Một trận cuồng phong ầm ầm, kéo theo đám mây đen nặng nề hướng về phía Vạn Nhân lĩnh, gió xuyên qua rừng lá phong, cuốn từng tán lá bay đỏ rực xoáy vòng lên không trung rồi nhẹ nhẹ rơi xướng bình đài nơi ngàn người đang tụ tập. Một chiếc lá thu hờ hững rơi xuống giũa lôi đài.
-Bụp... xéo,,, xéo..
Chân phải đạp mạnh khiến cho lôi đài làm từ đá hoa cương rắn chắc nứt ra hình mạng nhện. Diệp Thu thân hình kéo dài trong tích tắc đến sát bên phải sườn đối thủ. Diệp Tuấn thấy động vẫn không loạn, mũi kiếm như độc xà, theo cổ tay uốn lượn, đâm liền một lúc 3 nhát kiếm.
- Phong Xuất Vân Tiêu.
Diệp Tuấn không cần vội vã, hắn biết chỉ cần qua 3 chiêu là đối phương sẽ thua, nên xuất ra chiêu thức vừa công vừa thủ. công có thể khiến đối phương khó phòng, còn nếu cần vẫn có thể biến chiêu phòng thủ.
Thân ảnh Diệp Thu khẽ động một biếng như bong bóng vỡ tan. Hắn hóa thành hai người, một nhãy lên trên chỉ kiếm xuống thẳng đỉnh đầu, còn một thì nhẹ nhàng lách qua 3 luồng kiếm quang của Diệp Tuấn, kiếm quang kéo theo ánh sáng màu bạc, vẽ một đường thẵng hoàn mỹ nhắm thẳng vào yến hầu đối thủ.
- Chiêu Thứ Nhất, Nhất Kiếm Xuyên Vân.
Diệp Tuấn phát hoảng, thầm than không ổn, đầu kẽ lắc qua một bên né kiếm từ phía trên, cỗ tay xoay tròn vẽ một hình vòng cung chuyễn hướng thanh kiếm còn lại phía dưới.
- Bài Vân Đảo Hải, tá đi cho ta
Mọi người không tin vào mắt mình Diệp Tuấn rơi vào hiểm cảnh lại có thể phát huy vượt trình, mượn hoa kính phật dùng kiếm của Diệp Thu phía dưới đâm thẳng lên thân ảnh phía trên.
- Khá lắm, Diệp Tuấn không ngờ thâm tàng như vậy, xem ra không cần câu kéo 3 chiêu, cũng có thể trực tiếp giết chết Diệp Thu.
Diệp Thiên Long cảm khái, Diệp Phong LInh nghe xong cũng nhẹ gật đầu mĩm cười, khuôn mặt bớt đi vài phần căng thẳng. Vốn cược quá lớn, đó là cả gia tài DIệp Gia tích góp gần trăm năm nay.
Dưới khán đài mọi người đang cảm thấy tiếc cho Diệp Thu, xuất chiêu thứ nhất quá hay tiếc lá đối phương vượt trình như vậy. Duy chỉ có thất trưởng lão, tâm tình bình tĩnh hình như họ đã nhìn ra chút điều gì.
- Chiêu Thứ hai. Bài Vân Đão Hải.
Diệp Thu mĩm cười, chiêu thứ hai xuất ra, khi hai thanh kiếm của hắn theo tá lực của Diệp Tuấn vừa chạm nhau, thì chúng đồng thời xoay tròn. mang theo lực đạo kinh người cuốn kiếm của Diệp Tuấn cùng với hai thanh hắc kiếm đâm ngược vào ngực hắn.
- Hay.
Toàn trường kinh hô, không ít người một khắc trước còn khen Diệp Tuấn lâm trận biến chiêu hay thì giờ đây, phải bội phục Diệp Thu sát đất, vẫn là một chiêu mượn lực tá lực đó, nhưng qua tay DIệp Thu thì lại thập phần hoàn mĩ, hai thanh hắc kiếm, 1 thật , 1 giả, đồng thời vẽ nên hình cung tuyệt đẹp.
Tam đại trưởng lão tà phái, thì ánh mắt đồng thời sáng lên, vốn họ nghĩ Diệp Thu nhất thời chỉ hơn người một chút, nhưng không ngờ lại tinh tế như vậy. Ngay cả những đệ tử chính phái tham gia đại hội cũng thầm khen, tuy công lực bọn chúng hơn xa Diệp Thu, nhưng sinh tử chi chiến lại có thể bình tĩnh như vậy, thì tâm tính phãi vững chắc khủng khiếp nhường nào.
Đám người Diệp Gia, trong đó Diệp Phong Linh hoảng hốt, tim đập thình thịch hét lớn.
- Diệp Tuấn mau dồn hết nội lực vào Hắc Nham Giáp, chỉ cần một chiêu nữa thôi là chúng ta sẽ thắng.
3 thanh kiếm mang theo khí kình, kiếm chưa chạm vào ngực nhưng kình phong xé nát phần áo trước ngực Diệp Tuấn, đễ lộ ra một chiếc khiên nhỏ trước ngực. Chiếc khiên này đen bóng, tỏa ra ánh sáng lúc đỏ lúc đen.
- Keng.
Kiếm chạm vào chiếc khiên liền phát ra tiếng kêu chua chát, Diệp Tuấn phun một ngụm máu tươi, toàn bộ công lực Luyện Thể cảnh tam tầng dồn vào hộ khiên, làmcho kiếm của Diệp Thu ngừng lại trước ngực hắn.
Lúc này không ít người tõ ra bất mãn với Diệp Gia, rõ ràng trước đã giở thủ đoạn bào mòn sinh lực Diệp Thu, sau lại còn sử dụng đủ trò, lại còn cả Hắc Nham Giáp, hạ phẩm linh khí. Mọi người thầm tiếc cho Diệp Thu, nhân tài khó gặp lại bị Diệp Gia tính kế hết lần này đến lần khác.
- HAHAHA, sao thế Diệp Thu, chẵng phải kiếm thuật ngươi cao mình lắm sao, đâm tiếp đi, mau mau gãi ngứa cho bổn thiếu gia. Đâm xong chiêu này thì ngoan ngoãn buông kiếm chịu chết nhé.
Trên ghế thủ tọa, tam trưởng lão tà phái sát khí kinh người tỏa ra, chỉ trách bọn họ đánh giá thấp Diệp Gia, đối phó với một tiểu tử mới 12 tuổi mà dùng mọi thủ đoạn như thế này. Bốn người chính phái, cũng âm thầm vận nội lực, nếu 3 người tà phái dám động bọn họ sẽ trực tiếp ngăn cản. Đơn giản nhân tài như DIệp Thu không thể để rơi vào tay tà phái, Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Phản chấn từ hạ phẩm bảo khiên, khiến cho Diệp Thu thổ huyết, phân thân cũng bị nổ tung, chỉ còn người thật phía dưới vẫn đang đâm kiếm vào hộ giáp trên ngực Diệp Tuấn.
- Dồn Hết côn lực toàn thân vào hộ giáp, lão già dạy ngươi, cũng ngu ngốc không kém gì ngươi.
- Chiêu thứ 3, Lưu Thủy Hành Vân.
Cổ tay khẽ run, mũi kiếm giống như dòng chảy, trượt theo hộ giáp, từ ngực chạy thẳng lên yết hầu, rồi xuyên thẳng qua đỉnh đầu Diệp Tuấn.
Diệp Tuấn Thất khiếu chảy máu, hắn ho khan, đôi mắt dần dần mất ý thức, mà vẫn không tin rằng mình đã thất bại. Theo thanh âm tiếng xác thịt đỗ rầm xuống dưới sàn lôi đài, là những giọt mưa nặng trĩu, cuối cùng cũng được trút xuống vạn nhân lĩnh.