Gần rạng sáng, trên bầu trời ngoại trừ ánh trăng soi yếu ớt mờ nhạt, còn lại cảnh vật mọi thứ xung quanh, tất cả đều hoàn toàn âm u tĩnh lặng.
Dọc theo đường mòn, một bóng đen đẩy xe cút kít tiến vào một con ngõ nhỏ, theo gió nơi này tản ra, không khí vẫn còn mang theo một mùi máu tươi nồng đậm, phía bên trong, còn có vài đầu chó hoang, đang ra sức tranh nhau liếm sạch máu tươi trên đất.
“Lăn ~”
Bóng đen dùng gậy dài đánh chó hoang bỏ chạy, tiếp đó, hắn tiến lại gần một đống thi thể, kéo mấy cái xác ở trên ra, để lộ ra bên dưới là kính trang nam tử.
“Đã chết chưa?”
Kính trang nam tử chậm rãi mở mắt, hơi thở yếu ớt gần như không cảm nhận nổi, khóe miệng hắn liên tục có máu chảy, phều phào suy yếu: “Hòe…… Hòe…… Ngõ nhỏ, thứ…… Thứ năm .....phòng……”
Cây hòe ngõ nhỏ, gian phòng thứ năm?
Nhậm Thu cúi người, nhìn đôi mắt hắn: “Ngươi muốn ta mang ngươi đi cây hòe ngõ nhỏ, bắt đầu từ gian phòng thứ năm?”
“Nơi đó có cái gì?”
“Dược…… Dược, tiền……”
……
Nhậm Thu đẩy xe cút kít, thật cẩn thận đi tới gần bên ngoài một con hẻm, xung quanh trái phải đều tĩnh lặng, thi thoảng ngẫu nhiên lại có vài tiếng cẩu kêu, nhưng rất mau đã bị chủ nhà đánh tắt.
Ngừng xe cút kít ở ngay đầu hẻm, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó một mình một người lần mò tiến về phía trước, rất mau đã đến gần một cánh cổng, nhìn mặt trên đã khóa lại, hắn vẫn không yên tâm, thử áp tai ở trên ván cửa chăm chú nghe một lúc, bên trong lặng yên không một tiếng động.
Lui ra phía sau vài bước, đứng ở một ví trị hơi xa, Nhậm Thu nhặt lên một cục đá, dùng hết sức ném đi, đập vào trên cánh cổng.
“Bang……”
Hồi lâu, vẫn không có động tĩnh gì, hắn vẫn chưa yên lòng, lại ném thêm mấy tảng đá nữa, sau vài lần xác định không có người phía sau cổng, lúc này hắn mới yên tâm trở về.
Đẩy xe cút kít đi tới gần cánh cổng, nhìn mặt trên bị khóa, Nhậm Thu nhìn về phía kính trang nam tử: “Chìa khóa ở đâu?”
“Chân, chân…… Tám khối…… Gạch……”
Nhậm Thu gật gật đầu, ngồi xổm thân mình xuống sờ soạng, quả nhiên có một khối gạch trông bất bình thường, xốc lên xem thử thì thấy một chìa khóa nhỏ ở dưới.
Mở cửa xong, dưới ánh trăng trong viện im ắng, hắn đẩy xe cút kít đi vào, sau khi đóng cửa lại, hắn quan sát qua viện tử.
Viện tử không lớn, chỉ có một gian nhà ở, cũng không có khóa gì, đẩy cửa ra đi vào, một cổ mùi mốc nhàn nhạt liền xộc thẳng vào mũi, hẳn nơi này đã lâu không người qua dọn dẹp.
Hiện giờ, mọi thứ đều an toàn như dự kiến, may mắn không có ai đốt đèn.
“Tiền ở đâu?”
“Trung, trung đường, họa, sau bức họa……”
Nhậm Thu nghe vậy, giương mắt đảo qua, dưới ánh trăng đêm nhàn nhạt, toàn bộ mặt tường liền lộ ra một bức họa, thấy vậy, thần sắc hắn liền tỏ ra hưng phấn, chà chà bàn tay, dường như gấp không chờ nổi, xoay người muốn đi gỡ ngay bức họa kia.
Lúc này, thần sắc kính trang nam tử bỗng dưng tỏ ra quỷ dị, ánh mắt lộ vẻ một tia châm chọc, tự nhiên vô thanh vô tức đứng lên, lặng lẽ bước tới.
Nhưng đột nhiên, thân mình hắn khựng lại, trong mắt bất chợt hiện lên một tia kinh hãi, chưa kịp làm ra động tác, sắc mặt liền tối sầm, đổ gục trên mặt đất.
Nhậm Thu chậm rãi xoay người, thở dài, nhìn kính trang nam tử: “Có phải đang cảm thấy cả người tê mỏi, tay chân không thể động đậy đúng không…… Loại độc thảo này so với Mạn Đà La cũng giống vài phần, cũng chính là thứ làm độc châm mà theo lời các ngươi từng nói đến, Độc Chu Thảo.”
“Ngươi một người có thể dốc sức tạo ra một bang phái tiếng tăm hàng đầu, nhân vật giết người hàng loạt chưa từng chớp mắt, lại còn có thể tránh được nhiều tai mắt, chết giả thoát thân như vậy, ngươi không có điểm chuẩn bị ở sau, ta cũng không tin.”
Kế tiếp,hắn ngồi xổm thân mình, rút ra chủy thủ bên hông: “Thật sự, ta cứu ngươi chỉ nghĩ lấy tiền tài, cũng không muốn gây chuyện……”
Chủy thủ đâm vào cổ kính trang nam tử, máu loãng phun ra từng tia, bắn thẳng lên mặt cùng người hắn.
Thời điểm phát hiện nam tử giả chết, hắn đã sớm có chuẩn bị, đem cây châm có tẩm Độc Chu Thảo, dán ở trên tóc nam tử, dùng một sợi dây kim tuyến dài buộc lại, cột vào trên xe cút kít, chỉ cần đột nhiên đứng dậy, gai độc sẽ đâm vào người.
Đầu Hổ bang bang chủ, cứ như vậy hoàn toàn đã chết.
Sau bức họa trên tường, là một khoảng không tối sầm, Nhậm Thu tìm được một hộp gấm, mở ra liền thấy bên trong có mười mấy lượng vàng thỏi, ngoài ra còn có một lọ đan dược không ghi rõ công dụng.
Mà đặt ở tận cùng bên trong, không ngờ lại là một quyển bí kíp kiếm thuật tàn bản.
……
Nửa tháng sau, Nhậm Thu ở trong sân đứng yên bình tĩnh, đột nhiên trong tay tìm tòi, một thanh chủy thủ tạo đường cong quỷ dị, tốc độ cực nhanh biến động phương hướng.
Sau một hồi lâu, động tác kia mới dừng lại.
Nhậm Thu hở hắt ra, lau lau cái trán ướt đẫm, thầm nghĩ: “Vẫn không được, thân thể này quá hư nhược.”
Sau khi lấy được bí kíp kiếm thuật, hắn chỉ liếc mắt một cái là đã hiểu rõ hết bí ẩn trong đó, đây chỉ là một bản ghi vắn tắt tàn nhẫn kiếm thuật, chú trọng kỹ xảo cùng sát phạt, lấy quỷ dị làm chủ, khiến người tìm không nổi dấu vết, từ đó vô thanh vô tức ám sát kẻ địch.
Nhưng càng làm cho hắn cảm thấy hưng phấn hơn, chính là khi học tập tàn bản kiếm thuật này, hư vô tiểu kiếm trong đầu kia tự nhiên lại ngưng thật hơn một chút, nếu không phải hắn ngày đêm quan sát, đối với nó đã sớm quen thuộc, thật đúng là khó mà nhìn ra nổi.
Đây là vì cái gì, hắn có thể hiểu ra nguyên nhân cực nhanh.
Nhưng đáng tiếc chính là, thân thể này quá suy yếu, kiếm thuật tuy rằng hiểu ra, nhưng lực đạo không đủ, lực sát thương là có, nhưng nếu đối với cao thủ như Hôi Lang mà nói, căn bản không đủ nhìn.
Cầm nắm tay, nhiều lắm cũng chỉ hơn bốn mươi cân khí lực.
Có lẽ nên tẩm bổ cho thân mình nhiều hơn một chút.
Vẻ mặt Nhậm Thu âm tình bất định, tiền thì có, mười mấy thỏi vàng giá trị dư hai ngàn lượng bạc ròng, nhưng hắn vẫn nề hà chưa dám lấy ra dùng, nếu cầm ra mua, thì khác gì trẻ con cầm vàng đi chợ, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Hiện tại đúng là có tiền mà cũng không tiêu nổi a.
“Ca, ăn cơm thôi.”
Lắc lắc đầu, không suy nghĩ gì nữa, hắn vào phòng bếp, tiểu nha đầu muội muội đang đứng ở trên ghế, đôi tay nắm lấy một thanh đũa mộc, quấy cơm ở trong nồi.
Nhìn vào trong nồi, là một đống đồ ăn lộn xộn, có cơm thừa ngày hôm qua dư lại, còn có cả một chút gạo lức mới thêm.
“Đúng rồi ca,thời điểm ngày hôm qua ngươi không ở nhà, có người tới gõ cửa……”
“Là ai tới?”
Tiểu nha đầu lắc lắc: “Không biết, ta sợ quá trốn đi, người gõ thấy không có ai ra trả lời liền đi mất.”
Xem ra, vẫn nên mau đổi chỗ ở khác cho an toàn, hiện giờ thế đạo càng ngày càng loạn, để tiểu nha đầu này một mình ở trong nhà,
Thật sự vẫn có điểm lo lắng.
Nhậm thu nghĩ.
……
……
“Nhậm ca, Nhậm ca……”
Nhậm Thu bừng tỉnh, giương mắt lên nhìn lại, Nhị Cẩu Tử đang lén lén lút lút lại gần, thấy xung quanh không có ai, hắn liền lấy cái bao trong tay đưa qua, nói: “Đồ vật vừa mới sờ được tất cả tại đây, ngươi lấy mau đi, đừng để cho người ta nhìn thấy…… Ta đi trước, Vương lão đại có chuyện muốn hỏi.”
“Đúng rồi, Nhậm ca, ngươi tốt nhất về nhà mau đi, cha ngươi, hắn đã trở lại……”
Nhậm Thu khẽ gật đầu, trầm mặc không nói, quét mắt nhìn quanh mình, xung quanh đều là cảnh tượng hoang phế, hẳn là không người qua, hắn mau chóng mang theo bao nhỏ đi ra ngoài.
Sau khi Đầu Hổ bang bị diệt, Xà Thủy bang nhân cơ hội chiếm lĩnh địa bàn, bang chúng từ mấy chục người, khuếch trương đến gần hai trăm người, khí thế toàn thịnh.
Sinh ý tuy có mở rộng không ít, nhưng phiền phức cũng từ đó mà đến, ngày ngày đối mặt với thế lực bang phái khác, tranh đấu càng thêm kịch liệt.
Dường như mỗi ngày đều phải chết vài mạng người.
Nhưng còn Nhị Cẩu Tử thì khác, bởi vì người cơ trí, đương nhiên được Hôi Lang thưởng thức, thu làm tuỳ tùng.
Mà hắn, vẫn là một tên ở bên ngoài bang chúng, không đáng chú ý cũng không xuất sắc vượt trội, nhưng càng như vậy, hắn càng mừng, còn liên tiếp cự tuyệt Nhị Cẩu Tử đề cử hắn tới Hôi Lang.
Thế đạo này, nếu không có thực lực tương ứng , trèo lên càng cao, chết càng nhanh.
.........
Ánh trăng lạnh lẽo, bóng đêm tĩnh mịch.
Thành nhỏ trông có vẻ an tĩnh, thi thoảng, chỉ ngẫu nhiên có một hai tiếng cẩu kêu, để cho người ta biết, nơi này còn có vật còn sống.
Tại căn nhà nhỏ nhất trong ngõ, gần rào tre xung quanh tiểu viện, một tiểu thân ảnh đang ngồi co ro, như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, hơi hơi phát lạnh, nghe thấy bước chân, thân ảnh càng khẩn trương cuộn tròn chính mình lại, sợ hãi ngẩng đầu.
“Ca……”
Tiểu thân ảnh lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn: “Ca, ta sợ lắm, hắn đã trở lại, uống rất nhiều rượu, còn đánh ta, ta không dám đi vào……”
Nhậm Thu ừ một tiếng, bế theo nàng đẩy cửa ra, mùi rượu ngay lập tức xộc vào mũi, hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn bên phải phòng, từng tiếng ngáy như sấm truyền ra, do dự một lát, Nhậm Thu thở hắt, đi qua phòng bên trái.
Hai cái ghế dài, mặt trên có một ván gỗ, chính là giường bọn họ, hiện giờ nó trụi lủi: “Đệm chăn đâu?”
“Hắn nói lạnh, cầm đi rồi.”
Đầu Nhậm Thu nóng lên, cố nén lại tức giận, nhéo nhéo trên người tiểu gia hỏa, chỉ có một cái áo bố mỏng: “Lạnh sao?”
“Ca, ta không lạnh, ta không chọc hắn.”
“Ca, trên người của ngươi thật nhiều máu, ngươi bị thương sao?”
“Không có việc gì, không phải của ta, của người khác.”
Hắn trấn an nàng, ôm tiểu gia hỏa, dùng chính nhiệt lượng thân hình mình ngăn trở cái lạnh bên ngoài, cả hai sau đó cứ như vậy lâm vào giấc ngủ say.
……