Chương 20: Đông Viên Tinh Thần Long Tiểu Vân
Long Tiểu Vân ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười ấm áp giống hệt như những ngày trước trên mặt Du Long Sinh, trong lòng không khỏi giật thót.
Phải biết rằng, trẻ con vốn rất nhạy cảm, Long Tiểu Vân còn nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác gấp mười lần, hắn làm sao không phát hiện ra, sau khi võ công của mình bị phế, ngay cả những hạ nhân trong Hưng Vân Trang, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo ba phần khinh thường.
Huống chi là những vị khách tại Hưng Vân Trang.
Bề ngoài bọn họ đều tỏ vẻ đồng tình và muốn cùng hắn báo thù, nhưng sâu trong ánh mắt, loại giễu cợt và khinh miệt kia, Long Tiểu Vân cảm nhận rất rõ ràng.
Nhưng Du Long Sinh thì không.
Có lẽ, hắn vẫn chưa biết võ công của ta đã bị phế?
"Nghe nói Lý Thám Hoa đã phế võ công của ngươi."
Du Long Sinh đi đến bên cạnh Long Tiểu Vân hỏi.
Long Tiểu Vân lắp bắp: “Ngươi, ngươi đã biết rồi?"
Du Long Sinh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cho dù ta không nghe nói, khi nhìn thấy ngươi cũng có thể nhận ra."
Long Tiểu Vân bình tĩnh lại, nhìn vào mắt Du Long Sinh nói: “Ta có mắt không tròng, đã đắc tội với Lý đại thúc, bị phế võ công cũng là đáng đời."
Du Long Sinh không nhịn được vỗ vai Long Tiểu Vân: “Ngươi đó là đắc tội sao, rõ ràng ngươi muốn lấy mạng Lý Thám Hoa, kết quả lại đá phải tấm sắt."
Ánh mắt Long Tiểu Vân lóe lên: “Cho nên ta mới bị phế võ công."
"Ngươi không cần cứ nhắc ta chuyện võ công của ngươi bị phế."
Du Long Sinh nói: “Ta không giống những người khác, ta kết giao bằng hữu không quan tâm người đó có võ công hay không, bởi vì võ công của ngươi dù có bị phế hay không, cũng đều đánh không lại ta."
Long Tiểu Vân: “..."
Mẹ kiếp! Quả nhiên vẫn là tên Du Long Sinh mắt cao hơn đầu kia, nói chuyện thật đáng ghét!
Nhưng Du Long Sinh nói chuyện với hắn một cách tự nhiên như vậy, lại khiến Long Tiểu Vân cảm nhận được sự thoải mái hiếm có trong những ngày qua.
"Võ công bị phế, ngươi cũng đừng buồn, cũng không phải là chết, cùng lắm thì học những thứ khác, vẫn có thể xông xáo giang hồ, vang danh thiên hạ."
Du Long Sinh nói.
Long Tiểu Vân thầm bĩu môi, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đi học y thuật hoặc bói toán để xông xáo giang hồ sao?
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười nói: “Cảm ơn Du đại ca chỉ điểm."
Du Long Sinh lại vỗ vai Long Tiểu Vân: “Ngươi đừng nghĩ ta đang lừa ngươi, trong tứ đại danh bổ của Thần Hầu phủ triều trước có Vô Tình, ngươi biết không?"
Long Tiểu Vân vẻ mặt ngơ ngác: “Không biết."
"Cũng phải, truyền thừa của Hưng Vân Trang quá ngắn, nội tình quá nông cạn, rất nhiều câu chuyện lịch sử và cao thủ nổi danh đều không được ghi chép lại." Du Long Sinh lắc đầu cảm thán.
Khuôn mặt Long Tiểu Vân co giật, lặng lẽ nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng.
"Vị Vô Tình kia, được xưng là 'không chân đi vạn dặm, ngàn tay khó phòng', là bậc thầy về khinh công và ám khí, uy chấn giang hồ."
Du Long Sinh nói: “Nhưng từ nhỏ hai chân hắn đã bị phế, tạng phủ bị tổn thương, không thể tu luyện võ công, tình trạng còn thảm hơn ngươi."
"Cái gì?"
Long Tiểu Vân ngẩng phắt đầu: “Sao có thể?"
Du Long Sinh mỉm cười: “Trước kia ngươi có thể nhảy cao bảy thước, xa hai trượng, trong mắt những người nông dân ngoài thành, chẳng phải cũng là chuyện không thể sao?"
Long Tiểu Vân im lặng, sau đó mới hỏi với vẻ đầy mong đợi: “Hắn làm thế nào mà làm được?"
"Ta không biết."
Du Long Sinh dứt khoát lắc đầu.
"Không biết?" Long Tiểu Vân nhăn mặt.
Du Long Sinh nhún vai: “Chuyện của mấy trăm năm trước rồi, ghi chép nào có chi tiết như vậy? Ta chỉ biết hắn dùng thủ pháp tinh xảo kết hợp với cơ quan để bắn ám khí, trên ám khí không có độc dược, hoàn toàn dựa vào kình lực độc môn để chế ngự đối thủ, thậm chí còn được người ta gọi là 'minh khí'.
Đồng thời hắn còn dùng tay thay chân, dựa vào kình lực tinh diệu cùng với cơ quan phi trảo, có thể đạt đến cảnh giới 'đạp tuyết vô ngân, lăng không phi độ'."
"Võ công của ngươi tuy rằng không được tốt lắm, nhưng kỳ thực rất thông minh, nếu chịu khó khổ luyện, cho dù không thể sánh bằng Vô Tình, cũng sẽ không làm kẻ tàn phế cả đời được, hơn nữa về mặt khinh công, ngươi cũng không cần phải dùng tay thay chân."
Du Long Sinh nói: “Đương nhiên, muốn luyện đến trình độ của Vô Tình, phải chịu đựng gian khổ gấp mấy lần so với lúc ngươi luyện võ trước kia."
Long Tiểu Vân lập tức nói: “Ta không sợ khổ."
Hắn đã chịu đủ những ngày không có võ công, bị người ta khinh thường, tuy chỉ mới mấy ngày, nhưng hắn lại cảm thấy như đã qua mấy năm rồi.
"Vậy ngươi phải cố gắng lên."
Du Long Sinh gật đầu, rồi lại vươn vai: “Không được rồi, ta buồn ngủ quá, phải đi ngủ bù thôi."
Du Long Sinh phẩy tay, xoay người rời đi, để lại Long Tiểu Vân với ánh mắt đầy suy tư.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Long Tiểu Vân biết, sở dĩ Vô Tình có thể luyện thành khinh công và ám khí nổi danh thiên hạ, ngoài sự nỗ lực của bản thân, còn bởi vì hắn được thừa hưởng thiên phú về ám khí từ mẹ, và có một người sư phụ tên là Gia Cát Chính Ngã.
Chuyện đời, chính là bất công như vậy.
Người ta có thiên phú tốt, cơ duyên tốt, còn mẹ nó, lại chăm chỉ nữa chứ!