Vị phu nhân ra hiệu cho Lô Chính Thuần đi trước mở đường về phủ, bản thân bà ta thì theo con trai tùy ý đi trên đường lớn, giải thích sự sâu xa trong đó cho cho hắn, "Chính Dương sơn trừ đường chính lên núi ra, còn có 'Kiếm đạo' đặc biệt, truyền thừa cho đến nay đã mở ra sáu đường lên đỉnh, điều này có nghĩa là Chính Dương sơn đột nhiên xuất hiện sáu vị kiếm tiên chứng đạo hàng thật giá thật."
Đứa bé trai cười nhạo nói: "Lịch cũ có dày tới mấy cũng vô dụng, sống nhờ thành tích trong quá khứ thì liệu được mấy năm? Luyện khí sĩ các phương có thể tiến vào trấn nhỏ, cho dù là so với mấy tốp, mấy nhà sau chúng ta thì có ai mà không có gia tổ giàu có?"
Phụ nhân nắm tay con trai, cười nói: "Vậy con có biết không, trăm năm gần đây có hai đường kiếm đạo mới sắp đạt được tới đỉnh Chính Dương sơn đấy? Tiểu cô nương tuổi tác sàn sàn như ngươi kia, thần kỳ là ở chỗ nó có thể lui tới tự nhiên ở trên 'kiếm đỉnh’, nơi kiếm khí tung hoành kia, còn ở lại một thời gian rất dài, thậm chí so với mấy vị lão tổ của Chính Dương sơn cũng không kém là bao."
Đứa bé trai ngẩn người, lập tức dừng bước, vô cùng bực tức mà nói: "Nếu nha đầu ngốc nghếch đó thân thế không tầm thường thường như vậy, mẫu thân sao người không nói cho con biết sớm, như vậy trên đường đi con sẽ không cãi cọ với cô ta, chọc cô ta rảnh rỗi lại chống đối ta, nếu để qua vài năm nữa con cưới cô ta làm vợ, sau này thuận thế kết thành đạo lữ, đối với Thanh Phong thành chúng ta chẳng phải là một lợi ích lớn à!"
Vị phu nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp còn đầy vẻ ngây thơ đó đang nổi giận đùng đùng, giống một con hổ con, bà ta không giận mà bật cười, "Con và tiểu cô nương đó, đều là nhân tài tu hành có khả năng bước chân lên 'Thượng ngũ cảnh', cho nên nhân duyên của các con sẽ càng thêm phức tạp đa dạng, cứ khư khư cố chấp ngược lại không hay. Con thật sự cho rằng hiện tại nha đầu đó thực sự là toàn tâm toàn ý chán ghét con à?"
Đứa bé trai nhíu mày nói: "Không phải thế sao?"
Vị phu nhân ôn nhu nói: "Cứ thuận theo tự nhiên đi."
Đứa bé trai đột nhiên nghiêm trang nói: "Mẫu thân, ta không thích cái tên đi sau Lưu Tiện Dương. Vừa thấy là đã không thích rồi!"
Vị phu nhân tò mò hỏi: "Vì sao lại thế?"
Đứa bé suy nghĩ chu đáo một lát, trả lời: "Tên đó có chút kỳ quái, hắn khác với Lô Chính Thuần cái gì cũng hiểu và Lưu Tiện Dương cái gì cũng không hiểu. Còn nữa, con ghét cái ánh mắt đó của hắn!"
Phu nhân chỉ cho là con trai lại bắt đầu nổi tính trẻ con, liền khuyên giải: "Trong trấn nhỏ không thể tùy tiện làm theo ý mình, nhưng con cứ nghĩ tới kết cục của tất cả mọi người ở đây sau khi phiến thiên địa này sụp đổ thì trong lòng con có phải sẽ thoải mái hơn rất nhiều không?"
Đứa bé gật đầu, theo bản năng lặp lại hai chữ nó từng nói khi lần đầu tiên gặp thiếu niên giầy rơm. “Con kiến”.
...
Ra khỏi trấn nhỏ, Trần Bình An và Lưu Tiện Dương nhanh chóng nhìn thấy cây cầu hành lang đó, Lưu Tiện Dương thuận miệng hỏi: "Ngươi nói coi lão tử của Tống Tập Tân vì sao lại muốn xây cây cầu hành lang này? Xây thì xây thôi, nhưng vì sao lại cứ muốn che lấp cầu vòm đá trước kia, nghe nói cầu đá cũng không bị tháo dỡ, giống như là mặc thêm quần áo lên vậy, không biết mùa hè có nóng không, ha ha ha...”
Nói tới cuối cùng, thiếu niên cao lớn bị chính lời nói của mình làm cho buồn cười.
Đầu cầu hành lang treo một tấm biển chữ vàng, viết bốn chữ "Phong sinh thủy khởi" cực lớn, không biết là bút tích của ai.
Hai thiếu niên khi đi lên bậc thang, Lưu Tiện Dương hung hăng giậm mấy cái, thần thần bí bí nói nói: "Có lần Diêu lão nhân nói với ta, dưới bậc thang này có gì đó cổ quái, nói lúc khi dựng cầu hành lang, có hôm vào lúc trời khuya, cha của Tống Tập Tân sai người ở đây đào một cái hố to, chôn một đống bình sứ to như người. Ngươi có sợ không?"
Trần Bình An tức giận nói: "Thế thì có gì mà sợ."
Hai người đi vào cầu hành lang mát mẻ, Lưu Tiện Dương thấp giọng nói: "Ngươi nói xem liệu của phải bởi vì hồ sâu dưới cầu, có mấy người chết đuối nên mới mời hòa thượng đạo sĩ đến để trấn tà?"
Trần Bình An trước giờ không nói bừa về việc quỷ thần.
Lưu Tiện Dương không có được đáp án, cũng không có hứng thú nói tiếp.
Cầu hành lang bằng gỗ mới được xây dựng không bao lâu này, hiện giờ vẫn còn thoang thoảng mùi sơn và mùi gỗ thơm, gỗ làm cột chính tất cả đều được chặt từ những cây đã có vô số năm tuổi trong rừng, cực khổ vác khỏi núi, suối nhỏ lượn vòng qua núi bình thường mực nước không cao nên không thể nâng được những chỗ gỗ này, đành phải chọn lúc trời mưa to, đường núi lầy lội trơn trượt, không cẩn thân là sẽ rơi vào dòng lũ để vận chuyển, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, may mà lần đó không có bách tính ngã xuống nước bỏ mình, có người nói là chuyến vận chuyển gỗ rời núi đó, tiên sinh học thục Tề Tĩnh Xuân tự mình tới hỗ trợ, cầm tay dạy người ta phải vận tác thế nào, cho nên là nhờ phúc của Tề tiên sinh mọi sự mới được bình an.
Đến bậc thang cầu hành lang phía bắc, Lưu Tiện Dương đột nhiên đặt mông ngồi phệt xuống một tảng đá dài, Trần Bình An đành phải ngồi xuống cạnh hắn.
Lưu Tiện Dương cười hỏi: "Nếu không phải vì ta, ngươi và Tống Tập Tân liệu có thể trở thành bạn tốt không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Có thể là quan hệ sẽ khá hơn một chút, nhưng cũng chẳng tốt đẹp là bao đâu."
Lưu Tiện Dương tò mò hỏi: "Vì sao, hai người các ngươi là hàng xóm láng giềng, tuổi tác lại sàn sàn nhau, nói thật, Tống Tập Tân thích khoe chữ nghĩa, nói chuyện cũng khó nghe, nhưng hình như cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lí gì, ngươi lại dễ gần, sao mà không được?"
Trần Bình An cười nói: "Không nói về những chuyện này nữa, đợi chúng ta tới lò rèn rồi, ngươi đừng có mà ba lăng nhăng đấy, có thể giữ được bảo giáp nhà ngươi hay không thì phải xem liệu ngươi có được làm đồ đệ nhập môn của Nguyễn sư phụ hay không."
"Biết rồi biết rồi, Trần Bình An, nói thật, cái tính thích lải nhải của ngươi sau này nên sửa đi, bằng không sẽ bị ngươi làm phiền chết đấy."
Lưu Tiện Dương ngửa ra sau, gáy tựa vào bậc thang trên cùng hành lang, nhìn trời cao xanh thẳm, nói: "Ngươi theo Diêu lão nhân đi rất xa, leo núi cũng leo rất cao, rốt cuộc là có được nhìn thấy phong cảnh nơi xa không?"
Trần Bình An thuận tay bứt một ngọn cam thảo, sau khi phủi đi bụi đất thì bỏ vào miệng ngậm, nói một cách mơ hồ: "Lần xa nhất chắc là năm kia, ta và Diêu lão nhân đi đi về về một chuyến, đại khái là thời gian một tuần, chỉ là phải vòng qua hơn mười đỉnh núi bị cấm, cuối cùng tới một ngọn núi lạ, cao tới khiếp người, nói ra ngươi chắc không tin, khi đi tới giữa sườn núi, ngươi nhìn một cái thôi đã thấy xung quanh toàn là mây mù, cuối cùng ta và Diêu lão nhân vất vả lắm mới lên được tới đỉnh núi, kết quả. . ."
Lưu Tiện Dương đợi nửa ngày vẫn không đợi được câu tiếp, quay đầu cười nói: "Chẳng ai lại lải nhải chỉ một nửa như ngươi, nói nốt đi!"
Trần Bình An có chút sầu não, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng biết đấy, Diêu lão nhân không có ấn tượng tốt với ta, cơ hồ chưa từng nói đạo lý với ta, cũng không muốn dạy ta bản lãnh nung sứ thật sự, mỗi lần vào núi, Diêu lão đầu đều không thích nói chuyện, thường thường từ vào núi tới về lò gốm, cộng lại tất cả cũng chẳng được mấy câu, nhưng lần đó sau khi đến đỉnh núi, Diêu lão đầu chắc là tâm tình đang tốt, liền nhiều lời hơn một chút, nói ta được nhìn thấy phong cảnh bên kia là được rồi, sau khi xuống núi thì chớ có lắm miệng, làm người thì nên miệt mài làm việc, chỉ biết múa mép khua môi sau này cho dù ra khỏi trấn nhỏ cũng rất mất mặt."