Sau khi hai người ra tới sân, đạo nhân trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi thẳng: "Với trí nhớ của cậu, chắc chắn từ lâu đã nhớ được chữ trên phương thuốc đầu tiên, hơn nữa ở sát vách là một thư sinh đang đi học, câu nói 'Không biết chữ' này, không phải là lý do để cậu ngăn bần đạo rời đi."
Trần Bình An hồi đáp: "Với bản lĩnh của đạo trưởng, chắc chắn biết nguyên nhân."
Đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên bật cười, "Cậu cảm thấy bản thân mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên sợ không ai chăm sóc vị cô nương kia?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Lúc đó tôi đã mở cửa nên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Đạo nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh xe đẩy, hai ngón tay khép lại, lặng yên quẹt một cái, thanh trường kiếm được nho sĩ Tề Tĩnh Xuân ịn vào hai chữ kiếm khí, lặng lẽ bay vào trong nhà, có lẽ là thiếu nữ áo đen không muốn dọa Trần Bình An, nên ngầm chấp nhận hành vi đi quá giới hạn của phi kiếm. Đạo nhân trẻ tuổi suy nghĩ chốc lát, lúc hắn suy tư, sẽ vô thức đưa một ngón tay, gõ gõ mũ hoa sen trên đầu, cuối cùng nói: "Trước khi tới đây, nghe một vị sư huynh nói qua, làm việc phải nói đạo lý, đối đãi phải có nhân tình… Đã như vậy, bần đạo cũng không quá mức cứng nhắc, tuy nói thế nhân mỗi người đều tự có duyên pháp, nhưng giáo lí căn bản của tông môn bần đạo vốn đã hơi khác biệt với pháp chỉ của một tông môn chính thống bình thường… Gặp mặt xem như có duyên, miễn cưỡng coi như là một đoạn thiện duyên, bần đạo không ngại thuận thế mà làm, ống thẻ và một trăm lẻ tám cái thẻ kia, không cách nào tặng cho cậu, nhân quả quá loạn, chỉ cần không rõ đạo lý thì sẽ không chém đứt được, rất là phiền phức. Về phần cái ấn riêng kia thì hơi nặng, tặng cho cậu, trấn nhỏ chỉ cần không có cấm chế, tất cả đều bại lộ rõ như ban ngày, bần đạo không phải hại cậu thì là cái gì, ài, chẳng lẽ phải tặng chút vàng bạc? Cái này cũng quá kỳ cục, quá thô tục, bần đạo sao có thể không biết xấu hổ. . ."
Không ngờ Trần Bình An nói như đinh đóng cột: "Lục đạo trưởng, nếu như tặng tiền thì rất đáng coi trọng, không thô tục đâu!"
Đạo nhân trẻ tuổi thích thú cười nói: "Hai cái trước, cậu nghe không hiểu, thế nhưng chắc chắn biết chúng có ý nghĩa không nhỏ, vì sao không mở miệng muốn lấy?"
Thiếu niên chậm rãi nói: "Một cái chén có thể chứa ít nhất hai lu nước, một đạo trưởng có thể đốt lá bùa cho trưởng bối ở cõi âm, rồi cô nương kỳ kỳ quái quá bị trọng thương, còn có một túi hai mươi tám đồng tiền vàng kia, trước đây là Diêu lão đầu ngoài miệng chỉ nói nơi này của chúng ta rất kỳ quái, thế nhưng hiện tại tôi đã tận mắt nhìn tới, nếu như là trước kia khi chưa gặp phải đôi nam nữ xứ khác nọ, tôi khẳng định sẽ ẩn tránh các người, cánh cửa ngày hôm nay cũng sẽ không mở."
Đạo nhân trẻ tuổi tựa trên xe đẩy, trầm giọng nói: "Nữ tử kia, lấy ngón tay điểm mi tâm của cậu, là một hành động mạnh mẽ mở khiếu huyệt của người, trên võ học được xưng hô là 'Chỉ điểm', thủ pháp có cao thấp khác nhau, dụng ý cũng có phân biệt tốt xấu, nói một cách khác, cánh cửa nhà cậu cũng không chắc chắn, đúng không, nàng ta liền cố ý dùng thiết chùy gõ, cánh cửa đương nhiên có thể mở, nhưng thật ra phá hủy căn cơ, thử nghĩ một chút, trong mưa gió sương tuyết sau này, người mở cửa kia, đã sớm đi mất dạng, thế nhưng cậu quanh năm ở nhà, làm sao bây giờ?"
Trần Bình An do dự một chút, "Ta còn có thể chịu khổ."
Nhìn thiếu niên giầy rơm không giống như nói giỡn chút nào, đạo nhân trẻ tuổi cười nói: "Đây là lần đầu tiên cô ta ra tay hại cậu, nếu như gân cốt cường kiện, khí huyết tràn đầy, cậu sống đến ba bốn mươi tuổi không khó, nhưng cô ta lấy tay vỗ ngực cậu, mới là vết thương trí mệnh chân chính, phá hủy bổn nguyên thân thể không nói, còn chặt đứt đường trường sinh của cậu… Chuẩn xác mà nói, lúc đầu cậu còn có một đường cơ duyên, nương nhờ thiên địa ở đây, gặp vận có thể đảo ngược Càn Khôn, cậu chưa chắc không có khả năng tu hành trên đại đạo, cái này giống như là tôm cá giữa sông nước cuồn cuộn, người có vận khí tốt, đương nhiên thu hoạch lớn, thế nhưng dù cho vận khí không tốt, người khác bắt được giao long, hắn nói không chừng được hưởng ké, cũng có thể bắt được cá nhỏ tôm nhỏ.
Trần Bình An không có vẻ mặt hoảng sợ hoặc là thất kinh, im lặng đứng ở nơi đó, thậm chí không có chút dấu hiệu giả vờ trấn định.
Đạo nhân trẻ tuổI không tán thưởng, cũng không chê bai, nhẹ giọng thở dài nói: "Trần Bình An, tuổi còn trẻ đã xem nhẹ sinh tử cũng không phải là chuyện tốt gì. Có phải cậu cảm thấy có thể sống được là tốt nhất, nhưng nếu như thật sự không có cách nào khác, lão thiên gia thật sự không cho mình sống, chết thì chết, cũng không có gì phải sợ, đúng không? Bởi vì chuyện chết này, thật ra đối với cậu mà nói, ngược lại là một cơ hội để trùng phùng?
Trần Bình An không phủ nhận.
Đạo nhân trẻ tuổi đột nhiên mắng: "Vậy cậu có nghĩ tới hay không, dù cho giữa cõi âm mênh mông, cậu may mắn được tương phùng với cha mẹ, khi bọn họ thấy cậu, sẽ có tâm trạng thế nào?"
Đạo nhân trẻ tuổi càng nói càng tức, giơ một ngón tay, chọt mạnh vào đầu của thiếu niên, như là muốn chọt thủng cái đầu gỗ này, "Bạch Vô Thường trong Bái Quan Dã Sử (1) và Chí Quái tiểu thuyết, đầu đội mũ trắng cao cao, mỗi khi hắn đi tới dương gian bắt hồn phách người chết, người chết sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng trên mũ trắng viết bốn chữ lớn ‘Ngươi cũng tới rồi’ ! Trần Bình An! Ta hỏi cậu, lúc cha mẹ nhìn thấy cậu, có thể cao hứng hỏi Trần Bình An cậu, 'Con trai, con cũng tới đây rồi hả?' bọn họ còn có thể an tâm đi đầu thai sao? Cậu thật sự cho rằng thế gian có mấy người, có khí số hồng phúc tề thiên, có thể đời đời kiếp kiếp làm con cái hoặc là vợ chồng? Bần đạo nói rõ ràng cho cậu, nằm mơ! Lời này là của một thượng tông chưởng giáo có thể khiến cho sông núi biến sắc cũng không có bản lĩnh thông thiên như vậy, huống chi là Trần Bình An cậu, một kẻ nghèo hàn ăn bữa hôm lo bữa mai, ba ngày cơm no cũng không có? !"
(1) Bái quan dã sử (稗官野史): bái quan là một chức quan nhỏ thời xưa, chuyên thuật lại chuyện đường phố và các phong tục cho vua nghe.
Nói xong lời cuối cùng, đạo nhân trẻ tuổi mang thần sắc nghiêm nghị, cực kỳ nghiêm túc.
Thiếu niên ngơ ngác lúng túng.
Đây là thiếu niên sau khi hiểu chuyện, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy sợ hãi, tay chân lạnh lẽo như vậy.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, lần này không có vò đầu.
Đạo nhân trẻ tuổi cúi đầu nhìn bóng người nhỏ gầy kia, "Được rồi được rồi, vì cứu người, bần đạo thiếu cậu một món nợ nhân tình, vốn định có thể quỵt nợ là tốt nhất, nếu không để đến kiếp sau trả cũng được, bây giờ xem ra, vẫn phải trả hết cho cậu, sau này không ai nợ ai. Bần đạo muốn nói với cậu ba chuyện, cậu lần lượt nhớ rõ, chuyện thứ nhất, là chờ Ninh cô nương thân thể khoẻ lên, mang theo nàng ấy đến con suối phía nam bên ngoài trấn nhỏ, tìm cặp cha con họ Nguyễn, ghi nhớ kỹ, là mang theo cô ấy cùng đi, bằng không cậu có đi một trăm lần cũng không có tác dụng, sau khi đi, dù cho mặt dày mày dạn khóc lóc om sòm, cậu cũng phải tranh thủ làm học đồ giúp việc của bọn họ, đào khoáng dọn đá cũng tốt, đúc kiếm rèn sắt cũng được, tóm lại là tìm được một trú chân. Kể từ đó, Ninh cô nương coi như là trả hết nợ nhân tình của cậu, cậu cũng đừng cảm thấy mình đang chiếm món hời của người ta."
"Chuyện thứ hai, là sau mùng năm tháng năm, cậu phải đến dòng suối nhỏ dưới cầu hành lang, nhặt đá cũng tốt, bắt cá tắm sông cũng được, tùy cậu, nói chung bình thường đi, lúc tâm phiền ý loạn đi, lúc tâm sinh cảm ứng, càng phải đi, về phần thu hoạch ra sao, với chút cơ duyên của cậu, có trời mới biết, nhưng dù sao thì 'cần cù bù thông minh’, nếu như thế này còn không có thu hoạch, tên nhóc cậu cũng chấp nhận đi."
Đạo nhân trẻ tuổi nói xong hai điều này, bắt đầu đẩy xe, thấy thiếu niên vẫn đang ngồi chồm hổm bất động, chỉ có điều mặt hướng về mình, "Đứng lên giúp nào!"
Thiếu niên sau khi đứng dậy, đi giúp xe đẩy, hiếu kỳ hỏi: "Không phải nói có ba chuyện sao?"
Đạo nhân trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, "Đã sớm nói với cậu, tự mình suy nghĩ đi!"
Thiếu niên ngạc nhiên.
Sau đạo nhân lại căn dặn một vài sự tình.
"Đồng tiền này rất đáng quý, cất giữ cẩn thận."
"Thời gian kế tiếp, bớt đi ra ngoài."
"Cười nhiều lên, suốt ngày mặt xị ra, ngoại hình còn không anh tuấn, ai thèm nhìn tên nhóc cậu hả?"
Nói liên miên không dứt.
Đạo nhân trẻ tuổi cứ như là một trưởng bối.
Đẩy xe ra sân, thiếu niên nói hắn đẩy tới ngõ Nê Bình, đạo nhân trẻ tuổi cũng không từ chối.
Một trước một sau đi trong hẻm nhỏ, đạo nhân cuối cùng nói: "Có câu này vẫn nên nói ra. Dựa theo bần đạo suy tính mệnh số mà xem, cha mẹ cậu mất sớm, cũng không phải là do lỗi của cậu."
Đạo nhân trẻ tuổi dừng lại rất lâu, mãi đến khi xe đẩy lập tức rời khỏi ngõ Nê Bình, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Không chỉ như thế, số phận cậu long đong, là do cha mẹ cậu liên lụy.”
Thiếu niên im lặng không lên tiếng.
Cuối cùng đạo nhân trẻ tuổi khăng khăng không cho thiếu niên tiễn đưa, một mình đẩy xe đi về hướng đông.
Quay đầu lại nhìn, thiếu niên vẫn như cũ đứng ở đầu ngõ, phất tay, khuôn mặt tươi cười xán lạn.
Hoàn toàn không giống như là một người sắp chết.