Đạo quang mang chói mắt trong nháy mắt hình thành một mảnh cấm chế cự đại trên bầu trời bao phủ nơi thi đấu.
Theo lực lượng của cỗ cấm chế này hình thành, một cỗ uy áp khổng lồ chợt ngưng tụ khắp hư không, dường như bao phủ cả nửa bầu trời! Ở trong nửa bầu trời này, một loại lực áp chế không có chỗ nào không hoàn toàn tràn ngập, trong nháy mắt thậm chí hình thành một loại lực lượng cấm chế so với kết giới càng thêm cường hãn, ở trước cỗ lực lượng cấm chế này, bất cứ ai mưu toan tiến vào trong đó đều sẽ cảm thấy một cỗ lực lượng kháng cự không cách nào chống lại, không cho bọn họ ở bên ngoài tiến vào!
Không chỉ có như thế, cỗ lực lượng này không chỉ có có thể ngăn cản người bên ngoài tiến vào, mà ngay cả người bên trong muốn tiến ra ngoài, cũng sẽ phải chịu lực cản thật lớn, lực cản đó so với kết giới bao phủ ở trên sân thi đấu được xưng có thể ngăn cản công kích bát giai cường giả càng cường đại hơn.
Hiển nhiên, những người này sợ Lăng Vân lúc đánh không lại liền đào tẩu, tránh cho việc cướp đoạt thần khí thất bại, dẫn đầu sử dụng một kiện đạo cụ như vậy.
Còn như còn có người nào khác có ý tứ ngăn cản bọn họ cướp đoạt Thần khí hay không... Vậy thì không thể biết được.
- Lăng Vân, ngươi không chỉ từng có thù hận với Vân Lai đế quốc, mà cũng còn đại cừu với Liệt gia ta. Hôm nay hai phương chúng ta ở chỗ này, mượn sân đấu của Vân Lai đế quốc, nhất cử đem ân oán hoàn toàn kết thúc đi.
Trong hư không hai đạo quang mang chợt lóe, hai vị bát giai cường giả tới từ Liệt gia rốt cục nhịn không được đã xuất thủ.
Mắt thấy Lăng Vân sắp bỏ mạng, bọn họ lại không ra tay, những chỗ tốt này, sợ rằng sẽ bị Minh Phong một người độc chiếm. Mặc dù bọn họ không có ý tứ cướp đoạt thần khí cùng Minh Phong, nhưng xuất ra điểm lực, cuối cùng đạt được cùng hưởng hiệu lực thần kỹ, vẫn là vô cùng không tệ.
Có thể làm cho một người ở trong thời gian ngắn ngủi, tu vi tăng lên tới cảnh giới kinh khủng như thế, thần kỹ hiệu quả bậc này không ở dưới thần khí chút nào!
Thần vật như vậy, đã làm cho đại đa số người động lòng, chẳng qua ở đây đại đa số mọi người ngại lời thề thần linh chứng kiến, tìm không được cái cớ hợp lý hướng Lăng Vân làm khó dễ, cũng chỉ có thể ở bên chờ chực, chờ sau khi hắn chết lại nghĩ biện pháp đem thần khí, thần kỹ đoạt tới tay.
So sánh với Minh Phong viện cái cớ quá kém kia, lý do động thủ của Liệt gia dường như càng thêm đường đường chính chính.
Dù sao sự việc trọng đại một vị Thánh Kiếm Sư vẫn lạc. Trên đại lục thế lực nào khác muốn không chú ý cũng không được.
- Lăng Vân. Ngươi thậm chí 'tang tâm bệnh cuồng' (phát rồ) như thế. Lấy thực lực Thánh Kiếm Sư ngược sát người thừa kế Liệt Nhược Hàm của Liệt gia tộc trưởng ta. Hơn nữa đánh chết Liệt gia Khách khanh Huyễn Diệu Thánh Kiếm Sư các hạ. Thù này nếu không báo. Liệt gia ta ngày sau còn mặt mũi nào đặt chân trên đời!
Vừa nói xong. Hai người này cũng là vô cùng tự giác. Cả bọn chẳng những mở thánh cấp phòng hộ tráo. Thánh kiếm cầm trong tay. Còn đeo thánh cấp đạo cụ chẳng biết có tác dụng gì...
Võ trang đầy đủ a!
Một bên Lâm Tuyết nhìn thấy người Liệt gia hèn hạ như thế. Nhịn không được quát lên:
- Liệt gia các ngươi tốt xấu gì cũng là quyền thế gia tộc ở đại lục đệ nhất cường quốc Vinh Diệu đế quốc. Có thể nào hèn hạ vô sỉ như thế, lại ở thời khắc này thừa dịp người ta gặp nguy!
Bị người nói trúng chỗ yếu hại. Hai vị bát giai Thánh Kiếm Sư rõ ràng mặt mũi liền biến sắc. Phẫn nộ quát:
- 'hoàng khẩu tiểu nhi' (miệng còn hôi sữa). Ngươi nơi này nào có tư cách nói chuyện! Cút cho ta!
Âm ba kịch liệt mang theo uy áp khổng lồ của bát giai cường giả. Hình thành một trận đánh sâu mãnh liệt vào tâm thần. Không chút nào giữ lại rơi xuống trên người Lâm Tuyết. May là nàng có Nguyên tố tinh linh hộ thể, nhưng vẫn cảm giác được ngực dường như gặp sấm chớp, đáy lòng thống khổ khó có thể thừa nhận, cả người rên lên một tiếng, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt.
Huyền Ẩn thấy một màn này, trên mặt giật giật, chẳng qua lúc nhận thấy hai vị bát giai cường giả đã hoàn toàn võ trang tốt, chung quy là không nói gì thêm.
Hắn một hồi cũng có ý định động thủ cướp đoạt thần khí trên tay Lăng Vân, như vậy cũng không cần thiết lại vì muội muội của hắn mà đắc tội hai vị bát giai cường giả của Vinh Diệu đế quốc Liệt gia.
Lúc này Diệu Âm chỉ có tu vi Kiếm Sư nhưng lại không sợ hãi châm chọc:
- Hừ, Vinh Diệu đế quốc Liệt gia, chẳng lẽ cũng chỉ biết khi dễ một ít vãn bối? Điệu bộ thật là to a!
- Tiểu bối muốn chết!
Bát giai cường giả vừa muốn tức giận, Huyền Ẩn lại vội vàng quát lên:
- Liệt Nham các hạ, Lâm Tuyết dầu gì cũng là người của Kiếm Sư công hội ta, giờ phút này nàng cũng không phạm lỗi lầm quá lớn, xin hãy tự trọng!
Huyền Ẩn lên tiếng, Liệt Nham tự nhiên nghe được, đành hừ một tiếng, cùng bát giai cường giả bên cạnh hắn hạ xuống trên đài thi đấu.
Chẳng qua trải qua một màn này của Lâm Tuyết, không ít người toàn bộ sáng suốt lựa chọn ngậm miệng, cho dù âm thầm châm chọc hai người bọn họ thừa dịp người khác gặp nguy ném đá xuống giếng, vẫn chỉ có thể nói một chút ở trong lòng, ít nhất trên mặt không biểu hiện ra.
Vì cái gọi là tinh thần trượng nghĩa mà đắc tội hai vị bát giai cường giả của Vinh Diệu đế quốc quyền thế gia tộc Liệt gia? Chỉ cần không phải kẻ ngu, cũng biết làm như vậy lợi bất cập hại cỡ nào.
Hơn nữa, hôm nay ngồi ở chỗ này, chân chính là vì công chứng cuộc chiến lại có mấy người? Nếu như bọn họ bây giờ nói người khác, chờ đến lúc đó chính mình lại ra tay cướp đoạt thần khí, đây chẳng phải là chẳng khác nào chính mình tát vào mồm mình sao.
Nhìn hai người Liệt Nham hạ xuống, Minh Phong rõ ràng nhíu mày.
Trước mắt Lăng Vân đã là thế cùng lực kiệt, cho dù Minh Phong hắn một người cũng có thể đối phó, Liệt gia hai người can dự, rõ ràng là chủ ý chiếm tiện nghi, cũng khó trách hắn lại cảm thấy mất hứng.
Liệt Nham trước đó hiển nhiên cũng suy nghĩ đến điểm này, hắn lễ phép hướng Minh Phong thi lễ:
- Minh Phong các hạ, xin yên tâm, hai phương chúng ta đều thuộc Vinh Diệu đế quốc, tất nhiên sẽ không làm cái loại chuyện này. Chúng ta ở bên thay các hạ lược trận, chứng kiến tận mắt các hạ đem Lăng Vân giết chết là được, cũng không có những ý tứ khác.
Nghe vậy, Minh Phong cũng gật đầu.
Dù sao ở sau lưng của hắn, là toàn bộ Vinh Diệu đế quốc, nếu như Liệt gia có dũng khí lật lọng, đợi chờ bọn hắn đúng là lửa giận của đại lục đệ nhất cường quốc.
Trong lúc bọn họ đối thoại với nhau, Lăng Vân cũng không công kích!
Lượng lớn tinh thần lực tiêu hao, khiến hắn suýt nữa ý chí tan vỡ, vừa lúc nhân cơ hội này khôi phục trong phút chốc. Mặc dù không cách nào khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng ít ra có thể áp chế tinh thần lực cắn trả.
Nhìn thoáng qua Ám Lam chi kiếm trên tay trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dựa vào người khác, chung quy không bằng dựa vào chính mình.
Trước mắt Minh Phong, hai người Liệt gia, đều thuộc về những thế lực quấy nhiễu quyết đấu của mình, chính là đến bây giờ, vẫn không thấy Tử đi ra... Còn như vậy tiếp...
Chẳng qua ở trong lòng hắn, cho tới bây giờ cũng chưa có ý nghĩ dựa vào Tử.
Tử sở dĩ để cho mình lấy phương thức thông cáo thiên hạ kết thúc với Vân Lai đế quốc, rõ ràng là muốn thông qua chuyện ngày hôm nay để xác định cái gì.
Còn như xác định cái gì?
Có lẽ, cũng không sai biệt lắm với mục tiêu của thần chi liên minh, có liên quan đến Kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang.
Hắn biết rõ chuyến này cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn không nguyện ý thiếu nợ nhân tình, không chút gì do dự mà đáp ứng.
Hắn hôm nay, thà nói là vì cùng Vân Lai đế quốc làm kết thúc, còn không bằng nói là vì phối hợp với Tử xác định sự tình nàng muốn xác định.
- Các ngươi hai người phòng ngừa hắn chạy thoát.
Minh Phong nhìn ba người Vân Không một cái, lập tức nháy mắt ra dấu:
- Động thủ!
Áp bách của cửu giai cường giả lần nữa buông xuống, lực lượng lĩnh vực mênh mông giống như ba đào hung mãnh trùng kích không dứt chấn động lĩnh vực màu lam phạm vi một thước, lập tức ở mặt ngoài lĩnh vực hình thành trận trận rung động không ngừng nhộn nhạo.
Lĩnh vực của Minh Phong, mặc dù không cách nào hình thành áp chế đối với một thước lĩnh vực. Nhưng chỉ cần có lĩnh vực tại đây, Kiếm hồn trực tiếp phải phân ra tinh lực nhất định đi khống chế một thước lĩnh vực, chống đỡ lĩnh vực của đối phương xâm nhập, cứ như vậy, làm cho lực khống chế của nó đối với Kiếm nguyên chậm hơn một phân.
Kiếm hồn trước kia, chẳng qua giống như là CPU vận hành một ít trò chơi nhỏ, xử lý những phần mềm nhỏ là dư dả có thừa, nhưng bây giờ... Vận hành không một cái nào không phải phần mềm cỡ lớn, đối với lượng tiêu hao CPU đã đạt tới một mức độ cực kỳ hà khắc, tốc độ vận hành tự nhiên biến thành chậm chạp xuống.
Lĩnh vực của Minh Phong đánh sâu vào, lực lượng kết giới của Vân Không, cùng với Kiếm thế của hai vị Thánh Kiếm Sư, bốn cỗ lực lượng hỗn hợp chung một chỗ, hình thành một cỗ khí lãng cường đại, mênh mông cuồn cuồn trên đài thi đấu gào thét qua, thẳng hướng ép đến Lăng Vân.
Một thước lĩnh vực cố gắng chống cự, nhưng Lăng Vân là người trong cuộc lại giống như không cảm giác.
Hắn cúi đầu, nhìn Ám Lam chi kiếm trong tay, mặc cho công kích của bốn người không ngừng tới gần!
Còn chưa xác định?
Như vậy, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu, cho đến khi ngươi xác định mới thôi.
Chiến đấu, dựa vào chính mình tiếp tục chiến đấu.
Đây là một loại giác ngộ đã sớm giác ngộ, nhưng giờ phút này một phen giác ngộ một lần nữa, tâm cảnh của Lăng Vân vẫn có một loại cảm giác thông suốt sáng sủa.
Nhìn thoáng qua toàn bộ sân thi đấu những khán giả tham lam ẩn tàng sâu trong nhãn đồng, Lăng Vân lại còn có thời gian nhàn rỗi yên lặng tự nói:
- Cần giải quyết, tất phải giải quyết... Muốn thần khí của ta... Như vậy, ta sẽ cho các ngươi trả giá lớn cả đời khó có thể quên mất!
Hắn vừa nói, nhìn thoáng qua kiện cấm chế thánh khí ở ngoài kết giới.
- Các ngươi sẽ hối hận vì chính mình đã phong sát đường lui của bản thân!
Một đạo quang mang khát máu, mang theo sát khí kinh khủng bao hàm trên Kiếm thế, thông suốt từ trên người Lăng Vân phóng lên cao, giống như hóa thành một cỗ huyết vụ thực chất, mênh mông cuồn cuồn chấn nhiếp toàn bộ sân thi đấu.
Nhận thấy trong cỗ sát khí này tà mị không giống tầm thường, tất cả Thánh Kiếm Sư trong lúc nhất thời toàn bộ đều ngưng trọng.
Liều mạng !?
Đây chính là bài tẩy cuối cùng của ngươi !?
Đối mặt công kích của bốn vị Thánh Kiếm Sư cường giả, Lăng Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra băng lãnh tàn khốc.
Giờ phút này hắn lại vung tay lên, cầm trong tay chỗ dựa lớn nhất- Ám Lam chi kiếm mạnh mẽ cắm vào mặt đất, nhìn bộ điệu kia, thậm chí dự tính không vận dụng Ám Lam chi kiếm kháng địch?
Lấy lực lượng thất giai Thánh Kiếm Sư của hắn, đối mặt với nhiều cường giả vây công như vậy, nếu như không dựa vào Thần khí nghịch thiên mà xoay chuyển càn khôn, làm sao là đối thủ của một vị cửu giai chí cường giả?
Trong lúc nhất thời, mọi người gần như cho rằng Lăng Vân trên đài thi đấu điên rồi... Hay là- tuyệt vọng?
Nghịch thiên?
Dựa vào thần khí xoay chuyển càn khôn?
Cái thế giới này, có thể nghịch thiên không chỉ là thần khí, còn có cấm thuật!
Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí, có tam đại cấm thuật!
Một trong những cấm thuật đó, chính là Chú Hồn huyết trận, Lăng Vân từng chỉ bằng mượn vào lực lượng của Chú Hồn huyết trận, lấy lực lượng ngũ giai Đại Kiếm Sư làm tan rã vây công của hơn năm mươi vị lục giai Đại Kiếm Sư, hơn nữa đem năng lượng bên trong những lục giai Đại Kiếm Sư này toàn bộ hóa giải, sau đó không đến một năm thời gian, nhất cử liên tục đột phá hai giai, đạt tới Thánh Kiếm Sư cảnh giới.
Cấm thuật Chú Hồn huyết trận, một trận pháp phụ trợ cho tu luyện, dùng cho chiến đấu cũng có thể khiến hắn chỉ bằng lực lượng ngũ giai, chém giết nhiều lục giai cao thủ như vậy- vậy nếu như là chiến đấu hình cấm kỵ thuật đặc biệt vì chiến đấu mà sinh thì sao?
Lại có uy lực đến mức nào!?
- Cấm thuật- Thần hóa!