Trận chiến đầu tiên chính là trận chiến giữa các Tiềm Long được vạn chúng chú mục. Nhị điện chủ Huyết Ma Điện vừa mới tuyên bố xong, Tiêu Trần và Trần Lăng đồng thời nhảy lên đài luận võ.
“Không nghĩ đến nhanh như vậy đã có thể đánh với ngươi một trận.” Hai người đứng đối mặt nhau. Nhìn Tiêu Trần, Trần Lăng lên tiếng.
“Ta cũng không nghĩ đến ngươi chính là Thiên Đao. Ở sơn mạch Vạn Yêu, ngươi lại che giấu ta.” Trần Lăng mỉm cười trả lời.
“Từ khi ta biết ngươi là đệ tử của Đông Kiếm Các, ta đã biết, Tiềm Long Đông Kiếm Các rốt cuộc đã xuất hiện. Đến đi, khi còn ở sơn mạch Vạn Yêu, ta đã muốn đánh với ngươi một trận.” Dứt lời, hắn ta chủ động tế ra huyền binh của mình, là một thanh trường đao màu trắng.
Chiến ý trên người hắn ta phóng lên tận trời. Đao khí tiểu thành chậm rãi hiển hiện, vờn quanh người Trần Lăng.
Bọn họ đã quen biết nhau ở sơn mạch Vạn Yêu, cùng nhau vượt qua những năm tháng rèn luyện. Trong khoảng thời gian đó, hai người đã trải qua vô số nguy hiểm, liên thủ chém giết yêu thú cấp hai, thậm chí là cấp ba.
Trong những lần ma luyện nguy hiểm đó, hai người không những tạo dựng được mối quan hệ tốt, đồng thời còn thấy được thiên phú kinh khủng của đối phương.
Hợp cạ là điều kiện tiên quyết để trở thành bạn của nhau. Hai người đều rất muốn đấu một trận với đối phương. Trong tình huống cùng cảnh giới, cũng chỉ có đối phương mới đáng cho bọn họ toàn lực ra tay.
Cảm nhận được chiến ý và đao khí của Trần Lăng, Tiêu Trần mỉm cười, vũ khí trong tay lóe lên. Thanh Vân kiếm trong nháy mắt xuất hiện, kiếm khí dâng trào, chiến ý trùng thiên.
“Ta đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Từ nhỏ đến lớn, không ai cùng cảnh giới đáng để cho ta toàn lực chiến một trận.” Nhìn Trần Lăng, Tiêu Trần thản nhiên nói.
“Ta cũng giống như thế, chẳng qua tu vi của ta cao hơn ngươi một bậc. Ta sẽ áp chế Hoàng Cực Cảnh xuống tiểu viên mãn.” Trần Lăng đáp, đồng thời chủ động áp chế tu vi Hoàng Cực Cảnh của mình từ đại viên mãn xuống còn tiểu viên mãn.
Nhìn thấy Trần Lăng chủ động áp chế tu vi, trên khán đài, Mộc Thanh cười lạnh: “Ngu xuẩn! Thế mà còn nói cái gì là công bằng…”
Đối với hành động của Trần Lăng, Mộc Thanh cho rằng đây chính là một hành vi ngu xuẩn. Nghe Mộc Thanh nói, Triệu Vô Vân liền lên tiếng.
“Đó cũng là nguyên nhân ngươi không bao giờ bằng chúng ta được. Đây không phải là hành vi ngu xuẩn, mà là tự tin và ngạo khí của Tiềm Long. Vượt cấp chiến đấu đối với chúng ta mà nói đơn giản như ăn cơm, uống nước, càng không cần phải nói tu vi cao hơn đối thủ. Nếu chúng ta sử dụng tu vi cao hơn để chiến thắng đối thủ, điều này chính là một sự sỉ nhục đối với chúng ta.”
“Hừ!” Đối mặt với sự phản bác của Triệu Vô Vân, Mộc Thanh cứng họng, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
Hắn ta cảm thấy việc Trần Lăng áp chế tu vi là một hành động ngu xuẩn, nhưng Triệu Vô Vân và Lâm Tinh lại cho rằng không phải như thế. Hành động này của Trần Lăng đại diện cho ngạo khí của ngũ đại Tiềm Long.
Sau khi áp chế tu vi bằng với Tiêu Trần, Trần Lăng chủ động lựa chọn tấn công. “Cẩn thận!” Nói xong, dưới chân Trần Lăng đã di chuyển. Hắn ta thi triển thân pháp võ kỹ đạt đến cấp bậc thượng phẩm, cả người như sấm sét lao thẳng về phía Tiêu Trần.
Đối mặt với đòn tấn công của Trần Lăng, Tiêu Trần cũng không có ý định lui tránh, nhanh chóng thi triển Thất Tinh Bộ, trực tiếp nghênh đón.
Thân pháp của hai người đều tu luyện đến cấp bậc hóa cảnh, thân hình trôi nổi, tốc độ cực nhanh. Với tốc độ này, ngay cả đệ tử nội môn bình thường cũng khó mà so sánh được. Hơn nữa, nên biết rằng, bây giờ hai người chỉ mới tu luyện võ kỹ thượng phẩm. Nếu để bọn họ tu luyện Huyền Vũ Kỹ, tốc độ sẽ nhanh đến mức nào, mọi người cũng khó mà tưởng tượng.
Trên đài luận võ chỉ toàn là tàn ảnh của hai người. m thanh đao kiếm đụng nhau không ngừng truyền đến. Võ kỹ thượng phẩm cấp bậc hóa cảnh không ngừng được thi triển trong tay hai người.
Một người tu kiếm, một người tu đao. Con đường tu hành của hai người không giống nhau, nhưng lĩnh ngộ đối với đao đạo hay kiếm đạo, cả hai đều đạt đến một trình độ cực kỳ khủng bố.
“Ta đếm một chút, từ lúc chiến đấu cho đến bây giờ, bọn họ đã thi triển mười môn võ kỹ thượng phẩm cấp bậc hóa cảnh…” Một đệ tử Hỏa Vân Tông đi theo Triệu Vô Vân quan sát cuộc kịch chiến, gương mặt toàn là vẻ khiếp sợ.
Chỉ trong khoảng thời gian trăm hơi thở ngắn ngủi, hai người đã kịch đấu trên trăm chiêu. Đồng thời, hơn mười môn võ kỹ thượng phẩm cấp bậc hóa cảnh đã được hai người sử dụng.
Võ giả Hoàng Cực Cảnh bình thường có thể luyện một môn võ kỹ thượng phẩm đến hóa cảnh đã rất khó có được. Tu hai môn võ kỹ thượng phẩm đến hóa cảnh đã được xem là người đứng đầu trong số thiên tài. Ví dụ như người đã từng là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn Đông Kiếm Các Vương Hổ, hắn ta đã tu luyện được hai môn võ kỹ thượng phẩm đến cấp bậc hóa cảnh.
Thấy đệ tử Hỏa Vân Tông kinh ngạc như vậy, Triệu Vô Vân bình thản đáp.
“Vô Danh, thật ra bốn người chúng ta, bao gồm Tiêu Trần, đã có thể tu luyện Huyền Vũ Kỹ từ sớm, nhưng đệ có biết vì sao đến bây giờ chúng ta vẫn không tu luyện Huyền Vũ Kỹ?”
Vị đệ tử lên tiếng kinh hô tên Triệu Vô Danh, là em trai ruột của Triệu Vô Vân. Nghe ca ca của mình nói như thế, Triệu Vô Danh đáp: “Không biết…”
“Rất đơn giản! Ánh mắt của chúng ta không chỉ giới hạn ở trước mắt mà là đỉnh phong võ đạo. Cơ sở rất quan trọng đối với chúng ta. Trước khi tu luyện Huyền Vũ Kỹ, chúng ta nhất định phải làm tốt cơ sở. Đây cũng chính là nguyên nhân chúng ta vẫn không tu luyện Huyền Vũ Kỹ.” Đối mặt với sự nghi hoặc của Triệu Vô Danh, Triệu Vô Vân thản nhiên đáp.
Tu luyện võ công căn bản, cái gì cũng phải dựa vào nền tảng. Không chỉ từ bây giờ, cho dù ngày sau bắt đầu tu luyện Huyền Vũ Kỹ, năm người Tiêu Trần cũng phải tạo dựng nền tảng cho thật chắc. Bởi vì, nắm giữ càng nhiều võ công cơ bản, trợ giúp đối với ngày sau sẽ càng lớn hơn.
Nghe Triệu Vô Vân giải thích, Triệu Vô Danh cái hiểu cái không nhẹ gật đầu. Trong lúc hai người đang nói chuyện, cuộc chiến trên đài luận võ đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Kiếm khí và đao khí, thân kiếm và thân đao va chạm nhau. Mặc dù cho đến lúc này, Tiêu Trần và Trần Lăng đều không thi triển đòn sát thủ của mình, nhưng chiến đấu như vậy vẫn khiến người ta hoa cả mắt.
Nói thật, ngay cả đệ tử nội môn cũng khó mà bộc phát được cuộc chiến kịch liệt như thế.
Không chỉ tốc độ nhanh, mỗi một chiêu của hai người có thể nói là hoàn mỹ vô cùng, khiến người ta khó lòng phòng bị. Chỉ cần một chút sai lầm nhỏ xảy ra cũng có thể khiến bản thân bị trọng thương.
Bọn họ không thể phân tâm khi chiến đấu. Trong cuộc chiến kịch liệt như thế, chiến lực hai người lại ngang nhau.
Nhìn Trần Lăng chiến đến bất phân thắng bại với Tiêu Trần, nhiệt huyết của người xem thậm chí còn sôi trào hơn so với khi Tiêu Trần giết chết Độc Giao công tử.
Bởi vì Trần Lăng là Tiềm Long, toàn bộ Đông Kiếm Các, đừng nói là đệ tử cùng cảnh giới, cho dù một số đệ tử nội môn cũng chưa chắc là đối thủ của Trần Lăng.
Đến tận bây giờ, Đông Kiếm Các vẫn luôn sầu khổ vì không có ai cùng cảnh giới có thể đấu lại tứ đại Tiềm Long, nhưng hôm nay, Tiêu Trần lại có thể đấu ngang với Trần Lăng, một chút yếu thế cũng không hề có.