Lâm Trí Bạch đến nay vẫn còn nhớ rõ cha từng nói một chuyện nhỏ với hắn vào buổi tối sau khi uống rượu:
Khi Lâm Đông còn nhỏ, tam ca là người duy nhất trong nhà chưa từng ra tay đánh ông. Sau đó Lâm Đông khóc lóc kể lể ủy khuất của mình với tam ca, vì sao tất cả mọi người trong nhà ngoại trừ Tam ca ra đều muốn khi dễ hắn?
Tam ca đau lòng thay hắn lau đi nước mắt, sau đó chỉ xuống dưới đất từ tầng ba mà nhẹ giọng nói:
"Ngươi nhảy xuống đi, bọn họ về sau sẽ không đánh ngươi nữa."
Cha nói xong đột nhiên rơi nước mắt không ngừng, "Làm sao nó có thể nói những lời như vậy với một đứa trẻ như ta lúc trước? ”
Đó là lần đầu tiên trong trí nhớ của Lâm Trí Bạch, cũng là lần duy nhất thấy cha khóc, khóc một cách thương tâm như vậy.
So với bị đại ca cùng nhị ca đánh đấm cộng lại, thì tam ca miệng lưỡi khẩu phật tâm xà, hẳn là Lâm Đông càng thêm đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Nguyên nhân năm đó của Lâm Trí Bạch bị thương có lẽ cũng nằm ở đây.
Nghĩ đơn giản là mấy đứa nhỏ nhà các chú bác đi theo cha mẹ nên tính tình của chúng cũng ảnh hưởng giống họ, đối với nhà Lâm Trí Bạch có tâm lý bài xích và thù địch mới có thể tạo nên ác tâm lớn như thế này, cuối cùng dẫn đến hậu quả là làm cho Lâm Trí Bạch bị thương nặng.
Còn về chuyện thứ hai không được nói chính là về thân thế của tỷ tỷ Lâm Hi.
Lâm Hi chính là con của một người bạn tốt của Lâm Đông, vì thế ông ấy mới thay người bạn kia mà nhận nuôi Lâm Hi.
Bất quá tỷ tỷ Lâm Hi cùng Lâm gia tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng cha mẹ đã sớm đối đãi với nàng như con gái ruột thịt, cho nên mẹ cũng không để cho nàng đề cập các chủ đề có liên quan đến phải ruột thịt, con riêng gì đó.
"Đây là chuyện đương nhiên."
Lâm Hi mỉm cười một tiếng: "Cho dù ta thật sự là con gái của Lâm gia, dù cho muốn kế thừa gia sản gì cũng bất quá là điều vô căn cứ. ”
Lâm Trí Bạch bật cười.
Lời nói vô căn cứ?
Tỷ tỷ thật là hiểu thành ngữ.
Nghe được tiếng cười của Lâm Trí Bạch, Lâm Hi liếc hắn một cái: "Ngươi cũng không muốn nhìn thấy mấy chú bác trong dòng họ kia cùng lũ con trai khốn kiếp của bọn họ phân chia tập đoàn Thần Thoại chứ hả? ”
Lại làm sao giở giọng âm dương quái khí rồi?
Lâm Trí Bạch gật đầu nói: "Ta sẽ cố gắng."
Lời nói của tỷ tỷ Lâm Trí Bạch đương nhiên có thể nghe hiểu được, đây chính là nhắc nhở bản thân sau này phải cố gắng giành lấy quyền thừa kế một bộ phận sản nghiệp của tập đoàn Thần Thoại.
Trong mắt Lâm Hi.
Bọn họ đều là con cháu Lâm gia, đều là hậu duệ ruột thịt của ông nội, dựa vào cái gì mà tất cả chỗ tốt của tập đoàn Thần Thoại, tương lai của tập đoàn tất cả đều muốn rơi vào túi mấy vị chú bác trong dòng họ kia?
Thế nhưng mà tỷ tỷ của ta ơi.
Mục tiêu của ta không phải là một bộ phận sản nghiệp của tập đoàn Thần Thoại, mà là toàn bộ tập đoàn Thần Thoại.”
"Thế này mới đúng nha."
Lâm Hi đương nhiên không biết khẩu vị của đệ đệ mình còn lớn hơn nhiều so với cực hạn mà nàng có thể tưởng tượng được.
Giọng nói nàng yếu ớt nói: "Ông nội đem tập đoàn Thần Thoại làm thành một khối bánh ngọt lớn như vậy, nhà chúng ta cũng nên có người đứng ra giương lên móng vuốt sáng chói mà hung hàng xông lên giành lấy một miếng mới đúng, nếu cứ trước mặt đưa miệng không nói ra, cứ giả vờ một gương mặt cười cười cho qua chuyện, một lúc lâu dần, cười nhiều lại thành tật, người ta luôn nghĩ chúng ta là mấy khối búp bê vô tri, lúc nào cũng dễ dàng điều khiển…”
Nói đến phần sau, giọng nói của Lâm Hi lạnh dần.
Lâm Trí Bạch mím môi, lời này của tỷ tỷ dường như có thâm ý?
Tựa hồ cảm thấy có một số lời không nên nói với Lâm Trí Bạch ngay bây giờ, Lâm Hi bất giác chuyển đề tài: "Gần đây ta nghe được một tin đồn rất thú vị, nghe nói vị chú cả chúng ta cố ý để Lâm Cung cùng một với vị danh môn khuê tú nào đó kết thành thông gia..."
Lâm Cung.
Anh họ của Lâm Trí Bạch
Con trai cả của nhà chú cả
Là nhân vật đứng đầu của Lâm Gia đời thứ ba —----
Đồng thời hắn cũng là một trong những thủ phạm năm đó khiến đầu Lâm Trí Bạch bị thương
Người này nếu như muốn tìm con dâu cả cho đời thứ ba Lâm gia, thì thân phận của đối phương tất nhiên không giàu thì cũng quyền quý.
"Cũng không biết vị kia rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Lâm Hi làm bộ thở dài: "Đáng tiếc Lâm Hi ta có một thân bản lĩnh tán gái, bất đắc dĩ bản thân ta lại là con gái, thật sự quá uổng cho gương mặt này.”
Lâm Trí Bạch nhíu mày.
Ngươi là đang ám chỉ cái gì?
Đó chính là chị dâu tương lai của ta!?
Lâm Hi cười tủm tỉm nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Trí Bạch, lời nói mang dụng ý: "Ngày sinh nhật lần thứ 70 của ông nội, người có thể đến tham gia hẳn là sẽ không nhiều chứ đúng không? ”
"Thật xin lỗi."