Trưởng lão khảo hạch đang định nói bắt đầu thì từ bên trong đại sảnh khảo hạch chui ra một đám đệ tử nội môn, có cười có nói, thành nhóm thành hội.
- Mấy người các ngươi đến đây làm gì.
Trưởng lão khảo hạch có chút bất đắc dĩ.
- Trưởng lão, người không phải không biết cuối năm nhiệm vụ tông môn rất ít, luyện công đều luyện ra bệnh, nghe nói hôm nay có không ít người tấn thăng đệ tử nội môn, nên mới đến xem.
Một người trong đó có vẻ rất thân với trưởng lão khảo hạch, cười hì hì nói.
- Được rồi, các ngươi muốn xem thì xem, nhưng không được ảnh hưởng họ khảo hạch, nếu không lập tức đuổi các ngươi ra ngoài.
- Người yên tâm, bọn đệ tử đã bao giờ gây rắc rối cho người đâu.
Trưởng lão khảo hạch gật gật đầu, hắng hắng giọng nói:
- Người thứ nhất, Uông Tuyết Mai!
Nghe vậy, Uông Tuyết Mai chân điểm xuống mặt đất, nhảy lên giá gỗ bên trái như nhạn nảy sao rơi, nàng hít một hơi thật sâu, chạy lấy đà mấy bước rồi bật cao người, như một con chim én phá không lướt đi.
Mười mét!
Hai mươi mét!
Năm mươi mét!
Năm mươi lăm mét!
Đến khi cách giá gỗ bên trái chỉ còn mười mét, một hơi chân khí của Uông Tuyết Minh đã hết, thân hình rơi nhanh xuống dưới, có vẻ như sắp thất bại.
- Tiếp dẫn công!
Ngàn cân treo sợi tóc, Uông Tuyết Mai quát khẽ một tiếng, cả người trái với quy tắc thông thường, từ trong hư không một lần nữa nhô lên, thoáng cái đã thấy đáp xuống giá gỗ.
Một đệ tử nội môn chậc chậc nói:
- Luyện Tiếp dẫn công đến trình độ này đã là rất khá rồi, môn công pháp này có thể trong lúc chân khí dùng hết nhanh chóng hoán khí.
Tiếp theo là đệ tử khảo hạch thứ hai.
Hắn tu luyện Vân du bộ, thi triển ra như cưỡi mây vượt gió, nhẹ nhàng phiêu dật, chỉ tiếc cảnh giới có hạn, lúc cách giá gỗ chỉ còn năm mét, dù cố giương nanh múa vuốt những vẫn rơi xuống hồ, bọt nước bắn lên tung tóe.
Người thứ ba càng "cường điệu" hơn, chỉ bay được hơn ba mươi mét là đã ngã cắm đầu, khiến cho tất cả mọi người đều phải bật cười.
Người thứ tư vận khí không tệ, thời điểm mấu chốt cố rướn thêm nửa mét, giơ tay tóm lấy mép giá gỗ, cả người treo lơ lửng trên đó.
Đệ tử tham gia khảo hạch thứ năm nuốt nước bọt, nói với trưởng lão khảo hạch:
- Trưởng lão, đệ tử có thể đạp trên mặt nước không.
- Đạp trên mặt nước!
Trưởng lão khảo hạch lộ vẻ nghi hoặc, phải biết giá gỗ cao mười mét, đạp trên mặt nước rồi mới nhảy lên độ khó rất cao, dù sao mặt nước cũng không giống mặt đất, có thể mượn lực.
- Mặc dù không có quy định này, nhưng nếu ngươi có thể nhảy lên, có thể cho ngươi đạt tiêu chuẩn!
Trưởng lão khảo hạch gật đầu đồng ý.
Mặt lộ vẻ mừng rỡ, đệ tử này lướt trên giá gỗ, sau đó nhảy vào trong nước.
Ba ba ba!
Như một con chuồn chuồn lướt nước, hắn đạp liên tục lên mặt nước, thân thể nhẹ như không.
- Ha ha, đây có lẽ là Phù du thân pháp! Chẳng trách hắn đưa ra đề nghị này, nhưng muốn nhảy lên độ cao mười mét, không có dễ như vậy đâu.
Không ít đệ tử nội môn nhìn ra khinh công mà đối phương thi triển, mặt lộ vẻ hiếu kì, muốn xem hắn sẽ làm gì để thông qua khảo hạch.
Hắc!
Đến cách bờ bên kia năm mét, đệ tử này chân phải dẫm mạnh lên mặt nước, bọt nước văng tung tóe, thân thể mượn lực phóng thẳng lên trời.
- Là Bạo thủy quyết, khó trách!
Diệp Trần nhíu mày, hắn nghe nói Bạo thủy quyết, môn võ kĩ này có thể trong một thời gian ngắn ngưng tụ thủy lưu, sau đó dùng chân khí kích nổ, sản sinh sức mạnh khổng lồ, như vậy, hắn có thể mượn dùng lực bạo tạc thôi động thân thể, nhẹ nhàng nhảy lên cao không.
Trưởng lão khảo hạch cười khổ một tiếng:
- Đạt tiêu chuẩn! Người tiếp theo, Diệp Trần!
Lập tức, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Trần, vì hắn là người cuối cùng.
Diệp Trần không cảm thấy áp lực gì, thân hình mở ra, gọn gàng linh hoạt bật lên khỏi mặt đất, bay vút lên như một con chim lớn, nhẹ nhàng đậu lên giá gỗ.
Chỉ thế thôi đã khiến đệ tử tham gia khảo hạch trợn mắt há mồm.
- Bắt đầu đi!
Trưởng lão khảo hạch gật gật đầu, Diệp Trần xuất sắc hơn ông tưởng tượng, sau này, chắc chắn sẽ được xếp vào hàng đệ tử nội môn nổi tiếng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn chiếc giá gỗ cách đó sáu mươi sáu mét, Diệp Trần cảm thấy quá gần, lúc còn ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, hắn đã lăng không được gần trăm mét, bây giờ bước vào Ngưng Chân Cảnh, một trăm năm mươi mét chẳng là gì, nếu như có thể tu luyện một môn nhân cấp đỉnh giai công pháp, hai trăm mét cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Khẽ quát một tiếng, Diệp Trần dậm chân lướt đi, cả quãng đường hai tay giang rộng, như đại bàng sải cánh, y phục bồng bềnh, linh động mau lẹ.
Ba!
Sau hai lần chớp mắt, Diệp Trần đã đáp xuống giá gỗ đối diện.
Trưởng lão khảo hạch lớn tiếng nói:
- Tốt, qua cửa.
- Hoàng sư huynh, tên Diệp Trần này khinh công hình như không thua kém huynh!
- Không, luận khinh công tu vi, hắn còn ở trên ta, uy thế duy nhất của ta chỉ là chân khí tu vi cao hơn một chút mà thôi.
- Chậc chậc, đệ tử nội môn có thể tự do lựa chọn bí tịch nhân cấp đỉnh giai, lúc đó, có thể đọ khinh công với hắn chắc chỉ có Phong Trung Phi (bay trong gió) Phùng sư huynh mà thôi.
- So sánh với Phùng sư huynh, các ngươi cũng đề cao hắn quá rồi đấy!
Đệ tử nội môn đến xem thấy hạng mục khảo hạch thứ hai đã kết thúc, lập tức thảo luận sôi nổi, ai cũng có quan điểm của riêng mình.
Trưởng lão khảo hạch cười tủm tỉm nhìn sang đám đệ tử nội môn đang thảo luận:
- Sao! Có áp lực, trừ hắn, các ngươi cũng đừng coi thường Trương Hạo Nhiên và Ngô Tông Minh, người mấy tháng trước mới tấn thăng thành đệ tử nội môn, bọn chúng luận thiên phú đều là một ngàn, một vạn dặm mới có một.
- Tên Trương Hạo Nhiên đó con biết, nửa tháng trước vừa xuất quan đã đánh bại Quách sư huynh công kích cường mãnh trứ danh, bây giờ rất nhiều người vẫn còn đang nghị luận về hắn!
- Người này huênh hoang cuồng ngạo, nhưng đúng là có vốn liếng.
Rất nhanh!
Tiến hành hạng mục khảo hạch thứ ba.
Ở một không gian khác của khoảnh đất lộ thiên, là một võ đài kiểu cổ, chính giữa sân bị đào một miếng, nhìn chẳng khác gì một cái bể bơi hình tròn không có nước, xung quanh bờ có hơn tám chục lỗ đơn lớn gần một mét, bên ngoài dùng thiết áp đóng lại.
- Hạng mục khảo hạch thứ ba là cùng yêu thú chiến đấu, người nào trụ được một tuần nhang coi như thuận lợi qua cửa, chính thức trở thành Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông.
Trưởng lão khảo hạch nói với bốn người còn lại.
Đệ tử bên cạnh Uông Tuyết Mai hỏi:
- Trưởng lão, không biết là yêu thú cấp mấy?
- Cấp ba!
- Hả! Yêu thú cấp ba.
Đệ tử này sắc mặt chuyển sang trắng bệch, nếu như nói đối thủ là một Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì hắn còn không sợ, nhưng yêu thú cấp ba thì không giống vậy, so với võ giả, yêu thú trời sinh thân thể cường đại, khí thế hung ác, dưới điều kiện ngang cấp, yêu thú không nghi ngờ gì còn mạnh hơn võ giả mấy lần.
Trưởng lão khảo hạch cười lạnh nói:
- Ngươi sợ.
Đối phương ấp úng không nói.
- Nếu như đến một con yêu thú cấp ba cũng sợ thì sau này làm sao hành tẩu giang hồ, phải biết trong giang hồ thứ đáng sợ nhất không phải yêu thú, không phải cường giả mà là nhân tâm, trong đó, hiểm ác nhất, so với yêu thú còn đáng sợ gấp mười lần, trăm lần, là kẻ giết người không thấy máu.
Trưởng lão khảo hạch nhấn mạnh từng chữ.
Uông Tuyết Mai khinh thường liếc nhìn đệ tử kia, lên tiếng nói:
- Trưởng lão, đệ tử nguyện là người đầu tiên tham gia khảo hạch!
Trưởng lão khảo hạch vẫn tương đối thưởng thức Uông Tuyết Mai, mặt nở nụ cười,
- Vì các ngươi mới bước vào Ngưng Chân Cảnh, đương nhiên sẽ không động dụng yêu thú cấp ba quá mạnh, những con yêu thú cấp ba được sử dụng lần này là Thiết Trảo Ma Lang, Báo Vĩ Lang, Huyết Văn Hùng và Hắc Giáp Ngưu.
- Thiết Giáo Ma Lang! Báo Vĩ Lang! Huyết Văn Hùng! Hắc Giáp Ngưu! Đúng là không quá cường đại, đại khái tương đương Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì!
Có đệ tử nội môn nói.
- Được rồi, khảo hạch bắt đầu, Uông Tuyết Mai, ngươi thứ nhất.
Uông Tuyết Mai y lời nhảy xuống, ánh mắt nhìn về phía lỗ đen đang bị thiết áp đóng chặt, bên trong ẩn hiện một luồng khí tức hung ác đang khóa chặt nàng.
- Chuẩn bị xong chưa!
Trưởng lão khảo hạch đi đến chỗ cơ quan, hỏi.
Uông Tuyết Mai gật gật đầu.
Rắc rắc rắc!
Trưởng lão khảo hạch mở cơ quan, thiết áp ( Cửa sắt được mở = cách kéo lên trên ) từ từ nâng lên, từng chút từng chút bạo lộ bên trong lỗ đen.
Ngao ô...!
Thiết áp còn chưa mở hết, một đạo hắc ảnh khổng lồ đã lao ra, mang theo yêu khí đáng sợ hướng về phía Uông Tuyết Mai.
- Phi phong đao pháp!
Uông Tuyết Mai không hoảng hốt bấn loạn, từ bên hông rút ra hai thanh đoản đao, hoành không chém thành hình chữ thập, đáp ngay xuống người hắc ảnh.
Keng một tiếng!
Tia lửa văng khắp nơi, hắc ảnh lộ rõ nguyên hình, là một con ma lang lớn bằng con nghé con, toàn thân đầy long đen kịt, mắt đỏ ánh xanh, cái mõm sói khổng lồ hơi nhe ra, để lộ bộ nanh dữ tợn, lúc này chân trước của nó đang đặt lên lưỡi đao, cùng Uông Tuyết Mai ngang tài ngang sức.
- Cút cho ta!
Chân khí quán chú vào trong đoản đao, Uông Tuyết Mai quát nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên uốn éo, lưỡi đao xoay tròn ma sát như con quay.
Ba!
Thiết Trảo Ma Lang động tác nhanh nhẹn dị thường, nhảy lên, rồi từ một góc khác lao vào Uông Tuyết Mai, trong sự giảo hoạt có thêm một chút cẩn thận, nhưng chút cẩn thận đó vẫn không giấu được bản chất hung ác tàn bạo của nó.
Uông Tuyết Mai tựa hồ đã có kinh nghiệm chiến đấu với yêu thú cấp ba, không hề lộ vẻ kinh hoảng, cũng không tham công liều lĩnh, trên cơ bản áp dụng sách lược ngăn cản, hai thanh đoản đao xoay tít như chong chóng, bao quanh thân hình, thỉnh thoảng cùng thiết trảo của Thiết Trảo Ma Lang tạo ra một trận hỏa hoa rực rỡ.
Một người một thú ngang tài ngang sức, chỉ một lúc, thời gian một tuần nhang đã qua.
- Uông Tuyết Mai, khảo hạch thành công, chúc mừng ngươi trở thành Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông.
Trưởng lão khảo hạch tay phải hơi kéo, Thiết Trảo Ma Lang như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, trực tiếp đưa vào trong lỗ đen, thiết áp đóng lại, không thể ra ngoài được nữa.
Lau lau mồ hôi, Uông Tuyết Mai có chút sợ hãi, Thiết Trảo Ma Lang này bị nhốt quá lâu nên còn hung ác hơn Thiết Trảo Ma Lang bình thường ba phần, nhìn thấy người là tấn công, nếu như không phải nàng từng trải qua huấn luyện như vậy ở gia tộc, thì có lẽ đã không thể rút lui an toàn.
Cũng may rốt cục cũng đã vượt qua, bây giờ nàng đã chính thức trở thành đệ tử nội môn, có tư cách học tập bí tịch nhân cấp đỉnh giai, sau này còn có thể tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, cùng những đệ tử nội môn khác hành tẩu giang hồ, tìm kiếm thanh danh thuộc về mình.
Người tiến hành khảo hạch tiếp theo là nam đệ tử lúc nãy có biểu hiện sợ hãi, đối thủ của hắn là con Báo Vĩ Lang nổi danh với tốc độ và sự tàn bạo.
Chưa đến mười hơi thở, nam đệ tử đã bị Báo Vĩ Lang cào bị thương, nằm bẹp trên đất, may mà đúng lúc quan trọng, trưởng lão khảo hạch ra tay cứu hắn, nhưng cũng có nghĩa hắn đã mất đi tư cách trở thành đệ tử nội môn, lần sau muốn tiếp tục phải đợi thêm ba tháng.
Sau đó là đệ tử đã dùng Bạo thủy quyết để thông qua hạng mục khảo hạch thứ hai, hắn khinh công có thể không bằng người khác, nhưng công kích lực thực sự không tệ, con Huyết Văn Hùng động tác không quá linh hoạt rõ ràng không làm gì được hắn, ngược lại còn bị trúng mấy đòn, đương nhiên, mấy đòn công kích này căn bản không là gì với nó.
Hết một tuần nhang, đệ tử nội môn thứ hai sinh ra.
- Diệp Trần, đến lượt ngươi rồi.
Trưởng lão khảo hạch yên tâm hơn với Diệp Trần, ông chỉ băn khoăn một điều duy nhất là, hắn có thể đánh bại yêu thú khảo hạch hay không, hay là cũng giống hai người trước, kiêm trì qua một tuần nhang.
Diệp Trần không biết suy nghĩ trong lòng trưởng lão khảo hạch, thân thể nhẩy lên, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Thiết áp mở ra, một bóng đen hùng tráng với áp bách lực cực cường bước ra.
Ùm...ụm bò... ò...!
Bóng đen ngửa cổ lên trời gào thét, là một con yêu ngưu toàn thân phủ kín giáp đen, hai sừng sắc bén như hai lưỡi dao, yêu ngưu thân cao hai mét rưỡi, mắt như hai quả chuông đồng, mũi phun ra khí lưu như gió lốc, trên móng có những cái vuốt sắc bén, cong và sắc như lưỡi dao, hàn quang lập lóe.
- Hắc Giáp Ngưu là yêu thú mạnh nhất trong số các yêu thú cấp ba, trời sinh thần lực, phòng ngự cực cao, muốn đánh bại nó rất khó!
- Có lẽ chỉ có duy trì qua một tuần nhang.
Mọi người rõ ràng đều không hi vọn Diệp Trần sẽ đánh bại Hắc Giáp Ngưu, dù sao phòng ngự của Hắc Giáp Ngưu đến một số đệ tử nội môn cũng không thể phá được, đừng nói người vừa mới bước vào Ngưng Chân Cảnh như Diệp Trần.
Không giống như Huyết văn Ma Hùng, Hắc Giáp Ngưu không lập tức phát động công kích, chân phải nó cào cào xuống đất, đôi mắt như hai cái chuông đồng dán chặt vào Diệp Trần, thân thể hơi cúi xuống.
Cạch cạch cạch cạch....
Tụ lực hoàn tất, Hắc Giáp Ngưu toàn thân đột nhiên dâng lên một tầng yêu khí xám đen, yêu khí nồng đậm quấn chặt lấy nó, chỉ lộ ra hai con mắt đỏ lòm, nó tung bốn vó, mang theo áp bách lực đáng sợ phóng như bay về phía Diệp Trần, định một đòn húc chết hắn.