Chương 181: Bão táp

Cuộc sống của Lăng Vân vẫn duy trì bình đạm như trước, kiếm hồn thời kỳ suy yếu khiến hắn trọng tâm không thể thả trên ngụy thần chi kiếm khí.

Một tháng trước lấy một vị cửu giai, ba vị bát giai, bốn vị thất giai cường giả tế điện uy danh, chấn nhiếp tất cả những người mưu toan đánh chủ ý với thần khí của hắn, cho dù là Vinh Diệu Đế Quốc muốn thu hồi thần khí, thái độ biểu hiện ra cũng là cực kỳ cung kính, không dám có chút bất mãn.

Trong một tháng, hắn cũng không có đi tìm kiếm Diệu Âm, Diệu Âm cũng nhẫn nại không tìm Lăng Vân.

Thời kỳ yên bình duy trì lâu cho đến hôm nay.

Ngay hôm nay, trong sân đi tới hai vị khách không mời mà đến.

Lăng Vân nhìn thoáng qua được Lâm Tuyết hơi mang vẻ áy náy, dẫn Huyền Ẩn và Nam Thiên tiến vào, hướng nàng gật đầu, không biết là ý bảo nàng không sao hay bảo nàng ly khai.

- Lăng Vân các hạ.

Huyền Ẩn mang trên mặt nụ cười thân thiết:

- Ha ha, muốn gặp Lăng Vân các hạ quả thực không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên là cung hỉ Lăng Vân các hạ danh liệt Thiên bảng thứ năm, trở thành cao thủ trẻ tuổi thứ nhất mà cả đại lục từ trước đến nay ở ba mươi tuổi danh liệt Thiên Bảng...."

- Huyền Ẩn các hạ có chuyện gì cứ việc nói thẳng.

Nam Thiên hơi nhíu mày, Lăng Vân này, cũng quá vô lễ đi, lại công nhiên cắt đứt lời nói của Huyền Ẩn, chính là đường đường kiếm sư công hội phó hội trường a. Bằng vào thần khí giết chết cửu giai Thánh Kiếm Sư rất tài ba sao?

Huyền Ẩn đối với điều này nhưng lại lơ đểnh, vẫn như cũ duy trì nụ cười hữu hảo:

- Nếu Lăng Vân các hạ sảng khoái như thế, ta đây cũng không vòng vo. Tin rằng Lăng Vân các hạ đã từ cửa ngõ của mình biết được tồn tại của thần chi liên minh.

- Biết. Thần chi liên minh này còn có một đoạn thời gian tính kế qua ta.

Huyền Ẩn trên mặt nhất thời lộ ra một tia khó xử:

- Hiểu lầm. Đây chẳng qua là hiểu lầm. Liên minh chúng ta cũng là bởi vì vừa ý tiềm lực và thiên phú của Lăng Vân các hạ. Nghĩ biện pháp muốn lôi kéo các hạ vào trong liên minh. Tuyệt đối không có những ý tứ khác.

Lăng Vân gật đầu.

Cái vấn đề này căn bản là không có ý nghĩa dây dưa.

- Lấy thân phận cùng thực lực trước mắt của Lăng Vân các hạ. Cũng đã tiếp xúc một vòng quyền lợi của chúng ta. Ân. Kiếm sư công hội. Kỳ thật là ngoại vi tổ chức của thần chi liên minh chúng ta. Tác dụng chủ yếu chính là dùng để tiếp nhận thành viên. Còn minh chủ đại nhân liên minh chúng ta. Chính là kiếm sư công hội hội trưởng. Hôm nay chúng ta tới đây, là đặc biệt đại biểu hội trưởng đại nhân. Hướng các hạ phát ra lời mời. Chân thành mời các hạ gia nhập thần chi liên minh. Mưu đồ đại nghiệp.

Còn như đại nghiệp là gì, Huyền Ẩn tin tưởng, Lăng Vân nhất định đã biết.

Lăng Vân không nói gì, mà nhìn thoáng qua Lâm Tuyết cùng đi ở một bên:

- Ngươi trước hãy đi nghỉ ngơi.

Lâm Tuyết biết rằng, có một số việc chính mình không tiện để biết, vì vậy gật đầu:

- Ân, ta trước cáo từ.

Lâm Tuyết vừa đi, Lăng Vân cũng không tiếp tục cùng bọn họ đánh đố:

- Ta biết thần chi liên minh tại sao thành lập, cũng biết ý nghĩ của ngươi, càng biết các ngươi hôm nay tới tìm ta là vì cái gì, đồng dạng cũng biết Kiếm Thánh hội trưởng các ngươi giờ phút này đánh cái dạng chủ ý gì. Chẳng qua, những điều này, đều không quan hệ với ta.

Huyền Ẩn vội vàng nói:

- Không không không, Lăng Vân các hạ, ngươi đừng cự tuyệt gấp như vậy. Ngươi hiểu cũng chỉ là chút phiến diện, đều nằm ở mặt ngoài, kế hoạch chân chánh của chúng ta, các hạ khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú......

Lời của hắn còn chưa dứt, Lăng Vân ba chữ đã đem những lời này toàn bộ lấp trở về:

- Đồ thần sao.

- Ngươi....

Huyền Ẩn và Nam Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, bất quá bọn hắn phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng:

- Ngươi như thế nào có ý nghĩ đáng sợ như thế.

Lăng Vân phất phất tay:

- Hồi đáp của ta các ngươi đã biết rồi. Ta cho tới bây giờ không làm sự tình không hề nắm chặc.

Hai người không biết Lăng Vân có hay không thật sự biết kế hoạch chân chính của bọn họ, trong lúc nhất thời có chút cả kinh bất định.

- Huyền Ẩn các hạ, Nam Thiên các hạ.

Thanh âm Diệu Âm lúc này vừa vặn từ phía ngoài sân truyền đến.

Huyền Ẩn và Nam Thiên đã gặp nàng, đồng thời tôn kính hành lễ:

- Sứ giả các hạ.

Trong tất cả nhân tâm đều minh bạch giờ phút này trên người Diệu Âm có bao nhiêu phân lượng.

Huyền Ẩn và Nam Thiên hắn, sau lưng có một vị Kiếm Thánh cường giả làm chỗ dựa, nhưng tối đa thuộc về đầu xà, mà Diệu Âm... Thế lực đại biểu sau lưng nàng, tuyệt đối tương đương với mãnh long quá giang!

Diệu Âm rất lễ phép hướng hai người hơi thi lễ, sau đó hướng Lăng Vân nói:

- Các hạ không nguyện ý can dự vào chuyện này, là bởi vì e ngại sự cường đại của kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang sao.

Lăng Vân nhíu mày.

Cường đại là một chuyện khác, phiền toái lại là một chuyện khác.

Ở trước khi kiếm hồn đại thành, hắn căn bản không muốn đi trêu chọc phiền toái.... Chẳng qua đến khi kiếm hồn đại thành, sau khi rơi vào bình cảnh, cho dù người khác không nói, hắn cũng sẽ đi trêu chọc phiền toái khắp nơi, nghĩ biện pháp đột phá bình cảnh cảnh giới Kiếm Thần này.

Diệu Âm thấy hắn không nói lời nào, nghĩ là hắn ngầm chấp nhận.

Nàng tự cho Lăng Vân là truyền nhân của Tử, bối cảnh cường đại, đem hắn kéo xuống nước, sẽ chẳng khác nào chiếm được ủng hộ từ Tử, điều này đối với kế hoạch của bọn họ mà nói, tuyệt đối tương đương với một trợ lực thật lớn. Vì vậy lập tức nói:

- Nếu như bởi vì điểm này, Lăng Vân các hạ bất tất phải lo lắng. Nữ thần bệ hạ ban thiết bị cho chúng ta đã minh xác chứng tỏ, trước mắt Kiếm chi quân chủ đại nhân thực lực vẻn vẹn chỉ thuộc về giai đoạn Kiếm Thánh, hơn nữa còn thuộc loại Kiếm Thánh không cách nào toàn lực triển khai thánh vực. Lấy ta cùng với kiếm sư công hội hội trưởng cầm đầu hợp lực tám đại cửu giai cường giả, cùng với một bộ hợp kích chiến trận do nữ thần đại nhân tự mình ban cho, muốn vây công một vị thần linh suy yếu, cũng không phải hoàn toàn không thể.

- Ngươi?

Diệu Âm khiêm nhường cười cười:

- Nếu như chân chánh cùng Kiếm chi quân chủ đại nhân động thủ, ta cũng không có cần thiết dấu diếm cái thân phận không tính là bí mật này nữa. Ta trực tiếp mượn lực lượng của bệ hạ hợp tác với các vị cùng nhau tác chiến.

Nói xong, nàng lại tiếp tục nói:

- Ta vì tái hiện vinh quang ngày xưa của bệ hạ ở chủ tinh, vì tín ngưỡng mà chiến. Mà hội trưởng đại nhân của kiếm sư công hội, còn lại là vì thần cách Kiếm chi quân chủ đại nhân, vì theo đuổi cảnh giới thần mà chiến. Lăng Vân các hạ muốn chính là bút ký tu luyện của Kiếm chi quân chủ đại nhân, vì đạo tu luyện của mình mà chiến. Mọi người đều có mục tiêu của từng người, sao không đồng thời hợp tác?

Huyền Ẩn và Nam Thiên thấy Diệu Âm thậm chí đem Lăng Vân so sánh thành nhân vật như nàng cùng với kiếm sư công hội cấp bậc, trong lòng đều hơi có chút bất mãn, chẳng qua ngại giờ khắc này cần phải lôi kéo Lăng Vân gia nhập thần chi liên minh, tạo thành một đại chiến trận, cũng không nói gì thêm.

Dù sao, cho dù là một thần linh suy yếu ở Kiếm Thánh cảnh giới, cũng không phải chỉ bằng cửu giai, Kiếm Thánh có khả năng trêu chọc. Nếu như không phải ở sau lưng có một thần trận của Tự nhiên nữ thần được xưng ngay cả thần giai cường giả cũng có thể chém giết chống đở, bọn họ cũng chưa chắc dám đem chủ ý đánh đến trên đầu thần linh.

Nhìn Huyền Ẩn và Nam Thiên một cái.

Diệu Âm có thể động thủ đối với Tịch Lưu Quang, bởi vì nàng là thế lực thuộc về Tự nhiên nữ thần. Chính mình cũng có thể động thủ đối với Tịch Lưu Quang, bản thân dù sao cũng không thuộc về tinh cầu này, cũng không có được ân huệ gì từ hắn. Nhưng Huyền Ẩn cùng với Thần chi liên minh những người đó thì sao? Nếu như không có kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, bọn họ như thế nào có thể ở trên khỏa tinh cầu này sống còn, nếu như không có thần linh ban cho công pháp để cho nhân tộc không ngừng xuất hiện cường giả Thánh Kiếm Sư cấp bậc, chỉ sợ cả tộc bọn họ cũng sẽ bị ma thú tràn ngập các ngỏ ngách đại lục tiêu diệt.

Trả giá những điều này.

Tịch Lưu Quang cuối cùng chiếm được gì?

Tín ngưỡng?

Đây là một đề tài thật đáng buồn.

- Các ngươi dựa vào cái gì xác định kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang thực lực vẻn vẹn chỉ nằm ở giai đoạn Kiếm Thánh?

- Thiết bị của bệ hạ tự mình trắc toán ra số liệu, tuyệt đối sẽ không sai.

Lăng Vân lắc đầu:

- Bệ hạ các ngươi, chính là từng bị kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đuổi khỏi khỏa chủ tinh này.

Diệu Âm nhìn thoáng qua Huyền Ẩn và Nam Thiên, những điều này thuộc về bí mật, vốn là không nên để cho bọn họ biết. Có điều trước mắt song phương là đồng minh, nếu như không cho bọn họ biết, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tín nhiệm đôi bên. Do đó nàng không thể làm gì khác hơn là nói:

- Chuyện này, quan hệ đến thần chiến mười vạn năm trước.

- Chiến đấu giữa Tự nhiên nữ thần và Kiếm chi quân chủ?

Diệu Âm lắc đầu:

- Lăng Vân các hạ chẳng lẻ không phát hiện, kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đại nhân cùng đại đa số thần minh(thần linh) là bất đồng. Vô luận bệ hạ, Bất tử minh thần đại nhân, tiên tri chi thần đại nhân những tiên thiên thần minh, đều có thần hào đặc biệt của mình, tinh vực bao la, căn cơ thâm hậu cùng với lịch sử lâu đời, nhưng Tịch Lưu Quang đại nhân không có. Phong hào của hắn, vẻn vẹn là kiếm chi quân chủ, mà không phải cái gì kiếm đạo chi thần, hơn nữa hắn không có tinh vực thực chất, tín đồ cũng là cực kỳ thưa thớt, còn như tùy tùng.... Một người cũng không có.

- Nói xong.

- Kiếm chi quân chủ đại nhân, trời sanh cao ngạo, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, vì thế đắc tội qua vô số thần minh. So sánh với hắn, nhân duyên bệ hạ ở trong thần linh nhưng lại tốt nhất. cho nên ở thần chiến mười vạn năm trước, có hai vị thần linh bị bệ hạ mời đến, tham dự lần chiến tranh này..... Mặc dù cuối cùng bệ hạ thối lui, nhưng Kiếm chi quân chủ đại nhân cũng bị trọng thương. Thương thế nặng lẽ tất nhiên vẫn còn ở trên bệ hạ...

Lăng Vân minh bạch.

Những người này là tới trảm thảo trừ căn.

-Tại sao bệ hạ các ngươi không điều động Tinh Linh nữ thần, Nguyệt Lượng chi thần, những thần cấp cao thủ này đến đây?

-Thần cấp?

Diệu Âm lắc đầu:

- Trước khi giam cầm phía chân trời không tiêu trừ, trừ nhân tộc 'thổ sinh thổ trường' trên tinh cầu này ra, không có bất cứ sinh mệnh ở những tinh cầu khác có thể đặt chân lên tinh cầu này, thần cấp cường giả cũng không. Tùy tiện tiến hành truyện tống, kết quả duy nhất của bọn họ đó là bị ném vào không gian loạn lưu, rơi vào trong hư vô vĩnh hằng.

Những điều này, Xem ra chính là thủ đoạn phòng hộ cuối cùng của kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang thi triển ra.

Nếu đang chữa thương, tự nhiên không muốn bị quấy rầy, cho nên hắn phong ấn tinh cầu này.

Đồng thời hắn cũng lo lắng trên tinh cầu này sẽ có người tu luyện vượt qua hắn, không công bố công pháp tu luyện từ cửu giai trở lên.

Chẳng qua, nếu thực lực của hắn chưa khôi phục, không toàn tâm toàn ý khôi phục thương thế, ngược lại còn liên tục lộ diện... Đây không khỏi có chút không thể nào nói nổi.

Diệu Âm phảng phất nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Lăng Vân, khẽ cười một tiếng:

- Tín ngưỡng lực, đây là một trong những căn bản của thần lực. Kiếm chi quân chủ đại nhân quá mức kiêu ngạo, cho là mình căn bản không thể nào bại bởi ai, cho nên chưa bao giờ phát triển tín đồ. Bất quá khi hắn bị thương, phải mượn tín ngưỡng lực khôi phục, mới biết tầm quan trọng của loại năng lượng như thế. Vì vậy, cho dù hắn chưa khôi phục, vẫn không thể không bằng vào thần uy của thần linh mình, ở đại lục liên tục hiện thân, nhằm thu lấy tín ngưỡng lực từ đại lục.

-Chờ một chút!

-Ân?

Lăng Vân lắng nghe thần sắc nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói:

-Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang hiện thân, chính vì lấy tín ngưỡng lực, tín ngưỡng càng kiên định, tín ngưỡng lực thu được cũng lại càng nhiều. Như vậy, kiếm chi quân chủ muốn lấy gì từ ta, không tiếc vứt bỏ tín ngưỡng của một thất cấp văn minh, đây đến tột cùng là nguyên nhân gì!?

- Nguyên nhân gì?

Diệu Âm hơi ngừng lại, cơ hồ là bật thốt lên nói:

- Nhất định là kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đại nhân vừa ý với tiềm lực trên người ngươi.

Tiềm lực.

Không thể nào.

Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đã cao ngạo như vầy, xem thường bất cứ kẻ nào, tự nhiên cũng bao gồm chính mình. Hắn thật không nhận ra chính mình có chỗ nào đặc thù, có thể có được chiếu cố đặc biệt từ kiếm chi quân chủ. Hơn nữa, hắn ở dưới trạng thái bị thương, nên lấy tốc độ nhanh nhất để khôi phục tự thân thương thế, mà không phải bởi vì mình mà tổn thất tín ngưỡng của một thất cấp văn minh vô số con dân.

Chuyện tổn mình lợi người như vậy....

Lăng Vân hắn tin tưởng, Tịch Lưu Quang sẽ không vĩ đại như thế.

Hơn nữa hắn biết, có tiềm lực vậy thì sao chứ? Chính mình căn bản là người theo chủ nghĩa vô thần. Tịch Lưu Quang không cần thiết vì mình một người không tin thần mà bất chấp nguy hiểm lớn như vậy!

Nghĩ vậy, Lăng Vân không khỏi cúi đầu trầm ngâm.

Nếu như nói, cái thế giới này uy hiếp lớn nhất đối với Lăng Vân là ai, chính là kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang này.

Nếu như có thể, cho dù là hắn tấn thăng đến thần giai, cũng không muốn tùy tiện trêu chọc Tịch Lưu Quang vẻn vẹn là Thánh giai!

Đây phảng phất như một loại kháng cự trời sanh.

Cho dù ma thú càng cường đại, đối mặt với một đầu cự long bị thương cũng không nguyện ý tùy tiện xuất thủ, mặc dù đầu cự long này trên người có khả năng cả thân là bảo vật.

- Đi!

-Ân?

Cái chữ kia, tự nhiên là thanh âm của Tử.

Chẳng qua sau nói ra một chữ này, nàng đã không còn tiếng động gì.

Lăng Vân nhíu mày.

Mặc dù hắn thiếu Tử một nhân tình, nhưng muốn hắn vì trả lại cái nhân tình này mà có thể vứt bỏ tánh mạng.........

Chẳng qua con người, trời sanh có một loại tinh thần phản nghịch!

Trong đầu nghĩ thế này nhưng khi nói ra lại khác hẳn, chính là phản ứng bây giờ của hắn. Diệu Âm nói:

- Lăng Vân các hạ, ý của ngươi như thế nào? Suy nghĩ một chút về bút ký tu luyện của Kiếm chi quân chủ đại nhân, Thứ này phảng phất là đặc biệt vì ngươi mà chuẩn bị, chờ ngươi đi lấy.

- Ta sẽ không gia nhập thần chi liên minh, bất quá lúc các ngươi muốn chấp hành kế hoạch, ta có thể cùng đi với các ngươi.

Diệu Âm trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mê người:

- Có thể, nếu Lăng Vân các hạ đáp ứng, chờ khi nào chuẩn bị tốt hành động, chúng ta trở lại thông tri cho ngươi.

Lăng Vân gật đầu.

Thấy Lăng Vân không có ý tứ nói thêm gì nữa, Diệu Âm hơi hành lễ:

- Chúng ta cũng không quấy rầy Lăng Vân các hạ, cáo từ.

Dứt lời, cùng Huyền Ẩn, Nam Thiên hai người cùng đi ra khỏi sân.

Diệu Âm bọn họ vừa đi, ánh mắt Lăng Vân lại rơi xuống trên Ám lam chi kiếm.

- Hai vị thần linh được mời đến.......

Dù sao trong lòng mình là đi xem một ít tình huống, rồi xác định có xuất thủ hay không, nhưng thần linh không biết điểm này. Mình cùng đi với người của thần chi liên minh, tự nhiên sẽ bị thần linh xem là địch nhân bất lợi đối với hắn, triển khai không chút lưu tình đồng thời hạ sát thủ.

Trước khi ra đi, cũng nên bàn giao một chút.

Nghĩ vậy, Lăng Vân gọi tới một vị nha hoàn, để cho nàng đi báo cho Lâm Tuyết cùng Lâm Thủy Lam xế chiều vào trong sân.

Đây là lần đầu tiên Lăng Vân chủ động tìm mấy người bọn họ, cho dù Lâm Tuyết các nàng bận rộn hơn nữa, cũng trước tiên buông xuống mọi chuyện trong tay chạy lại đây. Thậm chí ngay cả Lâm Nhược Nhược đang ở đế quốc khác, cũng không tiếc đáp truyện tống trận, đến chỗ Lăng Vân.

Muốn diệt sát một vị thần linh, lượng công tác tuyệt đối là cực kỳ to lớn!

Nhất là ở trước chuẩn bị này, còn phải đề phòng không cẩn thận bị thần linh phát hiện ....

Đồ thần.....

Lăng Vân ngẩng đầu nhìn không trung.

Phiến thiên, phiến địa này, khỏa tinh cầu này, lĩnh vực này, toàn bộ hết thảy, đều là vật của kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang.....

“ Thần linh.... Tín ngưỡng... Kiếm Thần, tinh thần của kiếm.”

Lăng Vân cau mày, tìm hiểu trong Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí hết thảy về Kiếm Thần nhất đạo.

Thần linh, đây là lấy tự thân thành thần. Mà Kiếm Thần, đây lấy kiếm thành thần.

Thần linh cần chính là tín ngưỡng của người, tín ngưỡng của sinh mệnh, thế Kiếm Thần thì sao? Chẳng lẻ còn cần tín ngưỡng của kiếm sao?

Tín ngưỡng của kiếm....

Trong đầu Lăng Vân hiện ra bốn chữ này sắc mặt nhất thời trở nên quái dị, ý nghĩ tức cười như thế, vậy mà hắn cũng nghĩ ra.

Kiếm....

Chờ một chút, tín ngưỡng!

Tín ngưỡng của kiếm, mỗi thanh kiếm đều có sinh mệnh, kiếm cũng như thế, đều có linh tính của nó, bất quá tơ linh tính này so với vạn linh của nhân loại, kém hơn chẳng biết bao nhiêu lần, lúc này mới bị con người không lưu ý. Nhưng không thể phủ nhận, kiếm thật sự tồn tại sinh mệnh.

Nhìn thoáng qua ám lam chi kiếm ở bên cạnh cách đó không xa..... Đây chính là một thí dụ sờ sờ trước mặt!

“ Thế giới này trừ sinh vật, còn tồn tại linh loại sinh mệnh... Cũng chính là một sinh mệnh từ ý niệm ngưng tụ ra. Trong truyền thuyết thần thoại trên địa cầu, cũng có sơn thần, thủy thần, hỏa thần thần minh sao. Tựa như kiếm cảm thụ tình cảm của nhân loại khiến linh tính dần dần hồi phục, cũng như sơn thần, thủy thần loại thần linh này, hàng năm cảm ngộ thiên địa đại đạo, được nhật nguyệt tinh hoa gột tẩy, dần dà ra đời linh tính cũng không kỳ quái......”

Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Vân cảm giác được bản thân phảng phất tìm được mấu chốt để bước vào Kiếm Thần cảnh giới.

Người thành thần cần tín ngưỡng của người, kiếm thành thần cũng cần tín ngưỡng của kiếm!

Mặc dù yêu cầu bất đồng, cuối cùng đạt tới điểm cuối, cũng không có khác nhau quá lớn.

Có vài điều, khi không biết thì rất khó, một khi nghĩ thông suốt, đã trở thành quán thông sáng sủa.

“Nếu như đem linh loại sinh mệnh của kiếm chưa hồi phục xem như người, như vậy, Kiếm hồn tương đương với thân mình thành thần giả, một khi có đầy đủ kiếm sinh ra tín ngưỡng đối với kiếm hồn....” Mặc dù ý nghĩ mở rộng không ít, nhưng nghĩ vậy, Lăng Vân vẫn như trước cảm thấy có điều không đúng.

Tín ngưỡng của thần....

Tinh thần của kiếm.....

Hai thứ khẳng định có tồn tại khác nhau nhất định.

Cau mày, Lăng Vân lần nữa minh tư khổ tưởng.

Trong lòng hắn mơ hồ có một loại suy đoán, một khi hắn có thể nghĩ thông suốt vấn đề này, là có thể tiếp xúc đến đại môn của Kiếm Thần chi đạo. Cho dù không cách nào bước vào Kiếm Thần chi đạo, ít nhất cũng có thể lý giải đạt tới trình độ Kiếm Thần, biết nên như thế nào tu luyện tiếp. Mà không phải giống như bây giờ, đối với Kiếm Thần cảnh giới có cái ảo diệu gì, hoàn toàn là hai mắt một mảng đen kịt.

Khác nhau giữa chính mình tìm tòi cùng có người dạy dỗ ở chỗ này hiển hiện ra.

" Hy vọng.... Bút ký tu luyện của Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang sẽ không khiến ta thất vọng." Lăng Vân trong lòng lầm bầm lầu bầu.

Từ trong tự hỏi thoát ra, hắn mới phát hiện đã Lâm Tuyết năm người đã đến.

Vì không quấy rầy Lăng Vân trong tự hỏi, các nàng mấy người mặc dù từ sớm đã đến, nhưng đều đứng ở phía ngoài sân không có đi vào.

" Vào đi."

Lâm Tuyết đám người trước sau bước vào trong sân.

- Ca ca, chính là có nghi hoặc khó hiểu gì, chẳng biết có thể nói cho chúng ta biết chăng? Một người kế đoản, hai người kế trường, có lẽ hết thảy giải thích của chúng ta cũng có thể giúp được người.

Lăng Vân lắc đầu.

“ Nếu như thật sự không nghĩ ra được, thì trước đừng nghĩ, đến khi nên biết, hết thảy tự nhiên sẽ nước chảy thành sông."

Lăng Vân không để ý đến nàng, trực tiếp tiến vào gian phòng.

Lâm Tuyết nhìn bộ dáng kia của hắn, chỉ biết hắn đối với lời nói của mình căn bản là chưa từng để tâm, không khỏi than nhẹ một tiếng:

- Mặc dù muội không biết huynh đang tự hỏi cái gì, nhưng có thể làm cho huynh nhập thần như thế, tất nhiên là ở trên vấn đề tu luyện. Về tu luyện, muội cũng không thể chỉ huynh cái gì. Nhưng muội biết, nếu tu luyện, lấy người làm bổn, muốn cùng tranh với thiên, như vậy hết thảy, cũng không thoát ly được thiên, nhân hai chữ. Lấy nhân đạo cảm ngộ thiên đạo, mà không phải một mực khổ khổ tự hỏi. Có lẽ, huynh có thể lựa chọn đi ra ngoài một lát, lấy lực thiên địa thuần tịnh, gột tẩy nội tâm phồn bác(nhiều, rộng), khiến cho chính mình bảo trì chân linh trong sạch, rồi hãy đi cảm thụ ảo diệu huyền bí của thiên địa tự nhiên.

Lăng Vân nhíu mày.

Những vấn đề này đang suy tư ngay cả hắn cũng khổ tư không thể lý giải, huống chi chỉ là Lâm Tuyết tứ giai Đại Kiếm Sư tu vi?

Hắn từ trên người lấy ra năm kiện đạo cụ vô cùng tinh sảo bày ở trên bàn. Năm người tận mắt chứng kiến trận thi đấu ở Vân Lai đế quốc trước tiên nhận ra lai lịch năm kiện đạo cụ này - - - đây chính là vài món thánh cấp đạo cụ ngày đó cầm trên tay Vân Không đám người.

Lăng Vân tùy ý chỉ chỉ vài món thánh khí đạo cụ trên bàn:

- Cũng không phải là đại sự gì, một người một kiện, chọn lấy thứ thích hợp với mình đi, có những thứ này, ít nhất ngày sau các ngươi coi như gặp Thánh Kiếm Sư cấp bậc cường giả, cũng không phải là không có chút lực chống cự nào.

Lâm Thủy Lam và Lâm Tuyết đám người lập tức nghe ra lời này của hắn không giống tầm thường. Lâm Tuyết tương đối nóng lòng đã nhịn không được dẫn đầu hỏi trước:

- Ca ca, có phải có chuyện gì phát sinh hay không? Bởi vì ngừơi của Kiếm sư công hội hôm nay tới tìm huynh?"

- Việc này không phải các ngươi có khả năng can dự.

Lăng Vân lắc đầu.

Kỳ thật ngay cả hắn người có thể chống lại cửu giai cường giả, cũng không có chút nào nắm chặc ở trước mặt thần linh sống sót, chuyện này, cũng hoàn toàn không phải hắn có khả năng can dự.

Nếu không phải có một câu nói của Tử, cùng với Tự nhiên nữ thần ở sau lưng Diệu Âm, hắn tuyệt đối sẽ không can dự trong đó!

Cho dù công pháp tu luyện của kiếm chi quân chủ có mê người hơn.

Ngẫm lại sau lưng cửu giai cường giả đại biểu cái gì, Lâm Tuyết cắn răng, chung quy không có hỏi nữa.

Lăng Vân làm như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn.

....

Hội trưởng đại nhân Kiếm sư công hội thỉnh động tất cả cửu giai chí cường giả khắp đại lục!

Vô luận là cửu giai cường giả của Hỏa Diễm đế quốc, Lạp Đinh đế quốc, hay Vinh Diệu đế quốc, toàn bộ mang theo thần khí của đế quốc bọn họ gia nhập trong hàng ngũ nghịch thần giả liên minh.

Ở trước mặt lợi ích đầy đủ, tất cả cường giả đỉnh phong cấp bậc trên đại lục, dứt khoát vứt bỏ cái thần linh dẫn dắt văn minh cả nhân loại hướng đến hưng thịnh, cầm trong tay đồ đao, hướng cái tồn tại tạo nên hết thảy bọn họ hôm nay.

Tuy nhiên, kế hoạch đồ thần của Kiếm sư công hội chưa hoàn toàn khởi động, một tin tức như bão táp đã cuốn đến khắp đại lục!

Thần Thánh đế quốc tấn thăng thành bát cấp văn minh đế quốc!

Ngay sau đó, không có bất cứ gì chậm chạp, Thần Thánh đế quốc thân thỉnh khảo hạch tấn thăng cửu cấp văn minh - - tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ- - tiêu diệt thần chi liên minh!

Đây chính là bản tính tham lam của nhân loại, hay phản kích của thần linh?

Trong nháy mắt, toàn bộ đại lục triệt để sôi trào lên!