Thiếu nữ hai tay máu thịt đầm đìa.
Đao ra khỏi vỏ, kiếm cũng ra khỏi vỏ, thế nhưng cô lại rơi vào tình cảnh bị người ta tay không đoạt đao.
Hơn nữa trong lòng cô biết rõ ràng, kẻ địch ngoại trừ nắm giữ “kết cấu” của phương thiên địa này ra, luận tu vi hay thực lực đều áp chế cảnh giới của mình.
Đây là tài nghệ không bằng người, chứ không phải là tu vi kém cỏi hơn.
Cả người cô như nằm trong biên giới bạo sát.
Sợ rằng chính thiếu nữ cũng không ý thức được, lấy cô làm trung tâm nhìn ra bốn phía, ánh sáng đã trở nên vặn vẹo.
Vị tiên sinh dạy học này suy cho cùng vẫn là người hiểu đạo lý, lên tiếng khuyên nhủ: "Tạm thời tốt nhất cô đừng so sánh với ta, có thể sẽ gây trở ngại tâm cảnh võ đạo của cô. Con đường võ đạo, tuần tự như tiến, chí quan trọng yếu."
Hình dạng lúc này của ông có phần cổ quái, một tay nâng mũi kiếm, một tay cầm ngang thân kiếm.
Lão đột nhiên nở nụ cười, mô phỏng theo khẩu khí của thiếu nữ, "Làm ra vẻ cụ non" nói: "Có nghe hay không, là quyền tự do của cô, nói hay không, là chuyện của ta."
Thiếu nữ im lặng chốc lát, trầm thấp nói: "Thụ giáo!"
Nho sĩ cười gật đầu, cũng không phải là loại nữ tử ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, tốt thôi, ông nhẹ nhàng đem đao vứt cho thiếu nữ, nói: "Trước tiên trả lại đao ngươi."
Lão cúi đầu nhìn thanh kiếm hơi rung động trên ngón tay mình.
Con chim phượng non có tiếng hót trong trẻo hơn tiếng hót của con chim phượng già.
Nho sĩ tiếc nuối nói: "Tính chất của thanh kiếm này không tầm thường, nhưng vẫn còn chưa thể so với đứng đầu, vì vậy nhiều nhất chỉ có thể chịu được sức nặng của hai chữ, hơn nữa còn có phần miễn cưỡng. Bằng không với tư chất căn cốt của ngươi, không nói toàn bộ bốn chữ, ba chữ, chắc chắn dư sức."
Lúc lão thở dài, tiện tay giơ lên, quát khẽ: "Sắc!"
Hai luồng tia sáng chói mắt từ trên tấm biển "Khí Trùng Đẩu Ngưu" bay vút ra.
Bị nho sĩ vung tay áo chụp hai cái, nhập vào giữa trường kiếm.
Trên tấm biển, hai chữ "Khí" "Ngưu" vẫn còn khí thế.
Nhưng hai chữ "Trùng" "Đấu", dường như là một vị lão nhân tuổi xế chiều trên giường bệnh, sau hồi quang phản chiếu, rốt cục hoàn toàn mất đi tinh khí thần.
Nho sĩ run run cổ tay, thanh trường kiếm trong chớp mắt về tới vỏ kiếm của chủ nhân, bởi vì đã trở vào vỏ, cho nên tạm thời không ai biết, trên thân kiếm có hai cổ khí tức chạy như giao long.
Một màn kế tiếp, khiến cho ngay cả Tề Tĩnh Xuân trải qua vô số tang thương đều cảm thấy khiếp sợ.
Thiếu nữ chậm rãi tháo vỏ kiếm xuống, tiện tay vung mạnh cắm xuống mặt đất, sau khi tháo lụa che mặt xuống, ánh mắt đầy kiên nghị nói, "Cái này không phải kiếm đạo mà ta theo đuổi."
Nho sĩ liếc nhìn thanh kiếm bị thiếu nữ vứt bỏ, sâu trong lòng cảm thấy một sự nặng trĩu lâu ngày không gặp, đành phải hỏi một vấn đề hơi mất thân phận:
Thiếu nữ gật đầu, lại lắc đầu, "Ta nghe nói ở đây cách mỗi một giáp thời gian, sẽ thay đổi một vị thánh nhân trong tam giáo tới đây chủ trì tòa đại trận vận chuyển, đã được mấy ngàn năm, thường xuyên có người sau khi rời khỏi nơi này, hoặc mang theo dị bảo trở về, hoặc tu vi đột nhiên tăng mạnh, cho nên ta muốn đến xem thử. Lúc gặp ông,ã xác định thân phận của ông rồi, nếu không ban nãy ta cũng sẽ không ra tay dứt khoát như vậy."
Tề Tĩnh Xuân lại hỏi: "Vậy cô có biết vừa rồi bản thân rốt cuộc bỏ qua thứ gì hay không?"
Thiếu nữ im lặng không lên tiếng.
Thanh kiếm trong vỏ trên mặt đất, lưỡi kiếm run không ngừng, như khuynh quốc giai nhân đang nức nở ai oán, đau khổ cầu xin tình nhân hồi tâm chuyển ý.
Thiếu niên từ lâu đã len lén quay đầu, cẩn thận nhìn thiếu nữ xa xa.
Nho sĩ mặc dù học thức uyên bác, đối với chuyện này vẫn là nghĩ hoài không hiểu được, cũng không thể đem trường kiếm ẩn chứa khí số thật lớn kia cưỡng ép đưa cho thiếu nữ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ra nhắc nhở: "Cô nương, tốt nhất nên thu hồi thanh kiếm. Sắp tới, trấn nhỏ sẽ rất không… thái bình. Thêm một món đồ phòng thân, chung quy cũng là chuyện tốt."
Thiếu nữ cũng không nói, xoay người nbor đi.
Vẫn là không muốn mang theo thanh kiếm.
Tề Tĩnh Xuân có chút bất đắc dĩ, phất tay áo cắm thanh kiếm kia vào trên cao một cây cột đá của miếu thờ. Nếu như có người mạnh tay rút ra, tất nhiên sẽ quấy nhiễu đến mình trấn giữ ở trung tâm. Giống như lúc trước “tiên sinh kể chuyện” ra tay hai lần một sáng một tối, đều không thoát khỏi sự chú ý từ xa của vị thầy giáo dạy học này.
Tự mình đưa Triệu Diêu đi thẳng từ trường về đến đại trạch Triệu gia ở phố Phúc Lộc, nho sĩ trung niên chậm rãi mà đi, mỗi khi ông bước ra một bước, trong nhà cao cửa lớn san sát hai bên đường, tại một số nơi ẩn khuất sẽ có ánh sáng lấp lánh không dễ phát giác lóe lên rồi biến mất.
Tề Tĩnh Xuân thì thầm: "Kỳ lạ, tiểu nha đầu này từ đâu đến? Không phải là đệ tử ngoại biên của tiên gia bổn châu?"
Sau khi trở về trường, ông ngồi trước bàn dài. Trên bàn có đặt một món ngọc khuê (1) dài khoảng một thước hai tấc, bốn góc điêu khắc bốn ngọn núi trấn sơn, ngụ ý bốn phương an bình, mặt chính khắc kín mít chữ tiểu triện, không dưới trăm chữ.
(1) ngọc khuê: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông
Theo lễ chế Nho giáo, vốn dĩ chỉ có thiên tử một quốc gia, mới được cầm trấn khuê, đủ để thấy ý nghĩa trọng đại của trấn nhỏ này.
Lật qua mặt bên, mặt trái ngọc khuê lại chỉ khắc hai chữ.
Chữ viết chuẩn mực nghiêm cẩn, phong thần độc tuyệt. Nét bút cực khỏe, tinh thần cực mạnh.
Trên án thư, còn có một bức mật thư vừa nhận không bao lâu.
Nho sĩ mái đầu hơi bạc viền mắt ửng đỏ, "Tiên sinh, học sinh vô năng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người chịu nhục đến tận đây…"
Nho sĩ nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không lộ nhiều buồn vui, chỉ là thần sắc có phần cô đơn, "Tề Tĩnh Xuân thẹn với ân sư, sống tạm trăm năm, chỉ nợ cái chết."
————
Khi Tống Tập Tân từ trong phòng lấy ra một món đồ, đặt lên bàn, Phù Nam Hoa dù đã cố che giấu nhưng vẫn giấu không được vẻ mừng như điên trên mặt.
Một chiếc hồ lô nhỏ nhìn không có gì đặc biệt, trên hồ lô đề "Sơn Tiêu" .
Tống Tập Tân hai tay đặt trên mặt bàn, thân thể nghiêng về trước, cười tủm tỉm hỏi: "Hồ lô này giá trị bao nhiêu?"
Thiếu thành chủ của thành Lão Long, thật vất vả thu hồi tầm mắt khỏi chiếc hồ lô, ngẩng đầu thành khẩn nói: "Nếu là buôn bán ở vương triều thế tục thì không đáng một lượng bạc. Nhưng nếu như giao do ta, có thể mua về một tòa thành."
Tống Tập Tân hỏi: "Mấy vạn người?"
Phù Nam Hoa giơ ba ngón tay.
Tống Tập Tân à một tiếng, bĩu môi, "Thì ra là ba mươi vạn."
Phù Nam Hoa ngẩn người, cười ha ha.
Hắn ta vốn tưởng rằng Tống Tập Tân sẽ nói ba vạn người.
————
Ở ngõ Hạnh Hoa bên kia, có một nam tử chất phác ngồi xổm bên giếng sắt, nhìn chằm chằm vào chiếc xích sắt gắn chặt vào bệ ròng rọc.
Như là đang suy nghĩ làm sao để lấy nó đi.
————
Thiếu nữ áo đen đeo mạng che mặt, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, tùy ý đi lại trên trấn nhỏ, không có mục đích, lúc này chỉ mang theo một thanh đao trong vỏ màu xanh, hai ngón tay được băng bó sơ sài mà thôi.
Khi cô vừa đi vào một ngõ nhỏ không biết tên.
Vù một cái, phá không tới, sau đó dừng lại phía sau trái thiếu nữ, rung lên vù vù.
Thiếu nữ nhíu nhíu mày, đầu cũng không quay lại, từ trong hàm răng phát ra một chữ, "Cút!"
Lại vù một cái.
Chuôi "phi kiếm" chui ra khỏi vỏ bay đến tận đây sợ đến mức quả thật như trốn trở về vỏ.
Thiếu nữ kiêu ngạo.
Phi kiếm khôn lanh.