Một khi đứa nhỏ xác nhận bảo bối của mình bị thiếu mất thì sẽ lên cơn bùng nổ, giống như là con mèo hoang bị giẫm phải đuôi vậy, có thể đứng ngoài cửa viện mắng một canh giờ, mẫu thân nó cũng không khuyên bảo, trái lại còn có thể đổ thêm dầu vào lửa, đặc biệt cố ý chọc ngoáy chuyện Tống Tập Tân là con riêng của Đốc tạo quan tiền nhiệm, vài lần khiến cho Tống Tập Tân tức giận đến nghiến răng, thiếu chút nữa muốn xách băng ghế ra cửa đánh nhau, tỳ nữ Trĩ Khuê phải khuyên can mãi mới được.
Bỗng nhiên, một thanh âm chói tai vang lên, "Tống Tập Tân Tống Tập Tân, mau tới bắt kẻ thông dâm, tỳ nữ nhà ngươi và Trần Bình An đang mắt đi mày lại, rõ ràng là đã thông đồng với nhau rồi! Nếu ngươi không canh chừng nha hoàn thông phòng của ngươi, nói không chừng đêm nay cô ta sẽ trèo tường đi gõ cửa nhà Trần Bình An! Nhanh lăn ra đây, chậc chậc chậc, Trần Bình An đã sờ tay lên trên mặt cô nương đó rồi, ngươi không thấy đâu, nhìn Trần Bình An cười gian tà ghê tởm cỡ nào…"
Tống Tập Tân không thèm lộ diện, ở trong phòng hét to: "Như vậy đã là gì đâu, tối hôm qua ta còn nhìn thấy Trần Bình An kéo tay kéo chân mẫu thân ngươi, sau khi bị ta bắt gặp, Trần Bình An mới rụt mạnh tay khỏi lớp áo của mẫu thân ngươi, mà mẫu thân ngươi cũng lạ, nơi đó của bà ta thật sự rất đồ sộ khủng bố, đáng thương cho Trần Bình An mệt đến bở hơi tai…"
Trong ngõ nhỏ có người hung hăng đập cửa nhà Tống Tập Tân, phẫn nộ nói: "Tống Tập Tân, đi ra đây đơn đấu! Ngươi thua, ngươi phải tặng Trĩ Khuê cho ta làm nha hoàn, mỗi ngày đút cơm rửa chân cho ta! Ta thua, sẽ để Trần Bình An làm tạp dịch cho ngươi, chịu không? Hỏi ngươi có dám hay không, ai không dám chính là rùa đen rút đầu!"
Ở trong phòng Tống Tập Tân lười biếng nói: "Đứng qua một bên nghỉ ngơi cho mát đi! Cha ngươi vừa coi lịch xong, ngày hôm nay không nên đánh con, Cố Sán, coi như ngươi có số may mắn!"
Đứa nhỏ ở bên ngoài ra sức đập cửa, "Trĩ Khuê, ngươi đi theo thiếu gia hèn nhát như vậy, nhịn nhục bao nhiêu, hay là ngươi trốn đi theo Lưu Tiện Dương đi, dù sao ánh mắt tên ngốc nọ nhìn ngươi, giống như là muốn ăn ngươi vậy."
Tỳ nữ Trĩ Khuê xoay người đi vào phòng.
Trong phòng, Tống Tập Tân đang cẩn thận lau chùi một chiếc hồ lô xanh biếc, là vật cổ xưa không rõ niên đại, cũng là một trong "gia sản" vị Tống đại nhân kia để lại, Tống Tập Tân khởi điểm cũng không để bụng, sau đó trong lúc vô ý phát hiện cứ mỗi ngày dông tố, trong hồ lô liền vang lên tiếng ông ông, nhưng mà Tống Tập Tân sau khi mở nút ra, mặc kệ lắc hồ lô như thế nào, cũng không thấy có thứ gì rơi ra, đổ nước, hoặc cát vào, đổ ra vẫn là nước là cát, không nhiều hơn chút nào, cũng không ít đi tẹo nào. Tống Tập Tân thật sự không biết làm sao, hơn nữa có lần bị mẫu thân hung dữ của Cố Sán đứng ở ngoài cửa, luôn mồm mắng hắn là con riêng có mẹ sinh không có cha dạy, mắng cho tâm phiền ý loạn, Tống Tập Tân mượn đao bổ chém liên hồi vào hồ lô, kết quả thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối, lưỡi đao đã cong queo còn hồ lô vẫn hoàn hảo không tổn hại gì như trước, cũng không lưu lại chút dấu vết nào.
Trước đó trong một phong thư bị Tống Tập Tân thiêu hủy có viết: "Tiền bạc mà quan thự đưa tới tiểu viện, cam đoan chủ tớ hai người không lo áo cơm, khi nào nhàn hạ, có thể sưu tầm một ít đồ cổ mà mình thích, để hun đúc tính tình. Trấn tuy nhỏ, thô lương có thể dưỡng vị, thư tịch có thể dưỡng khí, cảnh trí có thể dưỡng mục, tịch liêu có thể dưỡng tâm. Từ hôm nay, cố hết sức tuân theo thiên mệnh, rồng ẩn nơi vực sâu, ngày sau tất có phúc báo."
Tống Tập Tân tuy oán hận nam nhân kia, nhưng có tiền mà không tiêu sẽ bị thiên lôi đánh, ở trấn nhỏ dân phong giản dị, muốn tiêu tiền như nước cũng rất khó, nhiều năm qua như vậy, Tống Tập Tân thật đúng là thích thu đồ cổ, đầy tràn một thùng lớn, tất cả đều là thứ hiếm lạ như hồ lô xanh biếc. Chẳng qua Tống Tập Tân có một loại trực giác huyền diệu khó giải thích, một cái thùng lớn, đủ các loại, hơn ba mươi món, chỉ có cái hồ lô này là quý trọng nhất, sau đó là một chiếc chuông vàng tím đầy vết rỉ sét loang lổ, lắc lên, rõ ràng thấy hạt chuông bên trong va chạm vào vách chuông, vốn nên phát ra tiếng chuông thanh thúy, nhưng lại là vô thanh vô tức, làm cho Tống Tập Tân vừa sợ nổi cả da gà vừa cảm thấy thích thú. Cuối cùng là một cái ấm trà phong cách cổ xưa đề lạc khoản "Sơn tiêu", những vật còn lại, Tống Tập Tân cũng không thích lắm, đại khái chỉ là thấy thích mắt là mang về mà thôi.
Đứa nhỏ tên là Cố Sán đứng ở ngoài cửa, chửi ầm lên, khí thế hùng hồn.
Không bao lâu sau, tiếng mắng chợt im bặt.
Sau đó Trần Bình An nhìn thấy tên nhóc kia đột nhiên đẩy ra cửa viện nhà mình ra, vẻ mặt kinh hoảng, sau khi chốt lại then cửa, ngồi xổm ở bên cạnh, không ngừng nháy mắt với mình, muốn mình cũng ngồi xỗm bên cạnh nó.
Trần Bình An không rõ chuyện gì, nhưng mà cũng hạ thắt lưng chạy đến bên cạnh đứa nhỏ, ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi: "Cố Sán, ngươi làm cái gì vậy? Lại chọc giận mẹ ngươi phát hỏa sao?"
Đứa nhỏ ra sức khụt khịt mũi, hạ thấp tiếng nói: "Trần Bình An, ta nói với ngươi, vừa rồi ta đụng phải một quái nhân, cái bát trong tay hắn, có thể liên tục đổ nước ra bên ngoài, ngươi xem, cái bát chỉ lớn chừng đó, ta tận mắt thấy hắn đổ nước ra suốt cả một canh giờ! Vừa rồi lão ta đi ngang qua đầu ngõ Nê Bình này, hình như đã ngừng lại, không phải đã nhìn thấy ta chứ? Thảm rồi thảm rồi. . ."
Đứa nhỏ múa máy đôi tay để hình dung kích thước cái bát, sau đó vỗ vỗ ngực, cảm khái nói: "Thật sự là hù chết cha Tống Tập Tân."
Trần Bình An hỏi: "Ngươi đang nói tiên sinh kể chuyện dưới tàng cây hòe kia?"
Đứa nhỏ dùng sức gật đầu, "Cũng chưa chắc, lão nhân đó tay chân rất yếu ớt, ngay cả ta cũng nhấc không nổi, nhưng cái bát rách nát nọ là thật sự đáng sợ, thật sự rất đáng sợ!”
Đứa nhỏ đột nhiên nắm lấy cánh tay Trần Bình An, "Trần Bình An, lần này ta thật sự không lừa ngươi! Ta có thể thề, nếu ta lừa ngươi, thì Tống Tập Tân kia sẽ không chết tử tế!"
Trần Bình An giơ một ngón tay ra dấu chớ lên tiếng.
Đứa nhỏ lập tức câm miệng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, từ từ nhấc chân lên, từ từ hạ xuống.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đứa nhỏ vốn không sợ trời không sợ đất, ngồi bệt dưới đất, đưa tay chà lung tung trên mặt, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng, con sên tên là Cố Sán này, thật sự bị dọa đến chết khiếp.
Đứa nhỏ thình lình hỏi: "Trần Bình An, tên kia sẽ không đi nhà của ta chứ? Phải làm sao đây?"
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Ta đi với ngươi về nhà ngươi xem thử?"
Đứa nhỏ đại khái chỉ chờ những lời này của Trần Bình An, đột nhiên đứng dậy, lại ảo não ngồi xuống, vẻ mặt cầu xin nói: "Trần Bình An, chân ta mềm nhũn đi không nổi."
Trần Bình An đứng lên, xoay người nắm lấy cổ áo phía sau của đứa nhỏ, một tay nâng nó lên, một tay mở ra then cửa, đi ra khỏi sân.
Nhà đứa nhỏ cách đây không xa, lộ trình cũng chỉ chừng trăm bước, quả nhiên, Cố Sán nhìn thấy lão nhân kia ngay ở trong sân nhà hắn, mẫu thân hắn còn đang cầm một cái ghế ra đưa cho lão.