế quốc mà thu thập tin tức. Hắn quay về, tự nhiên là có thể tìm được chỗ của Tử.
Bất quá cứ như vậy, tự nhiên cũng có khả năng bị Tự Nhiên Nữ Thần hoặc là Vô Tẫn Chi Thần phát hiện.
"Đừng đi, không nên đi."
Lăng Vân làm sao để ý lời nàng được.
Hắn muốn gặp Chuyển Luân, tự nhiên là thi triển thuật Nguyên thần hiển hóa, mà Nguyên thần hiển hóa cần lấy kiếm hồn làm vật dẫn, nếu như lưu nàng ở giữa kiếm hồn, một khi xuất hiện biến cố gì... Mặc dù hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kiếm hồn có cùng một nhịp thở với bản thân xảy ra biến cố gì, nhưng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
"Vân... Lăng Vân... Van cầu ngươi, không nên đi về..."
Ngữ khí này, cũng không phải là bởi vì không muốn ly khai kiếm hồn.
Tốc độ phi hành của Lăng Vân hơi chậm lại.
"Thế nào? Vì sao không thể đi."
"Nơi ấy... Nơi ấy rất nguy hiểm, thập phần nguy hiểm..."
"Ngươi như thế nào biết rõ được?"
Một hồi sau, Lam tựa hồ như không còn câu nệ gì nữa, cố lấy một chút dũng khí nói: "Ta, có thể cảm giác được, địa phương người vừa mới dừng chân lại, đột nhiên có hơn vài đạo khí tức cường đại quét qua, hơn nữa tựa hồ đối với ngươi còn có địch ý."
Một câu nói này cũng khiến cho Lăng Vân có phần nhíu mày: "Chúng ta hiện đã ly khai Hải Sâm thủ đô, cũng đã có gần nghìn lý, ngươi có thể cảm thụ được khí tức cường đại ngoài nghìn dặm sao? Thậm chí ngay cả địch ý cũng cảm ứng được sao?"
Lam thấy hắn tựa hồ không quá tin tưởng, có chút cuống quít nói: "Là thật mà, xin hãy tin tưởng ta, nơi ấy quả thật có rất nhiều địch ý... Không biết vì sao, ta dường như thiên sinh đối với năng lượng ba động đặc biệt mẫn cảm, cho nên..."
Lăng Vân chung quy cũng là lắc đầu, tiếp tục hướng Hải Sâm đế quốc bay đi.
"Không nên! Lăng Vân, ta biết rõ ngươi lo lắng cho an nguy của ta, muốn đem ta đưa đến chỗ tỷ tỷ, thế nhưng cái người kia... Tỷ tỷ đến lúc đó khẳng định sẽ không giúp ngươi, ngươi không thể đi được."
"An nguy sao?" Lăng Vân lắc đầu: "Hừ. Kiếm hồn là căn bản tu luyện của ta, ngươi một ngày còn tồn lưu bên trong kiếm hồn của ta, ta liền một ngày không an tâm tu luyện. So sánh với nguy hiểm đến từ Hải Sâm thủ đô, ngươi ở trong kiếm hồn của ta, uy hiếp đến ta đích thị là lớn hơn. Ta cũng không hy vọng giống như là lúc trước, việc vô pháp điều động kiếm hồn phát sinh thêm lần nữa!"
Nói xong, cả người Lăng Vân đã hóa thành một đạo lưu quang, nhanh như thiểm điện hướng phía hư không vọt tới.
"..."
Bất quá hắn phi hành còn chưa tới mười dặm, tốc độ của hắn thoáng dừng một chút. Tại bên trong kiếm hồn, tựa hồ như tràn ra một cổ ấm áp không rõ ràng...
Kinh ngạc chính là, cổ ấm áp này không thuộc về hắn, cũng không phải đến từ Lam, mà là phát ra từ bản thể ý thức của Kiếm hồn!
Tuy rằng loại tâm tình này vẻn vẹn chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng đã được sự nhạy cảm của Lăng Vân bắt gặp.
Tâm tình của Kiếm hồn!?
Phát hiện ngẫu nhiên này khiến cho thân hình của Lăng Vân lập tức ngừng lại.
Theo hắn biết, kiếm hồn trước khi đại thành, cũng có thể giống như một cái máy vi tính, tinh vi tới cực điểm, có năng lực tính toán cường đại đối với một số việc, nhưng cũng chỉ là bản năng. Mà khi đạt đến cảnh giới đại thành, dần dần có tâm tình của chính mình, thông qua tâm tình ba động, để nhắn nhủ hỉ nộ ái ố, cùng với người tiến hành giao lưu.
Lúc đạt đến cảnh giới Kiếm thần, ý thức chủ thể bên trong Kiếm hồn sẽ quy hồi lại bản thể, nhân đạo cùng với kiếm đạo hai hợp thành một, Kiếm hồn nguyên bản cũng giống như Kiếm linh kia, có thể hiển hóa ra bên ngoài, hóa thành hình người! Đến lúc đó không chỉ có thể phát ra tiếng nói, mà còn có thể tu luyện, tu vi cùng với chủ thể có quan hệ mật thiết.
Nguyên bản hắn cho rằng, Kiếm hồn muốn đại thành, chí ít cũng cần mười, hai mươi năm, bất quá hiện tại... Hắn cư nhiên lại cảm thụ được tâm tình của Kiếm hồn.
Về phần nguyên nhân Kiếm hồn truyền ra tâm tình, hắn đã vô tình không để ý tới, giờ phút này tâm tư của hắn, đã toàn bộ đặt trên biến hóa của Kiếm hồn - chẳng nhẽ, Kiếm hồn trong một thời gian ngắn như vậy, mà đã hoàn thành việc lột xác tấn thăng tới giai đoạn đại thành?
Nghĩ vậy, hắn lập tức đình chỉ việc phi hành, tùy thời tìm một chỗ bí ẩn, thi triển một chút thủ đoạn thu liễm khí tức, đem ý thức của bản thân tiến nhập vào trong thế giới của Kiếm hồn.
Kiếm Hồn thế giới, cũng chính là chủ ý thức được hình thành khi hai đạo ý thức của Kiếm hồn nhập lại làm một tạo thành thế giới tinh thần, cũng là tương đương với thức hải của nhân loại.
Chỉ bất quá so sánh với đủ các chủng loại ký ức phong phú bên trong thức hải của con người, trong thế giới tinh thần của Kiếm hồn là thập phần đơn điệu. Không gian to lớn như vậy, chỉ chứa đầy các loại hình ảnh chiến đấu, giống như là một người chuyên xử lý các tư liệu về chiến đấu, chẳng biết mệt mỏi ghi chép tất cả đoạn chiến đấu mà Lăng Vân đã kinh qua. Chỉ sợ là giờ phút này, nó đang không ngừng phân tích ra đủ loại kinh nghiệm từ các hình ảnh chiến đấu, tìm cách tăng cường thực lực của chủ thể.
Thỉnh thoảng có một chút hình ảnh khác, chính là bộ dáng của hắn khi tu luyện, toàn tâm tập trung tinh thần và khí huyết.
Nhìn trong chốc lát, nhưng Lăng Vân thật sự là không có tìm được nơi phát ra tâm tình ba động kia. Toàn bộ địa phương, vẫn giống như một trung tâm xử lý dữ liệu về chiến đấu mà thôi.
Không tìm được chỗ tồn tại của tâm tình ba động, Lăng Vân tuy rằng thoáng có cảm giác thất vọng, nhưng cũng không quá uể oải.
Tuy rằng tâm tình ba động này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng có lần đầu tiên, lần thứ hai rồi cũng sẽ xảy ra. Tin tưởng sau nhiều lần tâm tình ba động xuất hiện, tiến nhập cảnh giới Kiếm hồn đại thành sẽ là chuyện nắm chắc trong tầm tay.
Hắn trong lúc ở trong Kiếm Hồn thế giới vô ý thức quét qua vài lần, khi thấy tại một chỗ xó xỉnh có hình bóng mơ hồ của đạo lam sắc quang mang kia, lại lần nữa nhíu nhíu mày, ý thức trong nháy mắt trở về thể nội, sau đó cấp tốc đằng không bay lên, theo phương hướng Hải Sâm đế quốc mà bay đi.
Khi ý thức của Lăng Vân ly khai, lam sắc quang mang bên người thiếu nữ dần dần tán ra, có phần hiển lộ ra khuôn mặt với một tia an tĩnh.
Tại nơi giữa phiến lam quang, vài đoạn hình ảnh chiến đấu hoàn toàn không có ánh sáng lặng lẻ hiện lên.
...
Đạo lưu quang chứa thân ảnh của Lăng Vân, cấp tốc từ trong hư không xẹt qua, nhắm thẳng hướng Hải Sâm đế quốc thủ đô lao tới.
Tuy rằng hắn cũng biết, Hải Sâm đế quốc thủ đô nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng loại nguy hiểm này so với chỗ trung ương Thần điện, khẳng định là còn xa mới bằng được!
Cảnh trí tứ phía theo tốc độ cực nhanh của hắn nhanh chóng thối lui về phía sau, cự ly giữa Lăng Vân và Hải Sâm đế quốc thủ đô càng ngày càng được rút gọn.
Song, ngay khi còn cách Hải Sâm đế quốc thủ đô cỡ một nửa cự ly, cuối chân trời đột nhiên truyền đến từng trận oanh minh như lôi đình, ngay sau đó, Kiếm linh Chuyển Luân nhờ vào trung ương Thần điện, phóng xuất uy áp khủng bố từ giữa thiên không tán ra, trùng trùng điệp điệp khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, bảy đạo kiếm khí với uy thế cường đại khiến cho tận đáy lòng của mọi người đều kinh hãi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như thiên phạt chi quang, oanh long bắn xuống mặt đất, cơ hồ khiến cho toàn bộ nguyên khí trong một khu vực của cái tinh cầu này trở nên hỗn loạn.
Dù cho Lăng Vân đã cảm thụ qua uy thế của thần giai Kiếm linh Chuyển Luân, lần này lại chứng kiến đạo kiếm khí đáng sợ có thể phá hủy cả tinh cầu, vẫn là có chút sợ run lên!
Bảy đạo kiếm khí khiến cho lòng run sợ này giằng co trong chốc lát, rồi lại lần nữa tiêu thất vô tung.
Bất quá khi kiếm khí tiêu thất không bao lâu, khi Lăng Vân lại có ý niệm tiếp tục lên đường, Lam ở giữa kiếm hồn bỗng nhiên nói: "Những khí tức cường đại ấy toàn bộ đã tiêu thất, tỷ tỷ cũng không có ở nơi này."
"Tiêu thất?"
Bất quá ngay sau đó, Lăng Vân cũng lập tức suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân.
Đây tốt xấu gì cũng là chủ tinh của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, mặc dù Kiếm Chi Quân Chủ đã vắng mặt, nhưng đám người Tự Nhiên Nữ Thần và Vô Tẫn Chi Thần tùy ý hàng lâm, đồng thời đối với chính hắn - một người tựa hồ là có quan hệ với Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang - mặc sức truy sát. Dù cho Chuyển Luân cũng tìm ta, nhưng vì mặt mũi của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, hắn cũng sẽ không dung túng loại hiện tượng này!
Đương nhiên, về phần Chuyển Luân có hay không tự mình xuất thủ, đó lại là một vấn đề khác.
"Lăng Vân... Chúng ta ly khai đi."
"Tử ở đâu?"
"..."
Lăng Vân đang còn muốn hỏi, một đạo chấn động ba động đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dễ dàng trùng phá phòng ngự hình thành từ linh thức của hắn, đem thanh âm truyền vào trong não hải của hắn...