"Hôm qua yêu quỷ trà trộn vào Trần gia, luyện khí sĩ Trần gia có phát hiện ra không?" Lý Phàm tỏ vẻ kỳ lạ hỏi, sao hắn có thể ra vẻ đúng tình hợp lý như vậy?
"Càn rỡ." Trần Ly quát, trên người có pháp lực dao động.
Những võ phu xung quanh cũng lần lượt trách móc Lý Phàm không biết điều, như thể Lý Phàm đang nói về họ chứ không phải Trần Ly.
"Trần công tử đừng trách, Tiểu Phàm huynh đệ còn trẻ, không có ý gì khác." Dương Khuê thấy vậy, ôm A Thất cúi người với Trần Ly: "Ta sẽ rời khỏi Trần phủ ngay, không làm phiền Trần gia nữa."
Hắn tuy muốn ở lại nhưng cũng không muốn liên lụy đến Lý Phàm.
Những lời của Lý Phàm, e là đã đắc tội với nhị công tử, hắn còn trẻ, không biết nặng nhẹ.
Trần gia là hào môn vọng tộc ở Lâm An huyện, có thể nói là che trời ở Lâm An huyện, những võ phu này nói là đến diệt yêu, thực chất đều muốn dựa vào Trần gia.
Trần Ly là nhi tử của gia chủ Trần gia, người như vậy muốn giết chết một võ phu thì dễ như trở bàn tay, quan phủ cũng sẽ không điều tra.
Nghe nói bổ đầu Trần Tông Chi chính là biểu thân của Trần gia, được Trần gia nâng đỡ.
"Bên ngoài yêu ma hoành hành, ngươi mang theo nữ nhi có thể đi đâu?" Chỉ thấy Trần Tông Chi quát lớn: "Ngươi đã không muốn vào nội viện thì tự lo lấy mình đi."
Trần Tông Chi là Tông Sư trung phẩm, như một ngọn núi lớn đè lên người Dương Khuê, hắn cúi đầu rất thấp, gật đầu đồng ý.
"Người trẻ tuổi khí thịnh, không biết trời cao đất rộng cũng là chuyện bình thường nhưng sau này nói chuyện phải chú ý chừng mực, tránh rước họa vào thân." Trần Ly lạnh nhạt nói, sau đó phất tay áo bỏ đi.
"Đa tạ Trần công tử." Dương Khuê run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi Trần Ly rời đi, không ít người nhìn về phía Lý Phàm, có người cười nói: "Người nữ tử mình thích đi theo Trần công tử, cũng chẳng trách được trong lòng có oán khí.”
"Hoàng cô nương là luyện khí sĩ của Thượng Huyền tông, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi."
"Mọi người bớt nói vài câu đi." Lâm Hòa tiến lên, nói với Lý Phàm: "Tiểu Phàm huynh đệ có chút bốc đồng."
Lý Phàm nhìn Lâm Mẫn sau lưng Lâm Hòa, tuổi tác tương đương, nói: "Lâm cô nương đã là người tu hành, lại có Lâm huynh ở bên, không cần vào nội viện."
Lâm Mẫn sửng sốt, không ngờ Lý Phàm lại khuyên nàng.
Nàng đánh giá Lý Phàm, tuấn tú phi phàm, chỉ là từ nhỏ nàng đã theo phụ thân đi giang hồ, tâm trí sớm đã trưởng thành, biết mình muốn gì.
Lần này đến Trần gia, nàng và phụ thân chính là muốn vào Trần gia, như vậy phụ thân có thể mượn tài nguyên của Trần gia để trùng kích cảnh giới Tông Sư, nàng cũng có thể tiếp xúc với thiên địa rộng lớn hơn.
Lần vào nội viện này chính là một cơ hội, nàng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
"Đa tạ Lý huynh, ở nội viện ta sẽ tự chăm sóc mình." Lâm Mẫn đáp lời, lời nói mang theo sự khách sáo.
Mặc dù Lý Phàm có dung mạo phi phàm nhưng chỉ là người luyện võ, không nằm trong tầm mắt của nàng.
Lý Phàm không nói nhiều, không nhìn nàng nữa, tôn trọng số phận của người khác.
"Tiểu Phàm huynh đệ, liên lụy ngươi chịu ấm ức rồi."
Dương Khuê ôm A Thất tiến lên, tâm trạng vẫn có chút nặng nề, A Thất cũng vì sợ hãi mà ôm chặt lấy cổ hắn, thấy Lý Phàm mới thả lỏng đôi chút, gọi một tiếng tiểu Phàm ca ca.
"A Thất ngoan." Lý Phàm cười nói: "Dương đại ca yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hắn nhớ lại cái đùi gà mình ăn hôm qua.
Chẳng lẽ, lão đạo sĩ kia thật sự có chút bản lĩnh?
Trong Trần phủ bận rộn cả ngày, vẫn không tra ra được manh mối nào nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu của Lý Phàm.
Đêm xuống, Lý Phàm một mình ngồi yên lặng bên hồ.
Bên cạnh liên tục có người đi lại, là những người luyện võ đi tuần cho Trần gia.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua còn thì thầm bàn tán, mang theo vài phần trêu chọc mỉa mai.
'Đã nghi ngờ Trần gia có nội gián, sao còn cố bám lấy không chịu đi?'
'Bên ngoài thật sự có yêu ma, làm sao dám ra ngoài, chỉ là mạnh miệng mà thôi.'
Lý Phàm không để ý đến những lời bàn tán nhàn rỗi này, hắn muốn xem Trần gia có quỷ gì. Bây giờ đều đồn rằng yêu ma chi loạn này có liên quan đến Ly Sơn, đương nhiên hắn không tin.
"Tiểu Phàm huynh đệ." Lúc này Dương Khuê đi tới.
"Dương đại ca vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
"A Thất đã ngủ trước rồi." Dương Khuê ngồi xuống đối diện Lý Phàm, trông có vẻ hơi buồn bã.
"Dương đại ca có tâm sự gì sao?" Lý Phàm hỏi.
"Lần này đến Trần gia, vốn định cầu một nơi nương thân nhưng giờ xem ra Trần gia e là không thể ở được nữa rồi, giờ bên ngoài yêu ma hoành hành khắp nơi, không biết bao nhiêu người gặp nạn, mạng hèn của ta chết không đáng tiếc nhưng A Thất mới sáu tuổi..." trong lòng Dương Khuê buồn bã.
Là một người làm cha, không thể bảo vệ được nữ nhi của mình, trong lòng vô cùng áy náy.