Mây thoáng nhẹ bay trên bầu trời, chiều thu mát mẻ và mặt trời trang dần lặn về phía đông nhuộm vàng cả một vùng trời. Diệp Thu hít thở thật sâu, phóng tầm mắt về xa xăm, đứng trên sườn núi ngang mây ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ nơi đây.
Nhật Nguyệt Ma Giáo, tên gọi là ma giáo nhưng không khí trong môn phái thì không hề âm u, tà đạo mà tràn đầy quang năng và sầm uất, nhộn nhịp. Hàng ngàn tòa cung điện nguy nga tráng lệ được xây trên vùng sơn mạch bao la, xung quanh là những tòa sơn phong cao vút đâm xuyên qua mây trời. Giữa vùng sơn mạch có hai bức tượng khổng lồ, cao như hai tòa cự sơn. Điêu khắc hình thù một nam, một nữ đứng ngang hàng với nhau, ánh mắt như tinh tú nhìn về phía cổng vào tông môn, tỏa ra khí thế bức người giống như hai vị đại thần sừng sững chống đỡ và bảo hộ nơi đây.
Mỹ phụ tóc bạc đứng cạnh hắn trầm ngâm một lúc thì nhẹ nhàng nói, giọng nói như thiên thần trên trời cao, tuy nhỏ nhẹ nhưng hết sức uy nghiêm.
- ừm, ba tên sư phụ của ngươi cũng tời nơi rồi.
Trên bầu trời xuất hiện 3 vệt cầu vòng kéo từ phía chân trời xuyên qua lồng bảo hộ môn phái, 3 thân ảnh giàng xuống trước mặt Diệp Thu và Mỹ Phụ. Cả 3 đồng thời chấp tay hành lễ.
- Đồ Nhi Lưu Thiền bái kiến Sư Tôn.
- Tại hạ Huyết Hà Tông, Lâm Vũ tham kiến tiền bối.
- Tại hạ Nam Hải Phái, Hoàng Phong tham kiếm tiền bối.
Diệp Thu chuyển ánh mắt nhìn 3 vị trưởng lão, ánh mắt phức tạp như muốn hỏi rất nhiều điều. Bên cạnh hắn Mỹ Phụ bỗng hóa thành làn gió biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn vang vọng lại giọng nói.
- Ta giao hắn lại cho các ngươi chăm sóc. Một hạt mần tốt hãy cố gắng dẫn hắn đi đúng đường.
3 vị trưởng lão cúi người hành lễ một lần nữa, rồi chăm chú nhìn DIệp Thu. Thân hình hắn bây giờ đã lớn hơn trước rất nhiều, 3 năm qua đi tuy hắn hôn mê nhưng cơ thể vẫn phát triển như người bình thường. Thiếu Niên 15 tuổi, thân hình nhìn giống thư sinh, nhưng dáng người dong dỏng cao, tóc dài được cột cẩn thận, mắt kiếm mày sáng, ánh mắt như sao.
Dưới chân Diệp Thu bỗng có một luồng gió xoáy kỳ lạ cuốn hắn bay theo 3 vị trưởng lão bay vút về phía 1 trong những tào sơn phong chọc trời. Chỉ trong vòng vài hơi thở, Diệp Thu đã thấy mình đứng trong một đại điện rộng lớn, nguy nga xung quanh chứa rất nhiều sách vở và đan dược.
Thấy hắn đang nhìn xung quanh, Lưu Thiền trưởng lão liền ngồi vào ghế chủ tọa phía trên đại điện cười nói.
- Không cần ngơ ngác như vậy, đồ nhi đây là đại điện của ta cũng là nơi con sẽ tu luyện.
Hai vị trưởng lão khác là Huyết Phong Kiếm và Nam Hải ngạc thần cũng bay vào vị trí của mình trên cao, nhưng thấp hơn Lưu Thiền một chút. Diệp Thu lập tức thu hồi ánh mắt, hai chân quỳ xuống dập đầu 3 lạy rồi nói.
- Đồ nhi, DIệp Thu ra mắt 3 vị sư tôn.
3 vị trưởng lão trên cao, mỗi người một vẻ vừa cười vừa gât đầu tỏ vẻ vừa ý.
Ngay lúc này có một thư đồng mặc bộ võ phục màu đỏ đen, sau lưng thêu hình nhật nguyệt bước ra với 3 cuộn giấy trên tay. Hắn cúi chào 3 vị trưởng lão rồi bắt đầu mở cuộn giấy đầu tiên ra đọc.
-Nhật Nguyệt Ma Giáo đệ tử giới luật gồm...
Sau khi đọc xong cuộn thứ nhất, hắn tiếp tục đọc cuộn thứ hai là Huyết Hà Tông giới luật, cuối cùng cuộn thứ 3 là Nam Hải Phái giới luật. Diệp Thu quỳ dưới sảnh, trán chạm đất, chậm rãi lắng nghe. Tuy 3 phái giới luật có đôi chút khác nhau nhưng hầu hết đều răn dạy đệ tử trong phái phải trung thành với tông môn, kính trọng sư tôn, hành hiệp trượng nghĩa và giúp đỡ dân lành...
- Bây giờ hãy dâng rựu cho 3 vị sư tôn.
Một đạo đồng khác mang khay rựu lên với 3 ly rựu được thiết kế cầu kì, đến trước mặt Diệp Thu. Hắn liền từ từ đứng dậy, lần lượt mang rựu lên cho 3 vị sư phụ của mình. Tuy chỉ mới tĩnh lại nhưng những lễ nghĩa của thế giới này sau khi hắn dung hợp ý thức thì biết rất rõ. 3 vị trưởng lão uồng xong thì gật đầu tươi cười.
Lưu Thiền uống cạn chén rựu liền cảm thấy chưa đủ, lão liền lôi từ trong trữ vật giới chỉ của mình ra 1 vò rựu to như 1 cái lu lớn rồi uống như hổ như voi uống nước.
hai vị còn lại nhìn thấy vậy vừa lắc đầu vười mĩm cười, trên mặt họ là một nụ cười mãn nguyện. Huyết Phong Kiếm: Lâm Vũ chuyển ánh nhìn qua Diệp Thu rồi nói.
- Đồ Nhi, ngươi vừa tĩnh dậy còn mệt nhọc, hãy theo thư đồng về phòng nghĩ ngơi một chút, khi nào đại tiệc sẵn sàng sẽ bọn ta sẽ cho người gọi ngươi.
DIệp Thu nghe xong liền khom người thi lễ rồi theo sau một thư đồng rời khỏi đại điện của Lưu Thiền trưởng lão. ra khỏi cửa quay đầu nhìn lại khiến hắn choáng ngợp là đại điện lớn như 1 tòa cung điện của vua chúa với màu sắc đen và đỏ làm chủ đạo. Khiến hắn hiếu kì là phần nóc của đại điện này lại là một khối pha lê khổng lồ hình vòng cung, trên đó có trận pháp khổng lồ đang lưu chuyển từng giây từng phút hút lấy thiên địa linh khí xung quay, cuốn thành vòng xoáy vào trong đại điện. Thấy hắn ngẫn ngơ, tên thư đồng liền giải thích.
- Thiếu chủ nhân, đây là tòa cung điện đạc biệt mới được chủ nhân cùng hai vị sư tôn khác của người xây dựng, Tòa đại điện này chính là nơi người sẽ tu luyện.
Diệp Thu liền hiểu ra, lý do nơi đây có nhiều sách và đan dược như vậy là do mấy vị sư tôn kia của hắn chuẩn bị cho hắn khi tĩnh lại. DIệp Thu rão bước theo sau thư đồng vừa nhìn ngắm cảnh quan vừa trò chuyện.
- Đừng gọi ta là thiếu chủ nhân, ta nghe không quen tai cho lắm. Ngươi có thể gọi ta là công tử.
Thư đồng liền cung kính gật đầu đồng ý, Diệp Thu tiệp tục câu chuyên, hắn hỏi thăm tất cả những chuyện sau khi hắn ngất đi trên lôi đài ở Vạn Nhân Lĩnh. Thư đồng vừa dẫn đường vừa thuật lại tất cả mọi chuyện cho DIệp Thu nghe.
3 năm trước sau khi hắn chém ra một kiếm kinh thiên kia thì liền ngất đi, ngay lúc đó lồng khí bảo hộ trên lôi đài liền biến mất, 3 vị sư tôn của hắn liền lao xuống và lập tức phi hành đưa hắn về Nhật Nguyệt Giáo. Họ dùng đủ mọi cách giúp hắn hồi phục, thậm chí Lưu Thiền còn mời cả lão tổ của mình hàng ngày đến truyền công giữ tâm mạch cho DIệp Thu.
- Hóa ra Mỹ Phụ kia chính là tổ sư của ta, chẳng trách 3 vị sư tôn lại cung kính họ như vậy.
Cả hai vừa rong ruổi noió chuyện được khoảng 10 phút thì đến nơi ở của DIệp Thu, đây là một ngọn núi nhỏ, khí hậu mát mẻ, xung quanh trồng rất nhiều hoa và đặc biện là một rừng trúc rộng lờn, đi xuyên vào trung tâm rừng trúc thêm 1 lúc có một gian nhà nhỏ, được quét dọn sạch sẽ, bên trong có 2 thư đồng một nam, một nữ đang đứng trước cửa. Vừa thấy DIệp Thu cả lai liền cúi người cung kính.
- Tham KIến Thiếu chủ nhân.
Diệp Thu phẩy tay ra hiệu cho họ ngẩng mặt lên rồi căn dặn là từ nay chỉ được gọi hắn là công tử. Hắn nhìn quanh, khu nhà này chỉ có 3 gian phòng, chính giữa là phòng khách hai bên là phòng ngủ và 1 gian phòng luyện đan.