Chương 209: Hồn lực

Vì lý do có việc đột xuất, trong vài ngày tới chắc không dịch tiếp được. Hẹn gặp lại bà con sang năm.

Lăng Vân đứng ở trên thành lâu, từ trên cao nhìn xuống những nơi đang lâm vào chiến hỏa.

Tại ngoại vi thành thị, chí ít cũng trên một vạn Tuần không Chiến hạm, tùy thời có thể kết thành chiến trận mà cùng xuất động. Đầy rẫy những quân doanh tạm thời đang được hình thành.

Gần ba trăm vạn đại quân của Hải Sâm đế quốc từ bốn phương tám hướng đều tập trung ở vùng ngoại vi tiến hành lần phản kháng sau cùng. Cho dù phải liều mạng với mấy trăm chiến hạm này, ba trăm vạn đại quân đại biểu cho quân lực của Hải Sâm đế quốc, cũng mãi mãi vì bảo hộ cho đế quốc thủ đô mà sẵn sang trầm miên nghìn vạn năm.

Giờ phút này, lực lượng yếu nhược của Hải Sâm đế quốc, cơ hồ chỉ cùng cấp với một tòa thành thị hoàn toàn không có bố trí phòng vệ. Bọn họ chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn thời khắc gần nghìn chiến hạm đang ở trên thiên không, thông qua đủ loại thủ đoạn đả kích để tiêu hao năng lượng của phòng hộ tráo, là tiêu hao công huân được dùng để đổi lấy năng lượng. Phiến cự đại phòng hộ tráo này, vô luận lực lượng phòng hộ hay chu vi, so với lĩnh vực của cửu giai cường giả mà nói, tuyệt đối là không có kém hơn. Sự khác biệt duy nhất chính là, lĩnh vực có thể theo sự khống chế của chủ nhân, tùy tâm sở dục biến ảo công kích. Nhưng năng lực của phòng hộ tráo lại chỉ có đơn giản là một cái phòng ngự.

Đại đa số các Thần điện cỡ lớn, đều có phòng hộ tráo cực kỳ vững chắc. Vân Lai đế quốc nếu muốn triệt để chiếm lĩnh hoặc phá hủy toàn bộ Hải Sâm đế quốc, thì phải công hạ được phòng hộ tráo này.Cho dù là thất cấp văn minh, không có tốn chín mười năm, cũng đừng có mơ tưởng đem toàn bộ thành thị phá hủy. Vì lý do này, mà Vân Lai đế quốc mới theo phương pháp nhanh nhất, tiến công trực tiếp vào Hải Sâm đế quốc thủ đô.

Chịu đựng những đòn liên tiếp, ở trên phòng hộ tráo nhộn nhạo xuất hiện từng đợt sóng rung động. Lăng Vân thấy vậy liền nhíu nhíu mày: "Căn cứ vào khả năng của một cái lục cấp văn minh đế quốc, phòng hộ tráo này có thể chống đỡ được một tháng. Nếu kiếm hồn có thể kịp thời khôi phục, bằng vào sự sắc bén của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí, cho dù là vạn chiếc chiến hạm ở trước mắt, cũng có thể trong vòng một tháng, lấy sức một người mà đem họ diệt sát."

Thần linh Chuyển Luân? Lúc này sự tình cũng đã trải qua được một thời gian, hắn vẫn chưa có thấy Chuyển Luân đến tìm mình gây phiền phức. Hiển nhiên là Chuyển Luân cho dù không có bị trọng thương mà rơi vào ngủ say, cũng là bị chuyện gì đó cuốn lấy, tạm thời cũng không có thời gian mà đối phó với ta. Cứ như vậy, dù là cuối cùng bị thần linh hoài nghi, chỉ cần hắn có thể cấp tốc ly khai cái tinh cầu này, thì vẫn có thể bảo đảm bình yên vô sự.

Hắn liếc mắt một cái về phía đại quân với sức chiến đấu cực kỳ sung mãn đang được điều động, nguyên khí ba động oanh minh bạo phá khắp thành thị.

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy cảnh tượng thế này, khiến hắn không khỏi ngây người trong chốc lát.

Bất quá, hết thảy mọi thứ, vô luận là Lâm gia hay Kiếm sư công hội, ở trong não hải của hắn cư nhiên là không hề có chút ấn tượng.

Nếu là tìm kiếm Kiếm sư công hội mà nói, thì cũng có thể thông qua dò hỏi mà biết được nhiều thứ, thế nhưng nếu hắn chỉ có một cái thân phận xa lạ, muốn tiếp cận Lâm gia lại là chuyện khó khăn.

Tại trong ấn tượng của hắn, ở chỗ thành thị này, một điểm ấn tượng duy nhất chính là một lần yến hội kia. Bất quá chuyện yến hội cũng phải theo nhân quả mà kết thúc. Thời gian trôi qua, dần dần rơi vào trong quên lãng. Hiện tại, thứ còn lại duy nhất, tựa hồ chỉ là tu luyện.

Tại Lâm gia, cũng tu luyện. Tại kiếm sư công hội, cũng là tu luyện. Thậm chí khi đi tới đi lui để hiểu rõ đường xá thì cũng có thể tu luyện.

Nếu ở tại đây chính giữa thành thị, không có thông qua hỏi thăm, nếu suy xét bản thân mình mà nói, chỉ sợ là hoàng cung ở đâu, Lâm gia ở đâu, Kiếm sư công hội ở đâu, hắn cũng không biết. Nếu không thông qua việc phi hành, ngay cả muốn đi ra khỏi thành, sợ rằng hắn cũng sẽ bị lạc đường.

Một người cư trú tại một cái thành thị trong vài năm, cư nhiên lại bỡ ngỡ tới loại trình độ này, sợ rằng có nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng. (Tại bọn họ không có tu tiên nên mới không tin ah - DG)

Song, sự thật đích thị là như thế.

Đi tới thế giới này, ý định ban đầu của hắn chỉ là tu luyện. Mưu toan thông qua việc tu luyện không ngừng mà có thể trở thành chúa tể, tự mình có thể nắm lấy vận mệnh của mình.

Thế nhưng, lúc hắn đạt tới kiếm sư cảnh giới, thì lại phát sinh ràng buộc với Hải Sâm đế quốc Lâm gia. Thân bất do kỷ khiến hắn có một chút không thoải mái. Lúc đó liền nghĩ tới, nếu có thể tu luyện tới đại kiếm sư, liền có thể tự do tự tại, có thể làm những chuyện mà mình muốn.

Bất quá sau khi đạt tới đại kiếm sư cảnh giới, thánh kiếm sư của Vân Lai đế quốc lại xuất hiện. Lần nữa lại uy hiếp tới hắn, khiến hắn không thể tiếp tục tu luyện, sớm ngày đạt tới thành tựu nắm giữ thần của thánh kiếm sư, thoát khỏi tình trạng luôn bị vây ở trong nguy hiểm.

Nhưng chân chính đạt tới thánh kiếm sư cảnh giới thì đã sao?

Trên thất giai thánh kiếm sư còn có bát giai, cửu giai thánh kiếm sư cấp bậc cường giả. Cho dù là chân chính tiến nhập vào Kiếm thánh cảnh giới, thì trên Kiếm thánh còn có Kiếm thần, cùng với tồn tại với cấp bậc chân thần. Hơn nữa, dù cho cường giả đã trở thành thần như đám người Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, thực sự sẽ không có nguy hiểm dẫn đến thân vẫn sao? Trên bọn họ, có hay không tồn tại thực lực cường đại hơn? Cổ lực lượng khiến cho bản thân mình xuyên qua không gian kia, có hay không có thể khiến cho toàn bộ thế giới này tịnh diệt?

Tu luyện vô cảnh.

Đây là lời Lăng Vân lúc trước dùng để đôn đốc bản thân mình.

Bất quá giờ phút này, hắn cũng không có tu luyện.

Đây cũng không phải là hắn chủ động dừng lại việc tu luyện. Mà là bởi vì tiếng gào thét giết chóc diễn ra khắp cả thành đã nhiễu loạn tâm cảnh của hắn, khiến cho hắn vô pháp tiếp tục tu luyện thêm được nữa. Hay là bởi vì nguyên nhân khác?

Trong lúc này bản thân Lăng Vân cũng không rõ lắm.

Muốn tu kiếm đạo, trước tu nhân đạo. Vạn vật lấy con người làm gốc. Tiến nhập Kiếm thần cảnh giới, vô luận là đối với cảm ngộ kiếm đạo, hay là cảm ngộ nhân đạo, toàn bộ phải đạt đến một cái cảnh giới cực cao. Song phương bất luận là một phương có chút sai lầm, tại thời điểm hợp nhất với nhau, liền có nguy cơ thất bại. Đến lúc đó đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhân đạo, chính là lấy đối nhân xử thế làm gốc.

...

Chiến tranh chính là đối với nhân đạo giày xéo lên.

Nhìn cả thành oan hồn đầy rẫy, trong lòng Lăng Vân xuất hiện một trận im lặng.

Hải Sâm đế quốc, là vì đám người Lâm Tuyết mà khai chiến. Mà đám người Lâm Tuyết do sơ suất của hắn mới gặp kiếp nạn ngày hôm nay, dẫn đến Vân Lai đế quốc xuất động binh lực toàn quốc xâm chiếm.

Rất nhiều lần Lăng Vân đã suy nghĩ. Có cứu hay không cứu đám người Lâm Tuyết.

Đây là vấn đề đạo đức giữa người và người.

Tại trong lòng của Lăng Vân, tác dụng của Lâm Tuyết đối với bản thân mình thực sự quá ít. Chính mình đối với nàng tính ra mà nói cũng không có quan hệ anh em trực tiếp. Mặc dù như thế thì có vẻ thập phần tàn khốc. Thế nhưng cái thế giới này vốn chính là như vậy.

Ta nỗ lực cái gì, thì sẽ nhận được cái đó.

Tình cảm!

Đó là một vật phẩm xa xỉ.

Chí ít đối với Lăng Vân hiện tại mà nói, đích thực quả là như thế.

Yêu cầu của hắn, chỉ là một hoàn cảnh tu luyện an tĩnh không có hơn. Ý định ban đầu của đám người Lâm Tuyết cũng là giúp hắn đạt được điều này. Thế nhưng kết quả cuối cùng thì thay vì có thể trợ giúp hắn, lại là khiến hắn bận rộn thêm.

Nhân quả nơi thế gian chính là kỳ diệu như thế.

Nếu như không phải là hắn muốn tìm Lâm Tuyết để hỏi dò nơi hạ lạc của Diệu Âm, cuối cùng bại lộ ra trước mặt thiên hạ. Vân Lai đế quốc tại sao lại không tiếc xuất động lực lượng quốc binh để mà tiêu diệt những người mang tới cái họa tâm phúc cho bọn họ? Nếu Vân Lai đế quốc không xuất binh, sao lại phải chứng kiến một màn trước mắt này?

Hết thảy những điều này, đến tột cùng là đúng hay sai?

"Sai lầm của ta chính là không đem Vân Lai đế quốc trảm thảo trừ căn, không ngờ tới lòng tham không đáy của Vân Lai đế quốc. Đúng là tự dẫn hỏa thiêu thân mà." Lăng Vân tựa hồ như nghe thấy tiếng khóc than của oan hồn đầy rẫy khắp thiên không. Thủy chung vô pháp tĩnh tâm mà suy xét.

Bởi do sự tồn tại của Thần điện kết giới. Những oan hồn này căn bản khó có thể siêu thoát. Giờ phút này tầng tầng tồn đọng đúng là giống như thực chất, hình thành một phiến âm vân, bao lấy không trung phía trên Hải Sâm đế quốc. Chính mình có Nguyên tố Tinh Linh, đám người Lâm Tuyết đối với tự nhiên cực kỳ mẫn cảm. Giờ phút này bọn họ có thể cảm thụ được cả thành không chỗ nào không có sự thê lương thảm thiết.

"Nếu như không phải là đạo linh hồn ba động này hấp thu kiếm hồn lực lượng, áp chế lực lượng của ta. Hiện tại, hết thảy những điều này, sợ là căn bản không giúp được gì."

Bỗng nhiên, Lăng Vân trong lòng ngẩn ra. Phảng phất như liên tưởng đến cái gì đó:

"Chờ một chút. Oan hồn. Linh hồn ba động hấp thu hồn lực? Tử đã từng nói qua, yêu cầu để Linh loại sinh mệnh có thể tu luyện, không chỉ là khí trong tinh khí thần, còn có thần. Thần. Hay chính là tinh thần, chính là ý niệm, cũng có thể nói là oan hồn sau khi chết đi mà chấp niệm không bị tiêu tan."

Trước mắt nếu khí đã có thể giúp nàng khôi phục sớm một chút, còn về thần? Phải chăng..."

Nghĩ vậy, Lăng Vân lập tức bạo phát ra lực lượng linh thức mạnh mẽ của bản thân hướng phía trên hư không tràn ra.

Bởi do kiếm hồn thành thục, phạm vi bao phủ sau linh thức toàn diện bạo phát cực rộng. Đã tiếp cận tới cực hạn của cửu giai cường giả lĩnh vực. Đạt tới phương viên trăm dặm. Trong lúc nhất thời oan hồn ở bầu trời đều rơi vào trong sự bao phủ của linh thức.

Kiếm nguyên của kiếm hồn ở trong thể nội mặc dù bị đạo linh hồn ba động kia toàn bộ hấp thu. Nhưng năng lực tịnh hóa lực lượng của oan hồn vẫn chưa tiêu thất. Vô số oan hồn bị Lăng Vân từ trong hư không hấp thu. Dung nhập vào bên trong kiếm hồn, bắt đầu đối với những oán khí này tiến hành tịnh hóa.

Một khi những oán khí này được tịnh hóa thành công. Đạo linh hồn ba động kia lập tức có phản ứng. Đem những năng lượng tinh thần thuần túy này toàn bộ thôn phệ hết sạch. Cơ hồ là kiếm hồn tịnh hóa bao nhiêu, nàng đem thôn phệ bấy nhiêu. Hơn nữa, hiệu quả của "thần" so với khí, hiển nhiên là càng thêm rõ nét. Khi Lăng Vân tịnh hóa ra "thần" được một vòng, đạo linh hồn ba động kia nguyên bản vẫn còn thập phần hư nhược, nhất thời dần dần sung mãn hẳn lên. Đã không còn có cảm giác giống như lúc trước, hơi gặp phải một tí thương tổn, là tùy thời có thể hồn phi phách tán.

Hiệu quả như thế, nhất thời làm cho Lăng Vân mừng khôn kể xiết. Thân hình khẽ chuyển, hướng phía sân nơi nhà trọ hắn cư trú chạy tới. Sau khi xuyên qua sát trận của những kẻ du côn, hắn lập tức quay vào trong phòng.

Sau khi thiết lập một ít phòng ngự, hắn lập tức bước vào trạng thái tĩnh tâm. Bắt đầu điều động toàn bộ linh thức, đối với oan hồn tràn ngập khắp trong hư không cùng với Oán hận chi khí tiến hành tịnh hóa.

Hải Sâm đế quốc là thập phần to lớn. Nhân khẩu cư trú ở trong đó tự nhiên cũng là nhiều không kể xiết. Mục đính của những kẻ du côn ấy chỉ là tạo nên hỗn loạn. Bởi vậy việc sát tử bình dân, duy trì liên tục đến hết ngày mới thôi. Toàn bộ nhân khẩu tử thương tuyệt đối là hơn mười vạn.

Oan hồn của hơn mười vạn người với đủ loại oán hận và mặt trái tâm tình ngưng tụ cùng một chỗ. Tinh thần ba động sẽ mạnh mẽ cỡ nào? Nếu như chuyển hóa thành năng lượng sát thương, sợ rằng đủ để đem một vị cửu giai thánh kiếm sư cường giả diệt hơn mười lần.

Nhiều năng lượng tinh thần như vậy thông qua năng lực của kiếm hồn, cuồn cuộn không đứt được tịnh hóa thành lực lượng "thần" thuần túy. Sau đó lại bị đạo linh hồn ba động bên trong thể nội hấp thu. Dựa vào sự ba động có thể thấy được tốc độ khôi phục nhanh chóng của nó.

Lực lượng "thần" được tịnh hóa cho dù là vô cùng cường đại. Thế nhưng đạo linh hồn ba động kia cư nhiên là giống như một cái động không đáy, hấp thu toàn bộ lực lượng của oan hồn vào bên trong, mới miễn cưỡng đạt đến trạng thái nhất định. Hơn nữa, hắn còn mơ hồ có loại cảm ứng. Nếu muốn cho ý thức của đạo linh hồn ba động này khôi phục, chí ít cũng phải có gấp bội lực lượng "thần" như thế.

Gấp bội.

Hồn lực của hơn mười vạn người.

Hay là, cứ mặc cho việc giết chóc tiếp tục tiến hành giữa thành thị, cho đến khi có đủ hồn lực của hơn mười vạn người.

Hoặc là.

Mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm của trên vạn chiếc chiến hạm, một mình trùng xuất khỏi Hải Sâm đế quốc thủ đô? Đi hấp thu hồn lực của những binh sĩ chiến tử sa trường?

---------------------

Báo lỗi Kiếm Phệ Thiên Hạ: http://4vn/forum/showthread.php?t=70719