Chương 2: Bắt đầu cùng Lâm Tiên Nhi 2

Chương 2: Bắt đầu cùng Lâm Tiên Nhi 2

Đã như vậy...

Đã từng giao lưu sâu hơn, hơn nữa còn biết rõ cốt truyện mà mình xuyên không tới, nhưng dù gì cũng đã gặp được Lâm Tiên Nhi nếu chỉ chơi một lần, vậy quả thực chính là thiệt thòi đến nhà bà ngoại, uổng cho lần xuyên không này của hắn.

Cho nên...

Hắn nghiêm mặt, khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Lâm Tiên Nhi nói: “Ngươi nói đúng, ta quả thật không thể làm mất uy danh của sư phụ và phụ thân, không thể trầm mê trong ôn nhu hương, Tiên Nhi, ngươi thật sự là người hiền tài của ta."

"Nhưng mà!"

Bàn tay của hắn siết chặt: “Nhưng nhìn ngươi và Tần Trọng nói chuyện như vậy, ta vẫn rất tức giận, ngươi phải bồi thường cho ta!"

Lâm Tiên Nhi bị đau, đồng thời trong mắt lại lóe lên quang mang hưng phấn, khẽ cắn môi dưới, ha ha cười nói: “Ta đã là người của ngươi từ lâu, ngươi muốn ta đền bù thế nào ta cũng có thể."

Hắn gật gật đầu, xoay người lên.

...

Tiếng thở dốc trong căn phòng lạnh lẽo vẫn kéo dài đến khi phương đông đã có áng sáng, ánh nến tự động tắt, lúc này mới chậm rãi yên lặng.

Hắn đi xuống giường, mặc cẩm y vào, bước chân vẫn trầm ổn như cũ.

Lâm Tiên Nhi nằm trên giường, cả người mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thỏa mãn.

Hắn liếc nhìn hộp kiếm trên bàn tròn trong phòng, trong mắt không hề có ý lưu luyến, quay sang nhìn Lâm Tiên Nhi: “Ngươi nhất định mang kiếm này theo bên người, để cho cẩn thận."

Lâm Tiên Nhi ôn nhu cười nói: "Yên tâm đi, cho dù là vì ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt."

Hắn gật gật đầu: “Ta đi đây."

Dứt lời, hắn bước ra khỏi phòng ngủ, nhưng hắn không đi cầu thang, mà từ cửa sổ hành lang nhảy ra ngoài, thân hình nhảy lên, liền bay xuống rừng cây ở hậu viện, thân hình lóe lên, liền biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.

"Ngọa tào! Con mẹ nó, thật thoải mái!"

"Hóa ra đây là khinh công! Quả nhiên là cảm giác như bay, quá sung sướng, ha ha ha!"

Hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng nội tâm lại có chút kích động về tới tiểu viện của mình, sau đó liền thấy một bồi bàn đang bưng mâm thức ăn tới trước cửa phòng ngủ của mình.

"Du Thiếu trang chủ, mời ăn sáng."

Du Long Sinh.

Thiếu trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, con trai của Tàng Long lão nhân, truyền nhân của Tuyết Ưng Tử Thiên Sơn.

Trong tiểu thuyết Kiếm Khách Đa Tình Vô Tình Kiếm, cũng là một kiếm khách thiếu niên thiên tài, lần đầu tiên ra sân đã đâm xuyên qua áo lông chồn của Lý Tầm Hoan.

Con cháu danh gia, tính tình kiêu ngạo, cho dù là Triệu Chính Nghĩa cũng dám mở miệng trào phúng, cũng là người duy nhất trong Hưng Vân trang có thể lọt vào mắt Lý Tầm Hoan.

Đương nhiên sau đó liền sụp đổ.

Đối mặt giao thủ nhưng không cách nào làm cho Lý Tầm Hoan di động nửa bước, ngụy trang đánh lén A Phi lại bị đánh bay trường kiếm trong tay, hai năm sau khi xuất hiện, vậy mà đã biến thành một trong những trai lơ của Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát.

Sau đó trợ giúp Lý Tầm Hoan giết Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát, được "bằng hữu" của Lý Tầm Hoan chứng thực.

Là một nhân vật gặp bi kịch.

Hắn ngồi trước bàn trong phòng mình, vừa ăn điểm tâm, vừa cảm thụ tình huống võ công của mình, vừa nhớ lại ký ức Du Long Sinh, vừa nhớ lại cốt truyện tiểu thuyết.

Từ giờ trở đi, hắn chính là Du Long Sinh.

"Coi như cũng được, cũng được."

Du Long Sinh lại uống một ngụm cháo ngọt, gắp một cuộn Xuân Quyến lên ăn.

"Mặc dù bởi vì tuổi còn trẻ, tu vi nội công vẫn chưa tới hỏa hầu, nhưng trong tiểu thuyết của Cổ Long, bản thân đã không chú trọng nội lực, nếu đối đầu với cao thủ nội công thì khó chiếm phần hơn."

"Nhưng trừ cái đó ra, kiếm pháp và khinh công của hắn đều rất lợi hại, tuy rằng không biến thái bằng hai tên A Phi và Kinh Vô Mệnh này, nhưng đặt ở trên giang hồ, cũng là kiếm khách hạng nhất."

Tàng Long lão nhân già rồi mới có con, rất coi trọng Du Long Sinh, lo lắng nuôi con không đủ tốt, còn mời lão bằng hữu Tuyết Ưng Tử của Thiên Sơn, ở Tàng Kiếm Sơn Trang mười năm, dạy Du Long Sinh.

Cho nên Du Long Sinh tiến bộ rất nhanh, chưa tới hai mươi tuổi đã có uy danh trên giang hồ.

Cho dù trong đó có danh tiếng của sư phụ và lão cha, nhưng thực lực của bản thân hắn cũng rất mạnh.

"Nhưng cũng đã lâu rồi không có tiến bộ, tiền thân quá kiêu ngạo."

Du Long Sinh lắc đầu, sau đó trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

"Mẹ kiếp! Võ công! Ta vậy mà xuyên qua thế giới tiểu thuyết võ hiệp, quá sung sướng!"

Trước kia vì đã đã luyện võ công vài chục năm, sau khi phụ thân qua đời, sau khi sư phụ quy ẩn lại được giang hồ tâng bốc nên lòng nhiệt huyết đã giảm, hiện tại thì đã khác, Du Long Sinh cực kỳ nhiệt tình đối với võ công!

Đây là giấc mộng của biết bao nhiêu người Hoa Hạ, đừng nói những thiếu niên kia, cho dù Du Long Sinh tiền thế, cũng có một giấc mộng võ hiệp phóng ngựa giang hồ, trượng kiếm thiên hạ.

Nửa đêm mộng hồi, chưa bao giờ biến mất!