Chương 7: Thời gian ba năm
Vậy mà Thẩm Cao Nguyên lại chủ động cúi đầu đối với Tiêu Trần, thấy thế, đám người Trần gia cùng Mã gia đang nhao nhao sững sờ ngay tại chỗ, Trần Mộ Tuyết ngồi bệt xuống trên mặt đất, nàng ta có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu, thân là Thẩm Cao Nguyên - trưởng lão của tông Giác Sơn, tại sao lại chủ động cúi đầu trước Tiêu Trần, thái độ còn khiêm tốn như thế.
Không hề để ý sự biến sắc của hai nhà Trần gia, Mã gia, Tiêu Trần chỉ nhàn nhạt nói với Thẩm Cao Nguyên:
“Đến nhà tạ lỗi thì không cần, chỉ hi vọng ngày sau tông Giác Sơn đừng tìm đến Tiêu gia gây phiền phức nữa…”
“Chuyện này chắc chắn rồi, sau này nếu ai dám gây bất lợi đối với Tiêu gia, tông Giác Sơn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Nghe những lời từ Tiêu Trần, lúc này Thẩm Cao Nguyên mới trịnh trọng lên tiếng bảo đảm.
Tin chắc rằng tông Giác Sơn tuyệt đối không còn dám tìm đến Tiêu gia gây phiền toái nữa, để Thẩm Cao Nguyên mang theo một đám đệ tử tông Giác Sơn cùng thi thể Thẩm Minh rời đi, sau đó, Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía gia chủ hai nhà Trần gia, Mã gia mà nói:
“Sao nào, còn muốn ta đưa các ngươi đi?
Nghe Tiêu Trần nói lời này, hai nhà Trần gia, Mã gia không còn dám ở lại nữa, bọn hắn không biết Đông Kiếm Các kinh khủng nhường nào, bởi vì lấy thân phận của bọn hắn còn không tài nào tiếp cận được Đông Kiếm Các, chỉ có điều tận mắt thấy ngay cả Thẩm Cao Nguyên cũng đều bị dọa đến xám xịt mà rời đi, tất nhiên bọn hắn đã không còn dám có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì nữa, chỉ một câu của Tiêu Trần, lập tức mang theo người trong nhà mà nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, Tiêu gia vốn dĩ huyên náo ồn ào liền yên tĩnh trở lại, người từ tông Giác Sơn rời đi, người của hai nhà Trần gia, Mã gia cũng đi, cuối cùng, Trương Cường cũng ra hiệu cho Mạc Kiệt ý là rời đi, chỉ có điều trước khi rời đi, Trương Cường còn tự mình nhận sai với Tiêu Kình, cầu mong được Tiêu Kình tha thứ.
Vốn dĩ là chỉ một trận cũng có đủ nguy cơ để hủy diệt toàn bộ Tiêu gia, từ sau khi Tiêu Trần xuất hiện thì được giải quyết dễ dàng như vậy.
Nhờ bọn người Mạc Kiệt thu xếp chỗ ở, Tiêu Trần cùng Tiêu Kình đi đến nơi ở của mẫu thân.
Mẫu thân Tiêu Trần tên là Bạch Như Nguyệt, khi nhìn thấy Tiêu Trần, Bạch Như Nguyệt kích động ôm lấy Tiêu Trần, đối mặt với con trai đã rời nhà ba năm của mình này, có thể thấy Bạch Như Nguyệt nhớ mong tới nhường nào.
Mẹ con hai người cứ ôm nhau mãi, Tiêu Kình đứng một bên nở nụ cười quan sát hai người, hồi lâu sau, Bạch Như Nguyệt mới buông lỏng Tiêu Trần ra, một nhà ba người đi vào trong viện, ngồi xuống trên băng ghế đá, ánh mắt không ngừng đánh giá Tiêu Trần, trải qua ba năm, Tiêu Trần từ một thiếu niên năm đó đã trở thành một thanh niên tuấn tú.
“Trần Nhi, con vừa đi đã ba năm rồi, khoảng thời gian đó ngay cả phong thư đều không có, con có biết nương đã lo lắng cho con bao nhiêu không…”
Ba năm không có tin tức từ Tiêu Trần, Bạch Như Nguyệt có chút trách cứ mà nói, nghe mẫu thân nói lời này, Tiêu Trần chỉ khẽ mỉm cười mà bảo:
"Mẹ, không phải con trở về rồi đây sao, hơn nữa quy tắc Đông Kiếm Các rất nghiêm, đã là đệ tử kí danh thì không thể liên lạc với bên ngoài, lần này con trở về cũng là bởi vì cuối cùng con đã trở thành đệ tử ngoại môn, lúc này mới có thể ra ngoài.”
Cũng không hẳn là Tiêu Trần không muốn liên hệ cùng người trong nhà, mà là căn bản cũng không thể được, đối mặt với phụ mẫu, Tiêu Trần cũng không hề giấu diếm gì cả, đem chuyện mình rèn luyện trong ba năm này cùng tất cả chuyện liên quan tới Đông Kiếm Các đều nói cho hai người, theo lời Tiêu Trần kể chuyện, vợ chồng Tiêu Kình cũng nghe say sưa.
Ba năm trước đây, rời khỏi quận thành Lĩnh Sơn, đầu tiên Tiêu Trần đi tới kinh đô Lăng Phong Quốc, dưới cơ duyên tác hợp làm quen được Thái tử Mạc Kiệt, sau đó hai người cùng nhau nhập môn Đông Kiếm Các, trở thành đệ tử kí danh trong Đông Kiếm Các.
Tại Đông Kiếm Các phân cấp bậc cực kì nghiêm ngặt, trong đệ tử phân chia thành đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn và đệ tử ký danh.
Bất luận thiên phú của ngươi có như thế nào, cũng mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, lúc mới gia nhập Đông Kiếm Các đều chỉ có thể bắt đầu từ đệ tử kí danh mà đi lên, sau đó tự thân cố gắng từng bước một hướng tới cấp bậc đệ tử cao hơn.
Đương nhiên, cấp bậc càng cao thì tài nguyên tu luyện lấy được cũng càng nhiều, đồng thời thân phận cũng càng cao, mà lúc đó trong đệ tử kí danh lại không cho phép mở Đông Kiếm Các, cũng không thể liên lạc với bên ngoài, chỉ sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, đệ tử mới có thể có được cơ hội một lần về nhà thăm người thân.
Cũng chính bởi vì thế, ròng rã ba năm, Tiêu Trần đều không liên lạc với mọi người trong nhà.
Cũng không nên cảm thấy quy định của Đông Kiếm Các lần này có hơi mất nhân tính, Đông Kiếm Các làm như thế cũng chẳng qua là vì để đệ tử kí danh có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong việc tu luyện tại thời điểm vừa gia nhập tông môn.
Mọi người đều biết, ngay khi mỗi người vừa mới gia nhập tông môn đều sẽ có một thời kì bộc phát, mà thời kỳ bộc phát này nhất định phải nắm chắc thật tốt, hơn nữa, đó chính là từ Khai Mạch Cảnh đến Hoàng Cực Cảnh, đây là một nấc thang, mà đột phá Hoàng Cực Cảnh càng sớm thì đối với việc tu luyện ngày sau cũng càng có tốt, lấy một ví dụ so sánh, giữa một người mười tám tuổi và một người hai mươi tám tuổi, bọn họ đều đột phá Hoàng Cực Cảnh, trông có vẻ như là cùng chung một cảnh giới, có điều sau này tu luyện, chắc chắn là người mười tám tuổi này sẽ là người có ưu thế đạt tới Hoàng Cực Cảnh.
Đem tất cả những chuyện xảy ra trong ba năm này nói cho phụ mẫu, nghe xong lời kể từ Tiêu Trần, vợ chồng Tiêu Kình mới biết được, hóa ra thời gian ba năm Tiêu Trần vậy mà xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ánh mắt tràn ngập tự hào nhìn con mình, từng là thiếu niên bây giờ đã trưởng thành, không chỉ trở thành đệ tử ngoại môn của Đông Kiếm Các, còn đương lúc mười tám tuổi đã đột phá đến Hoàng Cực Cảnh, đứa con trai này chính là sự kiêu ngạo của hai vợ chồng họ.
Nói xong chuyện của mình, sau đó Tiêu Trần lại nói với Tiêu Kình:
“Phụ thân, không biết người có ý định rời khỏi Huyện Lĩnh Sơn không? Mạc sư huynh đã nói, nếu như phụ thân có nghĩ tới, Tiêu gia chúng ta hoàn toàn có thể tiến về Đế Đô, ở nơi đó, Mạc sư huynh sẽ an bài tốt hết thảy.
Hỏi thăm Tiêu Kình có ý định rời khỏi Huyện Lĩnh Sơn hay không, nghe những lời này của Tiêu Trần, Tiêu Kình trầm mặc chốc lát, sau đó liền cười, lắc đầu nói:
“Trần Nhi, tiến về Đế Đô thì không cần, ta và nương của con đã quen sống ở Huyện Lĩnh Sơn này rồi, hơn nữa Đế Đô lại là nơi thị phi, cho dù có Thái tử điện hạ trông nom nhưng suy cho cùng ta cũng thật sự không có ý định sa vào bên trong vũng bùn này mà đến Đế Đô, ta và nương của con suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần con sống tốt, những thứ khác đều không quan trọng nữa, ta cũng không có dã tâm gì quá lớn…”
Tiêu Kình không có dự định dẫn đầu Tiêu gia rời khỏi Huyện Lĩnh Sơn, đối với chuyện này tất nhiên Tiêu Trần cũng sẽ không ép buộc phụ thân, không nghĩ tới chuyện rời đi cũng tốt, dù sao qua chiến dịch này, nội ứng trong Huyện Lĩnh Sơn cũng sẽ không có ai còn dám tìm Tiêu gia gây phiền phức nữa, từ đó Tiêu Trần cũng không có gì lo lắng nữa, sau này có thể chuyên tâm tu luyện ở Đông Kiếm Các.
Mọi chuyện đều đã nói xong, mấy ngày sau đó, Tiêu Trần vẫn luôn bầu bạn bên cạnh phụ mẫu, ba năm ly biệt, người một nhà đều mười phần trân quý thời gian đoàn tụ ngắn ngủi này.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, trong lúc đó, Tiêu Trần cũng nhờ Tiêu Kình dẫn đầu xuống gặp lão nhân của Tiêu gia một chút, đồng thời hướng dẫn thế hệ trẻ tuổi của Tiêu gia tu luyện.
Cùng lúc đó, tông Giác Sơn cũng không hề nuốt lời, ngày thứ hai Tông chủ tông Giác Sơn tự mình đến nhà tạ lỗi, đồng thời còn tại đó bày tỏ thái độ, sau này Tiêu gia cùng tông Giác Sơn kết quan hệ đồng minh, hơn nữa hàng năm tông Giác Sơn còn cho Tiêu gia mười danh ngạch đệ tử, không cần trải qua bất luận kiểm tra đánh giá gì, chỉ cần là thế hệ trẻ tuổi do Tiêu gia tiến cử, đều có thể tiến vào tông Giác Sơn tu luyện vô điều kiện, đãi ngộ giống như đệ tử tông Giác Sơn.