Chương 9: Nói toạc ra (2)

Tống đại nhân không giống những quan lão gia cao cao tại thượng trước đó, Tống đại nhân chẳng những không ru rú ở trong công sở, tu thân dưỡng khí, cũng không đóng cửa từ chối tiếp khách, một lòng ở thư phòng nghiên cứu học vấn, mà là đối với công việc nung tạo đồ sứ nơi đây, ông tự tay làm tất cả công việc ở lò gốm, quả thật còn giống dân chúng hương dã hơn cả thợ gốm. Trong hơn mười năm, vị Tống đại nhân vốn tràn đầy phong độ của người trí thức, da thịt bị phơi nắng làm cho đen bóng, trang phục ngày thường cũng không khác gì nông dân, đối nhân xử thế, không hề làm cao, chỉ tiếc long diêu trấn nhỏ nung ra đồ sứ ngự dụng, bất luận là chất lượng màu sắc của sứ, hay là hình dạng và cấu tạo kiểu lớn kiểu nhỏ, mãi mãi không được như ý, chuẩn xác mà nói, so với tiêu chuẩn trong quá khứ, thậm chí còn kém hơn một bậc, khiến cho các lão diêu đầu không thể lý giải được.

Cuối cùng đại khái triều đình bên kia cảm thấy Tống đại nhân không có công lao cũng có khổ lao, Lại bộ sắc lệnh văn thư điều chuyển về lại kinh thành, tốt xấu cũng được đánh giá tốt. Tống đại nhân trước khi về kinh, thế mà ngàn vàng tiêu hết, bỏ vốn kiến tạo một tòa lang kiều, sau lại phát hiện trong đoàn xe Tống đại nhân rời đi, không có dẫn theo đứa nhỏ nọ, vài thế gia vọng tộc trấn nhỏ môn đình liền bừng tỉnh đại ngộ. Có thể nói, Tống đại nhân và trấn nhỏ tích góp qua một phần tình hương khói không tầm thường, hơn nữa đốc tạo quan đương nhiệm cố ý quan tâm, thiếu niên Tống Tập Tân cuộc sống mấy năm nay ở trấn nhỏ, áo cơm không lo, tiêu diêu tự tại. Nha hoàn nay cải danh là Trĩ Khuê, về thân thế lai lịch của nàng, có nhiều cách nói, dân bản xứ ngõ Nê Bình, thì nói là vào một mùa đông tuyết lớn như lông ngỗng, có cô gái ở nơi khác đi ăn xin đến tận đây, chết ngất ở cửa sân nhà Tống Tập Tân, nếu không có người phát hiện sớm, thì đã đi Diêm vương gia đưa đi chuyển thế đầu thai rồi. Lão nhân làm việc vặt trong quan thự thì kể kiểu khác, thề thốt nói là Tống đại nhân năm đó đã cho người từ nơi khác mua về một cô nhi, để cho đưa con riêng Tống Tập Tân có một chút ấm lạnh tình đời, bù lại chút thua thiệt cha con không thể nhận nhau.

Mặc kệ như thế nào, tỳ nữ sau khi được thiếu niên gọi là Trĩ Khuê, hoàn toàn được xem như là mối liên kết trong quan hệ cha con hai người, bởi vì đại tộc thân hào trấn nhỏ đều hiểu được, trên chiếc nghiên mực mà Tống đại nhân chung tình nhất, có khắc hai chữ "Trĩ Khuê".

Tống Tập Tân lấy lại tinh thần, khuôn mặt tươi cười sáng lạn hẳn lên, "Không biết vì sao, nhớ tới con thằn lằn mặt dày mày dạn nọ, Trĩ Khuê ngươi nghĩ xem, ta đã mang nó ném nó vào sân Trần Bình An, nó vẫn chui vào nhà chúng ta, ngươi nói coi cái ổ chó nhà Trần Bình An khiến người ta không muốn ở tới cỡ nào, nghèo đến nỗi ngay cả một con thằn lằn nhỏ cũng không muốn vào?"

Tỳ nữ thật sự nghĩ nghĩ, hồi đáp: "Có một số việc là do duyên phận mà."

Tống Tập Tân giơ ngón tay cái, thoải mái nói: "Đúng là đạo lý này! Trần Bình An hắn chính là người duyên nông phúc mỏng, có thể sống được đã là quá đủ rồi."

Cô không nói gì.

Tống Tập Tân lẩm bẩm: "Sau khi chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, thứ trong phòng giao cho Trần Bình An coi ngó, người này không biết có thể giám thủ tự đạo hay không nữa?"

Tỳ nữ nhẹ giọng nói: "Công tử, không đến mức đó chứ?"

Tống Tập Tân cười nói: "Ui, Trĩ Khuê, ngươi hiểu cả giám thủ tự đạo sao?"

Tỳ nữ chớp chớp đôi thu thủy, "Chẳng lẽ không phải ý nghĩa nằm trên mặt chữ sao?"

Tống Tập Tân nở nụ cười, nhìn về phía nam, lộ ra một chút tâm thần hướng tới, "Ta nghe nói số sách được giữ ở kinh thành còn nhiều hơn so với hoa cỏ cây cối trấn nhỏ chúng ta!"

Ngay vào lúc này, tiên sinh kể chuyện nói: "Trên đời tuy đã mất Chân long, chi phụ của long, như giao, cầu, ly vân vân, vẫn là chân chân chính chính, thật sự vẫn sống ở thế gian, nói không chừng là…"

Lão nhân cố ý không nói hết câu, mắt thấy người nghe thờ ơ, căn bản không biết cách cổ vũ, đành phải tiếp tục nói: "Nói không chừng là ẩn nấp ở bên cạnh chúng ta, đạo giáo thần tiên xưng là tiềm long tại uyên!"

Tống Tập Tân ngáp một cái.

Đỉnh đầu đột nhiên bay xuống một mảng lá hòe, xanh tươi mướt mát, vừa vặn dừng lại nơi trán thiếu niên.

Tống Tập Tân đưa tay bắt lấy lá cây, hai ngón kẹp lấy cuống lá.

————

Thiếu niên muốn đi cửa đông thành đòi nợ một lần, thời điểm tới gần cây hòe, cũng thấy trước mắt có lá hòe bay xuống, hắn bước chân nhanh hơn, muốn đưa tay đi bắt lấy.

Chỉ là một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây đã lướt qua khỏi tay hắn.

Thiếu niên giầy rơm thân hình mạnh mẽ, rất nhanh thôi đã bước một bước, muốn chặn lại chiếc lá cây này.

Lá cây lại cứ đánh một vòng tròn ở không trung.

Thiếu niên không tin tà, mấy lần xê dịch, cuối cùng vẫn không thể bắt lấy lá hòe.

Thiếu niên Trần Bình An đành chịu.

Một thiếu niên thanh sam trốn học khỏi hương thục đi lướt qua Trần Bình An.

Bản thân thiếu niên thanh sam cũng không biết, trên đầu vai không biết từ khi nào đã rơi xuống một chiếc lá hòe.

Trần Bình An tiếp tục đi hướng cửa đông thành, cho dù không đòi được tiền, thì tới thúc giục cũng được mà.

————

Xa xa bên sạp thầy tướng số, đạo nhân trẻ tuổi nhắm mắt dưỡng thần, lẩm bẩm: "Là ai nói thiên vận tuần hoàn không dày mỏng?"

Trần Bình An đi tới cửa đông, nhìn thấy hán tử nọ ngồi xếp bằng dưới gốc cây chỗ cửa hàng rào, lười biếng phơi nắng đầu mùa xuân, nhắm mắt ngâm nga khẽ hát, hai tay vỗ lên đầu gối.

Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh hắn, đối với thiếu niên mà nói, chuyện đòi nợ thật sự khó mở miệng.

Thiếu niên đành phải im lặng nhìn đại lộ rộng lớn phía đông, uốn lượn mà xa xôi, giống một con rắn dài to lớn màu vàng.

Theo thói quen hắn bốc lên một nắm bùn đất, nắm ở lòng bàn tay, chậm rãi xoa nắn.

Hắn từng đi theo Diêu lão nhân trèo đèo lội suối ở quanh trấn nhỏ, lưng mang bọc hành lý nặng trịch, trong đó chứa sài đao, cuốc và các loại vật dụng. Theo lời lão nhân dẫn dắt, sẽ vừa đi vừa dừng ở các nơi đi, Trần Bình An thường xuyên phải "ăn đất", bốc lên một nắm bùn đất trực tiếp bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt bùn đất, nhấm nháp tư vị. Lâu ngày, quen tay hay việc, Trần Bình An cho dù chỉ cần đè ngón tay xuống đất thôi cũng đủ hiểu rõ tính chất của thổ nhưỡng. Thế cho nên sau đó, nhìn một ít mảnh sứ vỡ ở trên chợ, Trần Bình An chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ có thể biết là từ lò nung nào, thậm chí là do vị sư phụ nào làm ra.

Diêu lão nhân tính tình quái gở không như người thường, động cái đánh chửi Trần Bình An, từng có một lần, Diêu lão nhân ghét bỏ Trần Bình An ngộ tính quá kém, quả thực đúng là ngu xuẩn không xuất khiếu, trong một lần tức giận đã bỏ mặc hắn ở trong rừng núi hoang vắng, lão nhân một mình quay về. Đợi cho thiếu niên đi sáu mươi dặm đường núi, về được tới gần lò gốm nọ thì trời đã về khuya, ngày đó mưa to giàn giụa, thiếu niên tập tễnh mà đi ở trong bùn đất lầy lội, khi rốt cuộc từ xa xa nhìn thấy một điểm ánh sáng, thiếu niên quật cường sau khi tự lực cánh sinh, lần đầu tiên cảm thấy xúc động muốn khóc.