Chương 70: Lá Đào (2)

Ví dụ như nói nhị di nãi nãi Lô gia thân mật với giáo đầu hộ viện, khi bị người ta phá cửa, ngay cả trong lúc bối rối, nhị di nãi nãi kia cầm vội quần áo che bộ ngực to thế nào cũng nói không sai chút nào, người kể chuyện nói như thể mình chính là bản thân giáo đầu hộ viện đó vậy.

Lưu Tiện Dương mỗi lần nghe như vậy đều nuốt nước miếng, Tống Tập Tân thỉnh thoảng cũng đi, tất nhiên là không dẫn theo Trĩ Khuê, cười kín đáo hơn so với Lưu Tiện Dương, khi vụng trộm bàn luận với mọi người giọng nói còn to hơn so với sáng tối hai lần đọc sách thánh hiền.

Trần Bình An ngồi xổm cạnh gốc cây, kiên nhẫn chờ người trông cửa của trấn nhỏ.

Hán tử chửi mấy câu rồi nhảy xuống khúc cây, sau khi thấy thiếu niên giầy rơm cũng không nói gì, đi tới nhà tranh đắp bằng đất vàng cầm một xấp thư tới, sáu bức thư nhà, chỉ cho năm đồng một văn tiền.

Trần Bình An lướt qua địa chỉ thư, cũng không nói gì, bởi vì có hai bức thư là hàng xóm cách vách ở phố Phúc Lộc, Trần Bình An cũng không muốn chiếm tiện nghi này, đương nhiên nếu hán tử phá lệ phát thiện tâm, ngay từ đầu đã cho sáu văn tiền, Trần Bình An cũng tuyệt đối sẽ không từ chối.

Sau khi Trần Bình An suy nghĩ xong trình tự đưa thư, thuận miệng hỏi: "Đợi ai à?"

Hán tử liếc mắt về phía đường lớn ở phía đông, thở hồng hộc nói: "Chờ ông lớn!"

Trần Bình An không muốn ở lại làm chỗ trút giận, vội vàng chạy đi.

Hán tử tức giận cười mắng: "Ối chà, cũng có chút nhãn lực đấy."

Hán tử nhìn sắc trời, tiếng sấm sấm ầm ầm sớm đã không còn, tầng mây vốn giống như sắp áp xuống tận mái hiên cũng dần dần tan đi.

Hán tử đặt mông gối dưới gốc cây, thở dài nói: "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa."

...

Sáu phong thư, Lý Triệu Tống Lô bốn họ lớn ở phố Phúc Lộc mỗi nhà một bức, hai bức còn lại ở ngõ Đào Diệp, một bức trong đó trùng hợp thay là thư nhà của lão nhân hòa ái lúc trước, càng khéo hơn người mở cửa nhận thư vẫn là ông ta, sau khi nhìn thấy là Trần Bình An, lão nhân nhận ra thiếu niên giầy rơm, trêu: "Thằng bé kia, thật sự không vào uống miếng nước à?"

Trần Bình An ngại ngùng ngại ngùng, lắc đầu.

Lão nhân cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ từ trong tay áo lấy ra một đồng tiền, đưa cho Trần Bình An, cười ha ha giải thích: "Hôm nay trong nhà có chuyện vui, chút tiền mức này, ai gặp có phần, chỉ là để lấy may thôi, không nhiều đâu, hơn mười văn tiền, cho nên ngươi cứ yên tâm mà cầm."

Trần Bình An lúc này mới nhận lấy đồng tiền, cười nói: "Cám ơn Ngụy gia gia!"

Lão nhân gật gật đầu, đột nhiên nói: "Thằng bé, gần đây khi nào rảnh tới dưới gốc cây hòe ngồi chơi nhé, nhìn thấy lá hòe, cành hòe, cầm về nhà mà để, có thể phòng sâu kiến rắn rết, tốt lắm đấy, còn không mất tiền."

Trần Bình An đứng dưới bậc thang, cúi đầu cám ơn lão nhân.

Lão nhân mỉm cười, "Đi đi, kế hoạch một năm bắt đầu từ mùa xuân, thiếu niên hoạt động gân cốt nhiều, khẳng định là chuyện tốt."

Thiếu niên đi khỏi ngõ Đào Diệp đường lát đá xanh.

Lão nhân vẫn đứng mãi trước cửa nhà, nhìn cây đào hai bên, một nha hoàn trẻ tuổi dáng người thướt tha đi tới bên cạnh, nói nhỏ: "Lão tổ tông, nhìn gì thế? Bên ngoài trời lạnh, đừng để bị cảm lạnh nhé."

Nha hoàn hầu hạ lão nhân đã mấy năm rồi, biết lão tổ tông có tâm địa Bồ Tát, thiếu nữ kính trọng mà không ngại, mặt cười thản nhiên, nói: "Lão tổ tông, chắc không phải là nhớ cô nương gặp lúc còn trẻ chứ? Lúc đó vị cô nương ấy cũng đứng dưới cây đào à?"

Lão nhân tóc bạc cười nói: "Đào Nha, ngươi và thiếu niên truyền thư đó đều là "người có tâm"!"

Nha hoàn được khen ngợi, cười rất ngây thơ.

Lão nhân đột nhiên cười nói: "Mấy ngày nữa sẽ có bà con xa thân thích tới đăng môn bái phỏng, đến lúc đó Đào Nha ngươi đi theo mấy đứa nhỏ trong nhà, rời khỏi trấn nhỏ nhé."

Nha hoàn ngẩn người, mắt lập tức đỏ hoe, khóc nức nở nói: "Lão tổ tông, ta không muốn rời khỏi nơi này."

Lão nhân luôn nói chuyện nhẹ nhàng phất tay, "Ta muốn ngắm phong cảnh ngõ nhỏ, ngươi về trước đi, Đào Nha, nghe lời đi, nếu không ta sẽ tức giận đó."

Nha hoàn đành phải rụt rè rời đi, đi mấy bước lại quay đầu nhìn.

Lão nhân thở hắt ra một hơi trọc khí, bước qua bậc cửa, xuống bậc thang, đi tới cạnh cây đào gần nhất, đứng dưới cây, lão nhân thương cảm nói: "Đào tơ mơn mởn, hoa nở đầy cành. Thật sự sẽ không còn được nhìn thấy nữa rồi."

Lão nhân quay đầu nhìn căn nhà của mình, nỉ non nói: "Trấn nhỏ được trời ưu ái, vốn không hợp với đại đạo, lúc trước được các thánh nhân thay trời đổi đất, hưởng thụ đại khí vận suốt ba ngàn năm, người các đời rời khỏi trấn nhỏ, phần lớn đều khai chi tán diệp ở toàn bộ Đông Bảo Bình Châu, nhưng lão trời già tinh minh, cho nên đã tới lúc tới tính sổ và lấy thù lao rồi. Những đứa bé các ngươi, còn không mau rời khỏi nơi này, chẳng lẽ muốn chờ chết cùng với đám già chúng ta à? Phải biết rằng, chết cũng phân chia lớn nhỏ, mấy ngàn nhân khẩu của trấn nhỏ chúng ta chết một cái là chết lớn đó, ngay cả kiếp sau cũng không có đâu."

"Cho nên, hiện giờ nhân lúc lão thiên gia còn mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Lão nhân vươn bàn tay khô héo ra, đỡ lấy cành đào, Người có tâm à người có tâm, hy vọng thật sự có thể được trời không phụ."

Không biết từ lúc nào, nãi nãi của thiếu niên đọc sách Triệu Diêu chống gậy đi tới cạnh, "Già sắp xuống mồ rồi mà còn ngây thơ thế, so với các lão nương đánh son thì còn khó ưa hơn. Trận tai ương này với chút hảo tâm của ngươi thì có thể thay đổi được à?"

Ánh mắt lão nhân có chút hoảng hốt, nhìn bà lão tóc cũng đã trắng xóa như mình, không hiểu ra sao nói một câu, "Bà đến rồi à."

Bà lão đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức thẹn quá hóa giận, đánh tới một gậy, "Lão già không biết xấu hổ, một đống tuổi rồi còn mở miệng ba hoa?"

Gậy trút xuống người như hạt mưa, lão nhân đành phải chạy trối chết, có điều vẫn cười ha hả.

Bà lão đứng dưới cây đào, vẫn bực bội không thôi, hối hận mình không nên mềm lòng, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới ngõ Đào Diệp này.

Cuối cùng, bà lão ngẩng đầu, nhìn lá đào nảy chồi.

Bà lão quay về phố Phúc Lộc, gậy gõ vang trên con đường lát đá.

Một trấn nhỏ an bình phồn hoa ngàn năm, không ngờ cuối cùng đều là kẻ đáng thương không có kiếp sau. Quả thật không còn đường sống sao?

Nước suối dần cạn, nước giếng dần lạnh, hòe già càng già, xích sắt rỉ sét, mây lớn rũ xuống. Năm nay lá đào không thấy được hoa đào.

Trần Bình An lại gặp thiếu nữ áo xanh, thấy nàng ta đang lặng lẽ đi theo phía sau một nam nhân trung niên, cúi đầu cắn một cái bánh trứng chim.

Sau khi thấy Trần Bình An, nam nhân dừng bước, hỏi: "Ngươi có phải là tên nhóc lần trước bị ta đuổi đi không?"

Sau lưng nam nhân bị đụng mạnh một cái, thiếu nữ áo xanh đụng phải "vách tường", sau khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt ngỡ ngàng, đột nhiên nhìn thấy Trần Bình An, nàng ta vừa định cười thì đột nhiên xoay người đưa lưng về phía Trần Bình An, thiếu nữ tay chân luống cuống lau miệng,

Trần Bình An nhịn cười, gật đầu nói với nam nhân: "Chào Nguyễn sư phụ."

Xem ra, vị cô nương đó chắc là nữ nhi của Nguyễn sư phụ.

Có điều tướng mạo của hai cha con này lại không giống nhau, mà cũng may là không giống.

Nam nhân được Trần Bình An gọi là Nguyễn sư phụ, chính là thợ rèn vừa tới trấn nhỏ không bao lâu đã chuyển tới bên suối nhỏ phía nam, hắn tiếp tục hỏi: "Lưu Tiện Dương mấy ngày nay sao không đi rèn sắt?"