Trong một gian phòng tại cửa hàng rèn bên suối, tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, từng chậu máu loãng được mang đi, sau đó mang về từng chậu nước trong.
Một lão nhân gần như là bị cô gái áo xanh xách tới như xách gà con, là chưởng quầy hiệu thuốc Dương gia, an vị ở trên chiếc ghế dài phía trước cửa sổ, đang rửa bàn tay đầy vết máu, trán chảy ra mồ hôi, sau khi ngẩng đầu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nguyễn sư, thiếu niên này bị thương thật sự quá nặng, nếu là ở ngoài trấn nhỏ. . ."
Nguyễn sư phụ khoanh tay cau mày nói: "Lời thừa cũng đừng nói."
Lão nhân đành phải cười khổ. Mình quả thật đã nói những lời thừa, nếu là ở ngoài trấn nhỏ, căn bản không cần ông ta phải ra tay.
Cô gái áo xanh Nguyễn Tú nhìn chằm chằm chiếc lá hòe đặt ở trán thiếu niên trên giường bệnh đã ảm đạm không ánh sáng, màu xanh lục vẫn cứ là màu xanh lục, nhưng lại không có chút xanh tươi nào. Đột nhiên cô quay đầu, phẫn nộ hỏi: "Không phải đã nói, Trần Bình An lấy ra chiếc lá hòe của hắn, Lưu Tiện Dương có thể có một nửa sinh cơ sao?"
Lão chưởng quầy cửa hàng Dương gia thở dài nói: "Nếu là chủ nhân lá hòe này bị thương nặng, sau đó được sự bao bọc của lá hòe bao bọc, đương nhiên cơ hội được cứu sống là năm mươi năm mươi, nhưng mà dùng cho người khác hưởng thụ phúc đức bảo hộ, thì sẽ khác."
Nguyễn Tú phẫn nộ quát: "Họ Dương kia! Vậy vì sao trước đó ông nói hươu nói vượn, nói có năm thành hy vọng?! Vì sao không nói sớm!"
Lão nhân vẻ mặt cầu xin, vô cùng oan uổng, "Nếu lúc ấy lão phu không nói như vậy, sợ là thiếu niên không chết, lão phu cũng đã bị cô đánh chết tươi rồi."
Nguyễn Tú tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đang muốn mở miệng mắng người.
Nam nhân trầm giọng nói: "Tú Tú, không được vô lễ đối với Dương chưởng quầy."
Nguyễn Tú cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng.
Nam nhân trầm mặc một lát, liếc mắt nhìn lão chưởng quầy ngây ra như phỗng, chậm chạp không hề có động tĩnh, bỗng dưng như là sấm nổ trời xuân, bắt đầu chửi ầm lên: "Dương chưởng quầy, con mẹ nó sao ngươi cứ như khúc gỗ đứng ngây ra đó vậy, làm gì đi chứ?!"
Gặp phải hai cha con như vậy, lão nhân thật sự là khóc không ra nước mắt, mấu chốt là còn không dám thể hiện chút bất mãn, đành phải kiên trì tiếp tục coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa.
Từ đầu tới đuôi, thiếu niên giầy rơm cũng không hề la lối, cũng không gào khóc, chỉ lần lượt mang nước ra cửa rồi lại vào cửa, từng chậu máu loãng đổi thành từng chậu nước trong.
Lại một khắc trôi qua, chưởng quầy hiệu thuốc cũng đã bực bội đến cực điểm, cúi đầu nhìn thau nước trong nọ, đột nhiên một cái tát vỗ vào trong nước, bắn lên vô số bọt nước, sau đó ngẩng đầu vô cùng bi phẫn nói với Nguyễn sư phụ: "Nguyễn sư! Ngươi cứ một kiếm đâm chết ta đi, lão tử chỉ là bán thuốc, không phải thần y cải tử hồi sinh!"
Hán tử rèn sắt nhíu đôi mày lại.
Lão nhân lập tức rụt cổ.
Thiếu niên kia rốt cuộc lên tiếng nói, "Dương chưởng quầy, thử lại xem sao."
Sau khi lão nhân quay đầu nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên ánh mắt trong sáng, nói lớn hơn chút nữa: "Thử lại xem sao!"
Lão nhân phun ra một ngụm trọc khí, không đành lòng nói: "Cậu bé, lão phu thật sự bất lực."
Thiếu niên khổ sợ gượng cười, "Dương chưởng quầy, cầu xin ông."
Lão nhân vẻ mặt mỏi mệt, vẫn lắc lắc đầu.
Một chút thần thái mong chờ còn sót lại cuối cùng trong ánh mắt thiếu niên giày rơm cũng đã biến mất không thấy.
Hắn ngồi xổm xuống buông chậu rửa mặt, ngồi ở bên giường, cầm bàn tay thiếu niên cao lớn đã hơi lạnh, nặn ra một khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn so với đau khổ, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ trở lại."
Thiếu niên đứng dậy rời khỏi phòng, đi đến bên cửa, đột nhiên xoay người,cúi đầu cảm tạ cha con họ Nguyễn và lão chưởng quầy, ba người vẫn luôn bận rộn cho đến hiện tại.Thiếu niên bước ra cửa.
Ánh mặt trời có phần chói mắt, thiếu niên hơi tạm dừng, rồi đi nhanh về phía trước.
Lão thiên gia không cho công đạo, không sao, tự ta đi đòi, đòi được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Không lâu sau khi thiếu niên giầy rơm rời khỏi phòng, cô gái áo xanh dậm chân một cái, muốn đi theo, bị nam nhân trung niên từ Nguyễn sư biến thành Nguyễn sư phụ kêu lại, nghiêm mặt nói: "Tú Tú! Nếu bây giờ con nhúng tay vào chuyện này, chẳng những không giúp được gì mà còn làm hại Trần Bình An kia, đến lúc đó mới chính thức là vạn kiếp bất phục."
Nguyễn Tú không xoay người, chỉ đột nhiên quay đầu, đuôi ngựa đen bóng vẽ ra một đường cong xinh đẹp giữa không trung, cô gái ánh mắt sắc bén, giọng điệu gần như trách móc nặng nề nói: "Cha, chuyện Lưu Tiện Dương người cũng không nhúng tay vào, kết quả thế nào?"Nam nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn lại không tiết lộ thiên cơ, trầm giọng nói: "Tin tưởng cha, hiện tại việc con có thể giúp được nhiều nhất cho thiếu niên kia, là cố hết sức nói cho hắn biết một ít bí mật và quy củ của tòa động thiên nhỏ này, để hắn tranh thủ mà làm việc trong khuôn khổ , thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể chiếm thêm được cái gì thì hay cái đó."
Nguyễn Tú cái hiểu cái không, do do dự dự. Nam nhân phất phất tay, nhẫn nại dặn dò: "Rút dây động rừng, con là con gái Nguyễn Cung ta, thiếu niên ngõ Nê Bình nọ, hòn đá hắn ném vào hồ nước có lớn đến mấy thì những bọt nước bắn ra cũng có hạn, sẽ không quấy nhiễu đến lão vương bát đản nơi đáy nước, như vậy nghĩa là mọi chuyện đều có thể dàn xếp, nhưng mà Nguyễn Tú con thì khác. Nhớ kỹ, mỗi lần gặp đại sự cần bình tĩnh, kêu con đọc nhiều sách con lại không nghe! Tâm tính còn không bằng một thiếu niên trong ngõ hẹp, uổng cho con là người tu hành."
Thật ra sau khi nam nhân nói ra những lời cuối cùng thì cũng có chút hối hận. Biết sao được, dù sao cũng là con gái nhà mình, hán tử cũng không thể nói nặng lời như vậy. Cũng may lúc này cô gái cũng không cảm thấy có gì bực tức giận dỗi, bước nhanh chạy ra khỏi phòng, để lại nam nhân tâm tình phức tạp.
Nam nhân vốn tên Nguyễn Cung kia tìm một cái ghế ngồi xuống, cầm lấy cổ tay thiếu niên cao lớn, những mạch tượng loạn hết cả lên, tệ hại vô cùng. Hán tử tâm tình vốn đã không tốt lắm giờ đây sắc mặt càng thêm nặng nề, càu nhàu nói: "Tề Tĩnh Xuân cũng thật là, Chính Dương sơn làm việc như thế, cho dù không có biện pháp dựa theo quy củ mà trục xuất, tốt xấu cũng phải cho chút giáo huấn, giết gà dọa khỉ, cho dù không thể giết, đánh vài cái thì có vấn đề gì? Bằng không kế tiếp phương thiên địa này không ngừng có người mới ùa vào, càng thêm ngư long hỗn tạp, không phải càng thêm lộn xộn sao? Sao đây, ngươi nghĩ dù sao vài ngày nữa cũng sẽ từ nhiệm, cùng lắm thì sẽ để lại cho ta một đống hỗn độn hả? Người đọc sách nói rõ hay vậy mà làm thì.."
Lão lang trung ngồi ở một bên mắt xem mũi mũi xem tim, tuyệt đối không xen mồm, để tránh chuốc họa vào thân, lão nhân chỉ dám trong lòng không ngừng oán thầm, là ai vừa mới nói mỗi khi gặp chuyện lớn thì phải bình tĩnh thế?
Nguyễn Cung xả cơn tức xong, cuối cùng thở dài nói: "Tề Tĩnh Xuân ngươi bó tay bó chân như thế, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Lời nói trước đó, ngươi có thể xem như gió thoảng bên tai, những lời này, cũng đừng bỏ đi không nghe."