Chương 26: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Mỗi ngày ở Tử Đấu Tràng rất nhàm chán nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh, vô tri vô giác đã qua nửa năm, hôm nay chính là ngày mà Tiêu Trần phải đấu trận cuối cùng, chỉ cần sống sót sau trận đấu này, Tiêu Trần có thể rời khỏi Tử Đấu Tràng.

Nửa năm mài giũa, rất nhiều lần chiến đấu sinh tử, cả người Tiêu Trần cũng thay đổi rất nhiều, bản thân Tiêu Trần cũng không phát hiện ra những thay đổi này.

Đầu tiên chính là ý chí chiến đấu tăng lên rất nhiều, thứ hai là ra tay vô cùng tàn nhẫn dứt khoát, cuối cùng là tâm tính ngày càng thành thục hơn. Nếu như nói nửa năm trước Tiêu Trần còn mang dáng vẻ có chút non nớt, trôi qua nửa năm, điểm non nớt cuối cùng này cũng bị vô số lần chiến đấu sinh tử mài mòn triệt để.

So sánh ba điểm này sẽ thấy được năng lực của Tiêu Trần tăng lên rất nhiều, nửa năm ở Tử Đấu Tràng, tu vi từ cấp độ Hoàng Cực Cảnh tiểu thành mà giờ đã đạt đến Hoàng Cực Cảnh đại thành.

Giống như lần đầu tiên đi tới Tử Đấu Tràng, đối thủ của trận chiến cuối cùng là một võ giả Hoàng Cực Cảnh đại viên mãn, tu vi cao hơn hai tiểu cảnh giới so với Tiêu Trần. Vượt qua hai tiểu cảnh giới giết địch tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được, Tiêu Trần thì không có đường lui, hoặc là đánh chết đối phương hoặc là chính mình chết ở chỗ này.

Người này tên là Quỷ Ảnh, bộ dạng trung niên, được coi là cường giả tương đối nổi danh trong Tử Đấu Tràng này, trải qua hơn trăm trận đấu sinh tử vẫn có thể sống sót đủ để chứng minh thực lực dũng mãnh của Quỷ Ảnh.

Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, đối mặt với Tiêu Trần, Quỷ Ảnh không dám có chút sơ suất nào, nửa năm nay, danh tiếng của Tiêu Trần vô cùng vang dội, đương nhiên là do Tiêu Trần dựa vào thực lực của mình đạt được.

Ngược lại mà nói, Quỷ Ảnh cũng là một kiếm khách, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Trần, cùng lúc đó, người chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu, Quỷ Ảnh là người ra tay trước, hắn ta rút ra thanh huyết kiếm, một tia sáng đỏ chợt lóe qua, nhanh như chớp hướng đến cổ Tiêu Trần.

Rất mạnh, đây mới chỉ là chiêu thứ nhất, Tiêu Trần đã nhìn ra được năng lực của Quỷ Ảnh vô cùng mạnh, đương nhiên hắn không phải là đối thủ có thể so kè với Quỷ Ảnh. Không một chút lơ là, hắn rút ra Thanh Vân kiếm tiếp nhận kiếm phong của Quỷ Ảnh, Tiêu Trần quét một kiếm, hai đạo kiếm phong đối đầu nhau, ngay tức khắc tản ra khí lực.

Tiêu Trần đã phá tan chiêu đầu tiên, sắc mặt Quỷ Ảnh không thay đổi một chút nào hết, dưới chân chuyển động mạnh mẽ nhằm thẳng vào Tiêu Trần. Đối mặt với sự tấn công của Quỷ Ảnh, đương nhiên Tiêu Trần sẽ không nhượng bộ, cùng lúc đó cũng cầm thanh kiếm xông lên, mặc dù hai kiếm khách đứng cùng một chỗ nhưng lại chiến đấu kịch liệt. Mỗi một nhát kiếm đều có thể nói là hung ác đến đỉnh điểm, hơn nữa, hai người đều có lĩnh ngộ về kiếm đạo ngang nhau, rất nhanh mấy trăm chiêu đã đi qua, hai người chưa thể phân thắng bại.

Nhìn trên võ đài Tử Đấu Tràng, rất đông khán giả xung quanh không ngừng lên tiếng hò hét, vô cùng đặc sắc, trận chiến này thật sự là quá đặc sắc.

Lầu ba của Nhã Gian, hôm nay Lâm Uyển Nhi tự mình đến xem trận chiến cuối cùng của Tiêu Trần, nhìn Tiêu Trần cùng Quỷ Ảnh xuất ra từng chiêu, trên mặt Lâm Uyển Nhi không chút thay đổi nói: “Mới có nửa năm, hắn ta đã trưởng thành, có thể chống lại Quỷ Ảnh sao?”

Nửa năm nay Tiêu Trần trưởng thành lên rất nhiều, Lâm Uyển Nhi có thể nhìn thấy trong thời gian ngắn như vậy Tiêu Trần đã có thể chống lại Quỷ Ảnh bất bại kia, cho dù là Lâm Uyển Nhi cũng chưa từng thấy qua sự trưởng thành như vậy, tìm hết trong Nhạc Sơn phủ cũng không thể tìm ra một người có thể so được với Tiêu Trần.

Nghe Lâm Uyển Nhi nói lời này, nam nhân một mắt đứng sau lưng khom người nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người nói Tiêu Trần này có thể đối đầu với Quỷ Ảnh sao? Quỷ Ảnh tu luyện kiếm đạo đã mấy chục năm nay rồi, còn Tiêu Trần năm nay chỉ mới mười tám tuổi, lĩnh ngộ kiếm đạo của Tiêu Trần chỉ sợ thúc ngựa cũng không đuổi kịp Quỷ Ảnh...”

Thực lực của hai người tương đương, lại cùng là kiếm tu, tiếp theo chỉ có thể so sánh về sự lĩnh ngộ kiếm đạo, đối với việc này, nam nhân một mắt không đề cao Tiêu Trần, dù sao Tiêu Trần và Quỷ Ảnh chênh lệch tuổi tác quá lớn, khi Quỷ Ảnh bước vào võ đạo, Tiêu Trần còn chưa sinh ra.

Trong lời nói của nam tử một mắt có mục đích thăm dò, vào thời điểm mấu chốt có nên ra tay cứu Tiêu Trần hay không, nhưng nghe hắn ta nói những lời này, Lâm Uyển Nhi lại mỉm cười nói: “Tu vi của ngươi là Thiên Nhân Cảnh, ngươi hãy nhìn cho kỹ hai người bọn hắn, rốt cuộc ai là người lĩnh ngộ kiếm đạo sâu sắc hơn.”

Dưới sự nhắc nhở của Lâm Uyển Nhi, nam nhân một mắt nhìn chằm chằm hai người trong trận chiến kịch liệt này, một lát sau, sắc mặt của hắn ta cuối cùng cũng thay đổi, Tiêu Trần là người chiếm thế thượng phong trong đối chiến về lĩnh ngộ kiếm đạo. Một thanh niên chỉ mới mười tám tuổi, trong lĩnh ngộ kiếm đạo lại mạnh hơn Quỷ Ảnh, điều này làm sao có thể... Hắn ta có chút kinh ngạc, rốt cuộc Tiêu Trần này đã tu luyện kiếm đạo như thế nào, cho dù từ khi ở trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện đi chăng nữa cũng không có khả năng mạnh hơn Quỷ Ảnh.

Đây cũng chỉ là nỗi khiếp sợ trong lòng của nam nhân một mắt, chiến đấu cuối cùng cũng sẽ phân thắng bại, dựa vào ưu thế lĩnh ngộ kiếm đạo của bản thân, Tiêu Trần dần dần chiếm thế thượng phong, cuối cùng bắt lấy cơ hội, một kiếm xuyên qua cổ họng Quỷ Ảnh.

Thua, thua ở trên tay một tên thanh niên mới mười tám tuổi, đến lúc chết chỉ sợ Quỷ Ảnh vẫn không thể tin hắn ta lại có thể bại dưới tay Tiêu Trần.

Trên mặt tuy không có quá nhiều thay đổi, đánh chết Quỷ Ảnh, trong tiếng hoan hô của mọi người Tiêu Trần chậm rãi đi ra khỏi Tử Đấu Tràng, cùng lúc đó, trên lầu ba của Nhã Gian, Lâm Uyển Nhi cũng chậm rãi đứng dậy, cười nói với nam nhân một mắt: “Đi thôi, cuối cùng chúng ta phải đi hỏi thăm tên tiểu tử này...”

Thành công đánh bại Quỷ Ảnh, Tiêu Trần đã ở Tử Đấu Tràng nửa năm, hôm nay cũng có thể rời đi, thời khắc cuối cùng, Lâm Uyển Nhi muốn xuất hiện trước mặt thiếu niên thiên tài của Đông Kiếm Các.

Còn chưa gặp qua Lâm Uyển Nhi ở ngoài đời, sau khi trở lại thạch thất của mình, đánh giá xung quanh căn phòng mà hắn đã ở nửa năm qua, khóe miệng vô thức lộ ra một nụ cười nhạt.

“Nữ ma đầu, ngươi cũng không ngờ tới ta đây lại có thể chiến thắng được đúng không, ngươi cứ đợi đấy, sau này ngươi sẽ thấy...”

Chỉ có Tiêu Trần biết nửa năm này hắn đã vượt qua như thế nào, tuy rằng tiến bộ rất lớn nhưng chính điều này mà Tiêu Trần đã bỏ ra biết bao nhiều mồ hôi cùng với vô số lần sắp đi vào chỗ chết.

Cuối cùng cũng có thể đi khỏi nơi này, ngay khi Tiêu Trần vừa dứt lời, nam nhân một mắt mở cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Trần, nam nhân một mắt cười hiền lành nói: “Chúc mừng ngươi lại toàn thắng, kỳ hạn nửa năm đã đến, ngươi có thể tùy ý rời đi, Tử Đấu Tràng của chúng ta sẽ không sắp xếp trận đấu nào cho ngươi nữa...”

Kỳ hạn tới rồi, nghe thấy những lời này của nam nhân một mắt, Tiêu Trần khẽ gật đầu, thấy thế, nam nhân một mắt nói tiếp: “Nhưng trước khi rời đi, tiểu thư nhà ta hy vọng có thể gặp mặt ngươi một lần, ngươi cứ yên tâm đi, tiểu thư nhà ta không có ác ý gì đâu.”

Lâm Uyển Nhi dự định gặp Tiêu Trần một lần, nghe thấy những lời này của nam nhân một mắt, Tiêu Trần cũng không từ chối, nhanh chóng đi tới phòng của Lâm Uyển Nhi dưới sự dẫn dắt của nam nhân một mắt.

Đưa Tiêu Trần đến ngoài cửa phòng, nam nhân một mắt không đi vào cùng mà ý bảo Tiêu Trần đi vào một mình, còn hắn ta thì cung kính canh giữ ở ngoài cửa, hoàn toàn không có ý tiến vào.