Chương 32: Trấn Nam Vương, Lý Huyền

Âm Thanh như tiếng sấm vang lên, mọi ngưoi nhìn về phía người vừa lên tiếng, đứng sau lưng trưởng lão Thanh Thành Kiếm Tông.

Lão tổ Diệp Gia, Diệp Phong Linh, thân mặt một bộ y phục màu đen, rât tóc dài bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt tinh quang tỏa ra như nhìn thấu tâm can những người khác. Một Thân Kim Đan trung kì, là một trong những cao thủ ở ngoài tông môn mạnh nhất.

- Hahaha, ta thấy Thanh Thành Kiếm Tông các ngươi nên đổi tên thành DIệp Tông đi, từ lúc nào đại hội nhân tuyển của 7 đại tông môn thành nơi Diệp Gia có thể lên tiếng nhỉ.

Ghế chủ tọa Nam Hải Phái, khí thế Nguyên Anh bùng phát toàn trường mọi người hít thở khôg thông, giống như đang đứng giữa đại dương rộng lớn, bị sóng lớn đập thẳng vào người.

Thanh Thành tông môn trưởng lão nhíu mày.

- Diệp Phong Linh, ngươi nói rõ cho ta tại sao hắn không được tham gia ứng tuyển, nếu trả lời không được ta sẽ tự tay xử phạt ngươi tội gây rối.

Thanh âm như kiếm sắc bén, cùng với khí thế như thanh tuyệt thế bảo kiếm rời khỏi vỏ xé nát mặt biển rộng, trưởng lảo Thanh Thành Kiếm Tông liếc xéo nhìn lão tổ Diệp Gia.

Mấy vị trưởng lão khác nghe vậy cũng thu liễm khí thế, chuyển ánh mắt xuống dưới bình đài. Cảm khái nhìn hai thiếu niên phía dưới, vừa rồi bọn họ bộc phát khí thế Nguyên Anh, dù là trức cơ hay Kim Đan cảnh cũng bị áp chế mà cúi đầu, duy chỉ có Diệp Thu không biết có phải trùng hợp không mà ánh mắt vẫn như sao sáng, thân hình một chút cũng không động. Người như thế thì ý chí cực kì kiên định, là nhân tài tu luyện.

Dưới lôi đài, nhóm người Diệp Gia toàn thân áo đen, rên ống tay áo có thêu hình chiếc lá màu xanh lục, hơn 10 người kéo nhau lên đài, đứng sau lưng Diệp Phong Linh và Lý Đồ.

Diệp Phong Linh chấp tay, khuôn mặt già nua, âm trầm nói.

- Tại Hạ Diệp Phong Linh trước xin tạ lỗi với các vị Trưởng lão, sau xin vặt mặt tên phản đồ Diệp Gia.

- Hắn Tên Diệp Thu vốn là con nuôi của nhi tử Diệp Thiên Hạo, từ sau khi nhi tử không may qua đời, Diệp Gia vẫn nuôi dưỡng hắn như công tử trong gia tộc, vậy mà hắn bất tài ghen gét Diệp Đường nhi tử Gia chủ, lập mưu hảm hại khiến cho Diệp Đường mất một cánh tay, khiến hắn từ tuyệt thế thiên tài trở thành phế nhân.

Lão vừa nói thì một thiếu niên cũng mất một tay trái, khuôn mặt u sầu, ánh mắt vô thần bước lên. khôn phải Diệp Đường thì còn là ai.

- Các vị xem, Diệp Đường đệ nhất kì tài Diệp Gia ta, nữa năm trước đã là Luyện Khí cảnh tầng 8 đỉnh phong, tam tinh căn cốt, nếu không bị hắn hãm hại thì giờ đây đã có thể thuận lợi tiến vào Luyện Thể cảnh tầng thứ nhất, có thể trở thành một trong những nhân tài tông môn. Diệp Thu làm vậy chính là cướp đi một đệ tử tốt, một nhân vật tốt của tông môn Đại Việt Quốc ta, xin hỏi loại người này không trừ đi thì làm sao còn có thiên lý.

Mọi người nhìn Diệp Đường, tiềng xì xầm dưới đài vang lên, không ít người đồng tình, mới 13 tuổi nếu không bị phế thì đã có thể trở thành nhân tài chỉ dưới một mình Lý Đồ và Trường Bình công chúa.

Diệp Thu nhìn thật kỹ những những người Diệp Gia kia, ánh mắt nghiêm nghị, miệng nhỏ hé ra nụ cười khinh thường, dùng tay chỉ vào cánh tay trái bị phế của mình, Khí thế Luyện Thể Cảnh tầng thứ 2 bùng phát, vân long uốn lượng xung quanh hắn.

- HAHA cái gì mà ghen ghét, Diệp Đường có gì để ta phải ghen ghét chứ, ta sống trong Diệp Gia các ngươi như tên nô tài, ngày ngày làm việc vặt mà nữa năm trước còn là Luyện Khí cảnh tầng thứ 8, sau khi bị phế 1 tay trong vòng nữa năm vẩn có thể đột phá Luyện Thể Cảnh tầng thứ 2, thử hỏi nếu không bị hắn phế một tay thỉ bây giờ ta đã đạt tới cảnh giới gì, thử hỏi ta và hắn ai mới ganh ghét ai, ai mới là kẻ làm mất đi nhân tài tông môn.

Toàn trường im lặng, không ai nói ra được một lời nào, 7 vị trưỡng lão thì chă chú nhìn Diệp Thu, Thân thể tàn phế mà 12 tuổi Luyện Thể cảnh tầng hai, đây là thứ gì thiên tài, nếu so ra thì không kém Lý Đồ là bao, thâm chí nếu không bị phế tương lai còn có thể đại đến cấp độ công tử.

Diệp Phong Linh nhìn vân long uốn lượn xoay quanh Diệp Thu thì cả kinh, Vân Long quyết cũng như Phong Vân Kiếm Pháp đều là do hắn lúc còn trẻ, trong một lần xông vào bí cảnh, vô tình có được. Hắn cũng biết được cả hai đều là bản thiếu, nên chỉ có thể luyện thành tầng thứ 5, nhưng nhìn vân long cuồn cuồn kia thì có lẽ Diệp Thu còn vượt ua cả hắn. Mắt léo lên một tia độc ác, thầm nghĩ.

- Xem ra ánh mắt nhìn người của ta kém hơn Hạo nhi rất nhiều, nó có thể nhìn ra tư chất của đứa trẻ này. Nhưng bây giờ e rằng đã quá trể, không diệt DIệp Thu, tương lai hắn phát triển chính là lúc Diệp Gia sụp đổ.

Lão vừa nghĩ liền xuất thủ, trên không trung một thủ ấn màu đen to lớn chụp thẳng về phía Diệp Thu như chụp lấy một con kiến, giọng hắn vang lên.

- Ngươi ngụy biện, ta vốn nhìn ra tư chất của ngươi, nhưng bản thân ngươi là kẻ độc ác, xảo trá nên không xứng đáng truyền thụ võ công. Không ngờ ngươi lén lút học trộm lại còn âm mưu hãm hại Diệp Đường, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo giết ngươi, không cho ngươi có cơ hội phát triển để gây họa cho nhân gian.

Dưới hắc thủ màu đen che cả bầu trời dang chụp xuống, toàn thân Diệp Thu bất động, mặt đất dưới chân hắn bị nén, nứt ra như mạng nhện, giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống. Ngay lúc mọi người tưởng chừng hắn chết chắc thì 1 thân ảnh cao to, thân mặc hoàng bào hóa thành cây thương lớn đâm thủng cái hắc thủ kia.

- Diệp Thu từng cùng quân lính của ta kề vai sát cánh, cùng tiêu diệt Kính Hồ hải tặc cứu hơn ngàn con dân ven hồ, Người như vậy sao lại là loại người cùng hưng cực ác được. ta thấy ngươi đây là đang mướn giết người diệt khẩu.

Khói bụi tan đi, chỉ thấy đứng trước Diệp Thu có một trung niên tuấn tú, râu quai nón, ăn mặc hoàng bào có giáp nhà bình, áo choàng màu đỏ bay phất phới in trên đó là một chử Nam, chính là trấn nam vương của đại việt quốc, cũng là vương gia của Nghiêm Khoan.

Chuyện là sau khi Nghiêm Khoan trở về quân doanh có tâu lại với hắn việc của Diệp Thu, Trấn Nam Vương Lý Huyền vốn là người mến tài , khi biết DIệp Thu gặp nguy hiểm nân đã đích thân mang người tới, tuy nhiên vừa tới thì thấy Diệp Thu gặp nguy hiểm liền xông lên đài.

Lúc này từ trên ghế chủ tọa thanh kiếm sáng lóa hường thẳng Trấn Nam Vương, khí thế cực mạnh sáng chói khiến cho tất cả mọi người nhịn không được phải nheo mắt lại.

- To gan đại hội tông môn lần này do Thanh Thành Kiếm Tông ta chịu trách nhiệm, lại để cho tên vương gia nhỏ nhoi như ngươi can thiệp, Đi chết đi cho ta.

- Bùm Bùm Bùm.

Kiếm cách ngực trấn nam vương một đoạn liền bị một quyền màu đỏ chấn nát, vào hư không. Trưởng lão Nhật Nguyệt Giáo, vừa xuất quyền, liền uống mộ hớp rựu, khuôn mặt cười cười nói.

- Ta thấy buồn cười, vậy nghĩa là trong khu vực này ngoại trừ Thanh Thành Kiếm Tông các người và Diệp Gia có quyền muốn nói gì thì nói, muốn giết ai thì giết sao. Từ Khi nào mà lũ tự xưng chính phái các ngươi lại thích giết người thế nhỉ.

- Đường đường là Kim đan cảnh, Nguyên Anh cảnh mà lại ra tay với Luyện Thể cảnh nhỏ nhoi, ta càng lúc càng thấy đám các ngươi muốn giết người diệt khẩu rồi đấy. Nói cho các ngươi biết hôm nay chuyện của hắn chính là chuyện của ta, muốn ra tay thì các ngươi phải nói cho rõ ràng còn không thì đừng trách quyền của ta.

Mấy vị trưởng lão khác nghe xong cũng thầm gật đầu, Diệp Phong Linh bỏ hết mặt mủi ra tay như vậy rõ ràng là đang nóng lòng, làm sao qua được mắt đám cáo già bọn họ. Duy chỉ có trưởng lão Thanh Thành Kiếm tông là vẫn còn đang hậm hực nhưng lập tức tĩnh tâm thu liễm khí thế lại.

Diệp Phong Linh thấy tình hình không ổn liền điều chỉnh tư thế, ôm quyền khom người nói.

- Các vị chớ bị bề ngoài của tiểu tử này lừa, hắn ẩn nhẩn ở Diệp Gia hơn 7-8 năm nay mới ra tay hại người. Ta nghĩ chư vị trưỡng lão cùng vương gia đã bị hắn lừa.

- Vừa rồi vì nhất thời nóng giận, ta không muốn kẻ hung ác như vậy tồn tại nên đã ra tay, xin các vị trưởng lão cùng vương gia bỏ qua.

Trấn Nam Vương nghe xong liền nhếch miệng cười, đương nhiên hắn biết mục đích của lão hồ ly này, nhưng trở mặt nhanh như vậy thì đúng là lần này Diệp Thu khó khăn. suy nghĩ một lúc hắn liền ôm quyền hướng về phía xung quanh nói.

- Thất trưởng lão, cùng mọi người có mặt xin nghe bổn vương kể lại một câu chuyện...

Trấn Nam Vương đem chuyện của Diệp Thu ở Kính Hồ chém giết hải tặc kể ra, khiến cho mọi người dần dần thay đổi suy nghĩ về Diệp Thu. Lý Huyền là nhân vật cưng trực không bao giờ noió sai sự thật.