Vô danh sơn cốc.
Ở tử vong thi đấu tràng cảnh, nơi lấy sơn dã làm bối cảnh, nơi như Vô danh sơn cốc quả thực là tùy ý có thể thấy được.
Phía cuối chân trời, một đạo lưu quang phá không mà đến, trực tiếp rơi vào trong sơn cốc.
Sau khi làm tốt một chút phương pháp xử trí cơ bản, Lăng Vân lấy ra Thần chi điển tịch, đang định đổi lấy một ít khôi phục dược tề. Chẳng qua khi hắn nhận thấy số lượng công huân còn thừa, liền dừng lại.
Hắn vẻn vẹn lĩnh lấy một lần phần thưởng tấn thăng chức nghiệp, công huân ít đến đáng thương, sau khi trải qua tám tháng tiêu hao, rốt cục lần này, không chịu nổi gánh nặng đã đến gần số không.
Không chỉ là khôi phục dược tề, mà ngay cả lượng sinh mệnh chi tuyền còn lại cũng thấp đến một giới hạn, thậm chí không đủ để chống đỡ hắn trị liệu vết thương trí mạng một lần! Sinh mệnh chi thụ bên trong, khi ở Táng Kiếm thâm cốc đi ra liền bởi vì sinh mệnh chi tuyền còn rất ít mà lâm vào trạng thái héo rũ, đến hôm nay, lá cây gần như đã rụng toàn bộ, sợ là cách ngày chết khô không xa.
Nhìn thoáng qua vết thương trên người, lại nhìn thoáng qua thanh kiếm màu lam đậm trong tay, Lăng Vân nhíu mày, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Khi hắn tiến vào trạng thái tu luyện không lâu, xuất hiện một đạo lam quang từ thanh kiếm màu lam bên cạnh hắn, ngay sau đó tốc độ ngưng tụ thiên địa năng lượng chợt tăng lên.
Đối với những việc này, Lăng Vân cũng không còn kinh ngạc như trước đây, do kiến quái bất quái (nhìn thấy chuyện lạ nhiều nên không kinh sợ).
So sánh với tám tháng trước, nữ tử trong lam quang này chẳng những linh thể khôi phục toàn bộ, quần áo cùng với đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, mà ngay cả thân hình vốn nhỏ nhắn mảnh mai của nàng năm ấy nhìn qua cũng trưởng thành không ít.
Mặc dù ở chung cùng một chỗ đã tám tháng, nhưng nữ tử trong lam quang vẫn vô cùng nhát gan, gần như theo thói quen vừa ra ngoài đã trốn đến góc chết nơi ánh mắt Lăng Vân không thể nhìn thấy, giống như sợ bị người nhìn thấy.
Đối với hành động này của nàng, Lăng Vân mặc dù cảm giác khó nói nên lời, nhưng cũng không nói gì thêm, trước sau như một tiếp tục tu luyện, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.
Nữ tử trong quang mang kia nhìn thấy thương thế trên người hắn, tâm tình rõ ràng có biến hóa nhất định. Nàng căn bản không rõ Lăng Vân là ai, có hay không lợi hại, nhưng qua tám tháng, hắn đã trải qua vô số trận chiến đấu lớn nhỏ, hơn nữa bị thương cũng tương đối thường xuyên, chẳng qua trừ lần đồng thời đối mặt hai vị lục giai Đại Kiếm Sư ra, cho tới bây giờ cũng không bị thương nghiêm trọng như thế.
Đặc biệt lần này ... Hắn còn không có cái loại dược tề trị liệu kia!
Nữ tử trong quang mang linh trí đã mở, trong lòng biết những dược tề đó chỉ sợ phải chi ra cái gì mới có thể mua sắm, trước mắt Lăng Vân không dùng, hiển nhiên trả không nổi chi phí.
Nhìn ba đạo vết thương sâu có thể thấy xương, vốn đang yên lặng đánh giá Lăng Vân, nàng nhịn không được tiến lên từng bước ...
- Ngươi đứa ngốc này, không muốn sống nữa à, chẳng lẽ giáo huấn tám tháng trước đã quên nhanh như vậy sao?
Cô gái trong quang mang lập tức nghe ra đây là thanh âm của Tử.
- Mạng của tiểu tử này rất ngạnh, quản hắn nhiều như vậy làm gì? Muội quan tâm hắn, hắn lại không phản ứng, nói còn không phải là lãng phí lời một cách vô ích sao? Tỷ vốn nhìn tiểu tử này không vừa mắt, nếu không phải máu tươi của hắn giúp chúng ta phá phong ấn, mang chúng ta ra khỏi Táng Kiếm thâm cốc, mặt khác chúng ta còn cần Kiếm Nguyên của hắn tận lực nhanh chóng khôi phục, nếu không bổn cô nương đã sớm rời khỏi không để ý tới hắn.
Thiếu nữ trong quang mang yên lặng cảm ứng phần thương thế sau khi mình khôi phục, vẫn không thu hồi Kiếm Nguyên, lắc đầu.
- Ngươi đứa ngốc này, tại sao lại cố chấp như vậy. Ta cho muội biết, lúc muội trị liệu cho hắn, hắn nếu dám xúc phạm tới muội, ta nhất định sẽ không khách khí với hắn, đến lúc đó muội đừng mơ tưởng ngăn cản ta.
Thiếu nữ không nói gì, mà là chậm rãi tới gần phía sau Lăng Vân.
Tử thấy nàng lại thật sự chạy tới, ngữ khí không khỏi có chút gấp gáp:
- Lam nhi, muội tới thật sao, muội thật tính toán làm như vậy à? Chẳng lẽ muội không biết cao giai Kiếm Linh đối với đê giai Kiếm Linh có hiệu quả áp chế tuyệt đối sao? Lần trước bởi vì lực lượng của muội chế trụ Kiếm Linh trong cơ thể hắn, gây ra hiểu lầm, mới bị hắn công kích, muội không phải lại muốn dẫm vào vết xe đổ chứ?
Thiếu nữ có chút quật cường lắc đầu.
- Thật không hiểu nổi muội, tiểu tử này rốt cuộc là cho ngươi đứa ngốc này mê hồn thang gì, một người lãnh huyết vô tình như vậy, gia hỏa không có tâm phế (người không tim không phổi), muội tại sao lại tốt với hắn như vậy.
- Thực ra ... Con người hắn cũng rất tốt ...
Thanh âm tràn ngập xấu hổ và nhu nhược.
Tử khinh thường cong môi:
- Hắn tốt? Tỷ thế nào cũng không nhìn thấy hắn có chút điểm nào tốt? Nếu như hắn là người tốt, vậy toàn bộ thế giới cũng chưa có người tốt.
- Muội nói thật, hắn chẳng qua là không giỏi biểu đạt ... Ví như ... tỷ, tỷ không phải nói, không thích hắn dùng bản thể của tỷ ngự kiếm sao? Từ đó về sau, hắn tình nguyện tiêu hao Kiếm Nguyên ngưng tụ kiếm quang phi hành, cũng không đạp lên bản thể của tỷ ... Còn có, tỷ không nguyện ý vào không gian giới chỉ, hắn cũng là tùy theo tỷ ...
Tử chớp mắt, có chút không phục tức giận hừ một tiếng:
- Đây là việc hắn phải làm.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngữ khí đã nhanh như gió sửa lại đề tài:
- Tính tính, dù sao đây là chuyện của tiểu ngốc nghếch ngươi, ta mới mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm!
- Tỷ tỷ, ngươi nếu như đừng sính cường (cậy mạnh) như vậy, có lẽ ...
- Sính cái đầu của ngươi, đây là bản tính bổn cô nương, đây là bộc lộ tự nhiên! Nếu như áp chế bản tính, ta còn có thể coi là ta sao!
Tử cong môi nói vài tiếng, cũng mềm lòng nói:
- Tỷ cho muội biết, với tính tình của tiểu tử này, thà rằng thân chịu trọng thương tu dưỡng một tháng, cũng không nguyện ý để Kiếm Linh của mình bị áp chế cho dù chỉ một giây đồng hồ! Muội dự định thay hắn trị liệu, cũng nên suy nghĩ cho tường tận!
- Muội có thể dưới tình huống không áp chế Kiếm Linh của hắn, thay hắn trị liệu.
Tử nhíu mày:
- Như vậy lại càng không được!
- Tại sao vậy?
- Muội giúp hắn trị liệu như vậy, nhất định sẽ tiếp xúc đến vết thương của hắn. Với quan sát của tỷ trong mấy ngày nay với tiểu tử này, hắn đối với toàn bộ bên cạnh có cảnh giác cực cao, giống như người khắp thiên hạ đều là địch nhân của hắn! Nếu như muội tùy tiện tiếp xúc thân thể của hắn, nói không chừng sẽ khiến hắn phản kích theo bản năng, đến lúc đó ... Không có hai, ba tháng tu dưỡng, cũng đừng nghĩ khôi phục.
- Tỷ tỷ, xem ra ngươi cũng ...
Tử phất phất tay một bộ ngữ khí đương nhiên nói:
- Nha đầu ngốc ngươi cũng đừng loạn tưởng, chúng ta có thể tạm thời giao dịch cùng hắn, tỷ nếu không biết một chút tính tình của hắn như vậy sao được, vạn nhất hắn bằng vào lực lượng của bổn cô nương tác oai tác quái, vậy bổn cô nương đường đường Thần kiếm, cũng thành Ma kiếm?
Thiếu nữ trong lam quang như có điều suy nghĩ gật đầu, nhưng lại hỏi:
- Tại sao hắn đối với hết thảy tại bên cạnh lại tràn ngập cảnh giác như vậy?
- Điều này không đơn giản, bởi vì xa lạ, bởi vì không biết, bởi vì không cách nào hiểu rõ, không cách nào nắm trong tay. Muội ngẫm lại đi, một người đột nhiên tiến vào cái tử vong thi đấu tràng cảnh tràn ngập giết chóc, tràn ngập xa lạ, cho dù hắn có thực lực cường thịnh trở lại, tính tình lãnh đạm, vẫn nhịn không được phải thời khắc đề phòng tử vong uy hiếp tới từ ngoại giới. Hơn nữa, thực lực của hắn bây giờ căn bản không là gì, cả thế giới có thể diệt sát hắn có cả khối người.
Thiếu nữ trong lam quang ân một tiếng, cũng gật đầu lại hỏi:
- Tỷ tỷ người không phải nói hắn lãnh huyết vô tình sao? Nếu quả thật là như vậy, vậy tại sao hắn phải thời khắc bảo trì cảnh giác chứ? Vừa là vô tình, lại không sợ hãi, không sợ hãi hắn cần gì phải thời khắc đề phòng, làm cho mình sống mệt mỏi như vậy?
Tử chính đang thuận miệng nói, bị nàng hỏi như vậy, đột nhiên á khẩu không trả lời được, không biết đối đáp như thế nào.
Một hồi lâu, dường như thật sự không trả lời được, nàng mới quăng một câu đùa bỡn:
- Ta hiểu rồi, khẳng định tiểu tử này bị bệnh thần kinh!
Nói xong, khí tức của nàng chợt biến mất, hiển nhiên là đã rời đi.
Thấy tỷ tỷ từ trước đến giờ bá đạo lại xuất hiện bộ dáng nói không ra lời, trong mơ hồ, trên mặt thiếu nữ đang bao phủ trong lam quang dường như hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Nhìn thoáng qua Lăng Vân đang tu luyện, thiếu nữ đi tới phía sau hắn, lần nữa vươn tay ra.
Nàng mới vừa đưa tay, Lăng Vân đang tu luyện lập tức có điều phát hiện, chợt mở mắt, thần sắc lãnh lẫm chăm chú nhìn nàng.
Chẳng qua cái nhìn này, cũng không làm thiếu nữ nhát gan đến căn bản không dám xuất hiện trước mắt Lăng Vân lùi bước, mặc dù nàng bị ánh mắt lẫm liệt của Lăng Vân làm cho sợ có chút run rẩy, nhưng tay vươn ra, vẫn không thu hồi.
Ánh mắt giao nhau, trong nháy mắt, không khí giữa hai người rơi vào giằng co.