Phù Nam Hoa bị chính trò đùa của hắn chọc cười, cười càng nhiều hơn, khi hắn bước ra một bước về phía trước, bàn chân đột nhiên treo ở không trung cách mặt đất nửa thước, "Xin lỗi nha, cao như vậy mới đúng.”
Phù Nam Hoa rất khó mà không vui.
Sau khi tiến vào trấn nhỏ, đầu tiên là giao dịch cùng thiếu niên Tống Tập Tân ngõ Nê Bình, thu lợi cực lớn, vượt xa mong muốn.
Sau đó thì Thái Kim Giản vô cùng có khả năng là trở ngại đại đạo của mình đã chết bất đắc kỳ tử ngay trước mắt, mình chẳng những có thể hai tay sạch sẽ không nhiễm máu tươi, còn có thể không công có được hai túi đồng tiền kim tinh trên người cô, nói không chừng còn có thể tìm ra một hai món bí bảo Vân Hà sơn, cho dù không phải trấn sơn chi bảo, chắc chắn cũng không kém là mấy, hắn không tin Thái Kim Giản hoàn toàn không có bùa hộ mệnh bàng thân. Ví dụ như Phù Nam Hoa hắn, trừ chiếc Lão Long Bố Vũ Bội là thủ thuật che mắt, còn mang theo hai món vật nhỏ phẩm chất vô cùng tốt, phẩm cấp cực cao, hầu như được xem là bảo vật áp đáy hòm của thành Lão Long.
Cho nên trong đám tu sĩ bàng môn tả đạo không chính quy lưu truyền một câu ai cũng coi như câu cửa miệng: thay người nhặt xác, tất có báo đáp.
Lúc Phù Nam Hoa đi qua thi thể Thái Kim Giản, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Ngược lại huyết tinh khí nhè nhẹ khiến cho hắn cả người bị vây trong một loại trạng thái phấn khởi khó hiểu.
Một tiến một lui, khoảng cách hai người vẫn luôn duy trì hơn mười bước.
Phù Nam Hoa chỉ cần xác định thiếu niên không chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đến lúc đó hắn còn muốn bắt được một thiếu niên sinh trưởng ở địa phương này, thật không khác gì mò kim đáy biển, huống chi phía sau thi thể mỹ nhân vẫn còn ấm kia chính là vết xe đổ. Một khi để thiếu niên có đủ cơ hội thở dốc, "kinh hỉ" sẽ có khả năng nện lên trên đầu mình.
Phù Nam Hoa nhìn như đang mèo bắt chuột, thực ra là đang điều chỉnh tiết tấu thân thể của chính mình, dù sao sau chín tuổi hắn đã chính thức đặt chân tu hành, chưa bao giờ quá thuần túy dựa vào vật lộn cận chiến để giành cơ hội thắng bại.
Hắn đương nhiên không cần cùng thiếu niên kia người sống ta chết, như vậy sẽ khiến mình mất nhiều hơn được, tính cả Thái Kim Giản, chính là hai phần cơ duyên dễ như trở bàn tay, nhưng mà cần phải để thiếu niên ngoài dự đoán mọi người này ngoan ngoãn nằm ở trên giường trong thời gian tới, không để cho thiếu niên có chút khả năng bày trò gì.
Phù Nam Hoa đột nhiên cười hỏi: "Đúng rồi, ngươi tên là gì vậy?"
Thiếu niên tay đầy máu tươi chảy không ngừng kia không trả lời câu được hỏi, trên khuôn mặt ngăm đen, tràn đầy nét cứng cỏi tựa như cỏ dại vùng quê, "Có thể cả ngươi và cô ấy đều không biết, nhãn lực của ta rất tốt, cho nên ở trong ngõ Nê Bình, cho nên lúc cô ta với chuyện với ta trong ngõ Nê Bình, ánh mắt ngươi nhìn cô ta cũng giống hệt như hiện tại đang nhìn ta."
Phù Nam Hoa ngẩn người, lần này là nhìn thiếu niên với cặp mắt khác xưa, chậc chậc cười nói: "Thú vị, thực sự là có điều thú vị.”
Ngôn hành cử chỉ của Phù Nam Hoa, nhìn như vân đạm phong khinh, thật ra luôn luôn lưu tâm tay trái thiếu niên, vẫn đang liên tục nhỏ máu.
Điều này cho thấy thiếu niên vẫn không có lơi lỏng lực nắm, người bình thường sợ là sớm đã không vượt qua được nỗi đau đớn thấu tận xương.
Phù Nam Hoa lúc này mới cảm thấy lúc trước thuận miệng bình phẩm "Đáng tiếc" những lời này, thật sự là đã nói đúng.
Phù Nam Hoa cảm thấy thời cơ đã tới, hỏi một vấn đề cuối cùng cảm thấy hứng thú, "Ngươi giết cô ấy quả quyết như vậy, khẳng định là có người mật báo với ngươi, thật ra ta không hiếu kỳ thân phận của hắn, ta chỉ nghĩ không ra, ngươi một đứa nhỏ lớn lên ở trong này, như thế nào đã nhanh như vậy vượt qua nỗi lấn cấn trong lòng mình, giết người yên tâm thoải mái như thế. . . Cách nói này, ngươi nghe có hiểu được không? Phải biết rằng, cho dù là ta, sau lần đầu tiên giết người, đợi cho đến khi nỗi hưng phấn rút đi, cả người bắt đầu run run, niệm thật lâu Tĩnh tâm quyết mới đỡ chút, không giống như ngươi, thật bình tĩnh, không khác gì ăn cơm uống nước, điều này không hợp lý. . ."
Thiếu niên mặt vẫn không chút thay đổi, đột nhiên lộ ra ánh mắt kinh hãi cùng sắc mặt khủng hoảng, tầm mắt thẳng tắp nhìn phương hướng phía sau Phù Nam Hoa, giống nhau là nữ tử cao gầy đã chết kia đã sống lại.
Phù Nam Hoa cẩn thận thận trọng quay đầu lại theo bản năng, thời điểm mới xoay được nửa cổ, trong lòng chấn động mạnh.
Đợi đến khi quay lại, bởi vì chiều cao chênh lệch nên ánh mắt Phù Nam Hoa vẫn luôn nhìn nghiêng xuống phía trước, lúc này lại không thấy tung tích của thiếu niên!
Giữa lúc chỉ mành treo chuông.
Thì ra.
Sau khi thể hiện ánh mắt cùng sắc mặt này, trong khoảnh khắc, thiếu niên giầy rơm không chút do dự bắt đầu bùng nổ tiến lên, sau ba bước, chân trái chợt phát lực, cả người nhảy lên cao,
cuối cùng chân phải giẫm lên một bên tường ngõ nhỏ, sau khi mạnh mẽ biến chuyển, thiếu niên giơ tay trái lên cao hướng xuống nam tử đội mũ cao.
Hóa ra thiếu niên là một con ưng săn rắn.
---
Trong phòng sách không treo bảng tên của hương thục, nho sĩ trung niên Tề Tĩnh Xuân đang ngồi khô tọa học đánh cờ, không phải ván cờ nổi tiếng truyền lưu thiên cổ gì đó, cũng không phải mô phỏng lại ván cờ của các danh nhân đấu cờ.
Ông đang muốn đặt một quân cờ màu trắng lên trên bàn cờ, thở dài một tiếng, vôn đã xác định sẽ đặt quân cờ chỗ nào, nho sĩ đột nhiên bắt đầu do dự, sau khi hắn thu tay, quân cờ vẫnc lơ lửng trong không trung ở độ cao cách bàn cờ chừng một tấc hơn.
Tề Tĩnh Xuân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, làm đại thánh nhân phụ trách tọa trấn nơi đây, một trong bảy mươi hai thư viện nho gia, tiền nhiệm sơn chủ thư viện Sơn Nhai, cho dù bị biếm trích đến tận đây lập công chuộc tội, Tề Tĩnh Xuân vẫn là hoàn toàn xứng đáng là đương thế thuần nho.
Đối với dân chúng bình thường ở trấn nhỏ mà nói, cỏ cây một năm hai lượt hết tươi lại tàn, thời điểm xuân thu chuyển giao, tiên sinh dạy học đã thay đổi vài vị, bộ dáng khác nhau, tuổi tác khác nhau, chỉ có cỗ khí chất nói không rõ diễn đạt không được của người đọc sách là không khác biệt, cũ kỹ, hà khắc, ít lời, tóm lại, đều thực chán nản không thú vị, cũng không có ai nghĩ đến mấy tiên sinh dạy học đến đến đi đi hương thục này thật ra là cùng một người, không chỉ như thế, ở trời đất rộng lớn bên ngoài trấn nhỏ, Tề tiên sinh ru rú trong nhà, từng có được địa vị siêu cao, trên người còn có vô thượng thần thông của Hạo Nhiên chính khí.
Ngay sau đó, Tề Tĩnh Xuân nguyên thần xuất khiếu đi xa, như một tiên nhân tay áo tuyết trắng bay bay, từ nhà giam thể xác trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc, phiêu nhiên đi tới một ngõ hẻm trong trấn nhỏ.
Trong khoảnh khắc Tề Tĩnh Xuân đi vào trong hẻm nhỏ, trước tiên ông đi nhìn nữ tử nằm trong vũng máu, Thái Kim Giản của Vân Hà sơn, ba hồn bảy vía lắc lư tiêu tán, như ngọn đèn hắt hiu trong gió.
Tề Tĩnh Xuân dừng lại một lát, cuối cùng ông đi tới bên cạnh hai người.
Thiếu thành chủ thành Lão Long mũ cao áo rộng, thân thể hơi ngả về sau, trợn mắt há hốc mồm, trên khuôn mặt anh tuấn da thịt như ngọc, thần sắc phức tạp, đan xen khiếp sợ, nghi hoặc lẫn tuyệt vọng.