Có điều thiếu thành chủ thành Lão Long, không cảm thấy mình sau khi thành công nhận được cơ duyên ở đây, lại có thể kém một người thiếu niên mà trước lúc chín tuổi, từ đầu đến cuối không được người ta dẫn đi khỏi trấn nhỏ.
Tống Tập Tân nhìn mắt chiếc hồ lô trên bàn và nửa túi tiền, sau khi ngẩng đầu, nói: "Phù Nam Hoa, ta có hai điều kiện, chỉ cần ngươi đáp ứng, ngoại trừ bán hồ lô Sơn Tiêu cho ngươi, ta còn lấy ra một vật không thua gì nó."
Phù Nam Hoa trấn át nỗi vui sướng trong lòng, gắng sức giữ cho ngữ khí bình thản: "Nói nghe thử."
Tống Tập Tân cũng không vòng vo tam quốc, nói ra những lời hù chết ngườI ta mới thôi, "Thứ nhất, ta muốn ngươi đưa cho ta ba túi tiền kim tinh, chứ không phải hai túi!"
Phù Nam Hoa không chút do dự nói: "Có thể!"
Tống Tập Tân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương.
Phù Nam Hoa cười nói: "Tin hay không do ngươi. Đồng thời, ngày hôm nay trước khi ta đi, ngươi phải lấy ra món đồ có giá trị tương đương với hai túi kim tinh, để ta tự mình đánh giá."
Tống Tập Tân cũng gật đầu nói: "Đương nhiên!"
Phù Nam Hoa hỏi: "Như vậy điều kiện thứ hai là?"
Tống Tập Tân chậm rãi nói: "Thay ta giết một người."
Phù Nam Hoa lắc đầu nói: "Nếu ngươi đã hiểu được chuyện một túi có bao nhiêu đồng tiền, vậy chắc ngươi cũng nên biết những người như chúng ta không thể tùy ý giết người ở đây, bằng không sẽ lập tức bị trục xuất khỏi trấn nhỏ, thậm chí rất có thể sẽ bị tước bỏ một phần căn cốt, thánh nhân sẽ dùng thủ đoạn tiên gia để xóa bỏ cơ duyên liên quan, vô cùng thê thảm, còn liên lụy khiến gia tộc mất đi tất cả cơ duyên nơi đây."
Tống Tập Tân khóe miệng nhếch lên, "Ngươi đừng vội từ chối, có thể bình tĩnh theo dõi biến hóa, sao hả?"
Phù Nam Hoa cười hỏi: "Ta rất tò mò, ngươi muốn giết ai?"
Tống Tập Tân nửa thật nửa giả nói: "Ta vẫn đang suy nghĩ đây.”
Phù Nam Hoa một lần nữa cầm lấy chiếc hồ lô, cảm thụ được thân hồ lô nhẵn nhụi, thuận miệng nói: "Vậy ta mở mắt mong chờ."
Bàn đối diện, thiếu niên vô thức vuốt vuốt cái cổ của mình, sắc mặt khó coi vô cùng.
————
Trước đó Trĩ Khuê đưa Thái Kim Giản tới ngoài cửa sân Cố gia, sau đó tỳ nữ của Tống Tập Tân liền tự mình đi dạo phố, Thái Kim Giản sau khi đẩy cửa vào, như bị sét đánh, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhìn lão nhân ngồi trên ghế dài, run giọng hỏi: "Tiền bối chính là Tiệt Giang chân quân tiềm tu của Thư Giản hồ?"
Lão nhân hỏi: "Ngươi làm sao nhận ra lão phu?"
Thái Kim Giản cung kính nói: "Vãn bối là Thái Kim Giản của Vân Hà sơn, mười năm trước đã từng theo gia phụ đi đến Thư Giản hồ, quan sát kỳ cảnh cụ rùa cõng bia đá nổi trên mặt nước, may mắn thấy phong thái của tiền bối, ký ức vẫn còn mới mẻ, đến nay khó quên."
Lão nhân gật đầu nói: "Biết rồi."
Thái Kim Giản tâm tình thoáng nặng nề, "Chân quân, vãn bối muốn. . ."
"Tiên sinh kể chuyện" được xưng là "Tiệt Giang chân quân" liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Nể mặt Tùng Hà lão tổ, lão phu liền bỏ qua cho việc ngươi không mời mà đến, lần sau không được phép như vậy. Ra sân đi, nhớ đóng cửa."
Thái Kim Giản chỉ là im lặng chốc lát, liền gật đầu nói: "Vãn bối xin cáo lui."
Nàng ta đúng là cứ như thế mà đi ra, hơn nữa không quên đóng cửa lại, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận.
Trong sân, phụ nhân nhìn bên kia cánh cửa, lo lắng hỏi: "Tiên trưởng, nàng ta không giống như sẽ từ bỏ ý đồ, có phiền phức hay không?"
Lão nhân có danh xưng "Chân quân" cười nhạo nói: "Tiến vào trấn nhỏ, hít thở không khí hay thả rắm, đều có thể gặp phiền phức, lẽ nào vì thế lại không muốn cơ duyên?"
Phụ nhân không nói gì.
Lão nhân nở nụ cười, "Ta hỏi ngươi, Cố thị, nếu như ngươi có thể lựa chọn, ngươi nguyện ý cho Cố Sán đi Vân Hà sơn tu hành, hay là theo ta đến Thư Giản hồ?"
"Chớ vội trả lời."
Lão nhân khoát khoát tay, để phụ nhân không nên nóng lòng tỏ thái độ, chậm rãi nói: "Vân Hà sơn, là sơn môn hạng hai của Đông Bảo Bình Châu, có điều nếu ngươi cảm thấy Vân Hà sơn không đáng nhắc tới, vậy thì sai hoàn toàn, Vân Căn thạch do Vân Hà sơn sản xuất là thiên tài địa bảo chân chính, đừng nói là Đông Bảo Bình Châu, dù là cả thiên hạ, cũng chỉ có một chỗ duy nhất có, vì vậy Vân Hà sơn địa vị cao cả, tất cả mọi người nguyện ý nhường họ ba phần, nhất là tông môn đạo quan Đan Đỉnh phái của Đạo gia, có quan hệ rất sâu với Vân Hà sơn. Mà lão phu, chẳng qua chỉ là một tu sĩ của Thư Giản hồ, chỉ chiếm một đảo giữa hồ, đệ tử có thể đếm được trên đầu ngón tay, nô bộc không đủ trăm người."
Phụ nhân Cố thị thản nhiên cười, tuổi tác tuy không còn trẻ nhưng vẫn còn tràn đầy xuân sắc, "Chênh lệch của ta với nữ tử của Vân Hà sơn kia cũng giống như là chênh lệch của nàng ta với tiên trưởng, ta sao có thể nói Cố Sán đừng đi đến nơi động thiên phúc địa, mà theo nàng kia ra ruộng đồng kiếm ăn?"
Lão nhân cười sang sảng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, trầm giọng nói: "Thân thế của thiếu niên kia như thế nào? Cố thị, ngươi phải nói cho tường tận, để phòng ngừa lỡ như."
Phụ nhân ngẩn người, vuốt vuốt sợi tóc trên thái dương, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Thằng bé đáng thương kia tên là Trần Bình An, cha mẹ đều là người lớn lên trong trấn, mẫu thân của hắn còn có quan hệ tốt với ta, dung mạo bình thường, tính tình rất tốt, hình như ta chưa bao giờ thấy nàng ta tức giận với ai, tướng mạo của phu quân nàng ta thì lại hơi tệ, thật sự không xứng với nàng ta, có điều tay nghề làm gốm không tồi, nếu như không phải chết sớm, không chừng làm hai mươi năm, là có thể lên làm thợ cả của lò gốm lớn kia. Về phần chết như thế nào, có nghe nói là vào một đêm trời mưa xối xả, sợ lò gốm bị tắt lửa, nên vội vội vàng vàng chạy tới, trượt chân ngã xuống suối, cũng có người nói là đi đốn củi đốt than, ham chút lợi nên xông vào đỉnh núi đã bị triều đình niêm phong, bị dã thú trong rừng già ăn thịt, nói chung, không tìm được thi thể. Nam nhân đó, tính tình hũ nút đánh mấy gậy cũng không hé răng, nhưng lại rất tốt với đứa con trai nhà mình, mỗi lần trở về trấn đều mua một ít quà vặt, trống nhỏ, kẹo Bồ Tát, đồ trang trí làm bằng bình gốm cũ, đại khái mà nói, một nhà ba người, trước khi nam nhân kia chết cũng coi như an ổn."
"Sau khi cha Trần Bình An chết, mẹ hắn đại khái là mắc tâm bệnh, tinh thần khí rất nhanh không chống chọi được, thân thể ngay từ đầu đã không khoẻ mạnh, càng thêm suy sụp, không tới một năm thôi đã ngã bệnh, gầy đến xương bọc da, làm cho hàng xóm nhìn thấy đều hốt hoảng, hoàn toàn không nhận ra được nữ tử trẻ trung xinh đẹp năm đó. Lúc ấy, cũng chính thằng bé Trần Bình An chăm sóc nàng ta, đứa nhỏ mới bây lớn, mua thuốc nấu thuốc, nấu cơm xào rau, cái gì cũng làm được, đứa nhỏ lúc đó vóc dáng quá bé, lúc nấu cơm còn phải đứng trên ghế, còn nữa, vì tiết kiệm tiền mua thuốc cho mẫu thân, có vài dược liệu dễ kiếm, nó liền đi khắp núi đồi mà tìm, hái được nhiều thì bán lại cho hiệu thuốc."
"Có lần có thể là ăn nhầm dược thảo, lúc vác gùi trở về ngõ Nê Bình, thằng bé đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, lăn lộn trên mặt đất. Làm cho hàng xóm chúng tôi cho rằng cả nhà ba người, cứ như thế toàn bộ đều đi mất. Lúc đó mẹ chồng ta còn sống, có nói cả nhà đều đi mới tốt, đỡ phải ở lại chịu khổ, đi hết rồi thì còn có thể đoàn viên ở cõi âm. Sau đó, không biết vì sao, thằng bé tự mình khoẻ lại, vượt qua trận bệnh đó, chỉ là mẹ đứa nhỏ lại không thể sống qua mùa đông kia. À đúng rồi, tiên sư, đứa nhỏ Trần Bình An này sinh vào mùng năm tháng năm, hàng xóm láng giềng đều nói, đó là ngày xấu nhất trong năm, rất dễ dẫn tới những thứ dơ bẩn, còn làm liên lụy người nhà.