Chương 28: Vạn Yêu Sơn Mạch

Căn bản hắn cũng không có ý định liều mạng với đám người bên bang Huyết Lang này. Đùa thôi, lần này đến đều là những người tinh nhuệ của bang Huyết Lang. Ngoại trừ bang chủ Trần Mãnh ra, thì còn có tám tên võ giả Huyền Nguyên Cảnh, còn về những người khác thì cũng đã đạt đến tu vi Hoàng Cực Cảnh.

Tổng cộng có đến bảy tám chục người, không có người nào tu vi thấp hơn Hoàng Cực Cảnh. Tiêu Trần hấy hắn hoàn toàn không có cơ hội thắng nào, cho nên ngay lập tức lựa chọn chạy trốn.

Bọn chúng không nghĩ đến việc Tiêu Trần không nói lời nào mà lại chọn chạy trốn. Trần Mãnh thấy thế, mặt tối sầm lại, tức giận quát lớn: “Đuổi theo hắn cho ta...”

Đương nhiên bọn chúng không thể cho Tiêu Trần bỏ trốn được. Giọng nói của Trần Mãnh vừa cất lên thì đám người bang Huyết Lang cũng nhốn nháo đuổi theo Tiêu Trần.

Tiêu Trần với tu vi của Hoàng Cực Cảnh đại thành lại chọc phải bang Huyết Lang, không thể không nói, quả thật Tiêu Trần có chút bi thương. Sự chênh lệch thực lực với đối phương quá lớn, hắn cũng không có vốn liếng gì để liều mạng đánh nhau được. Đối mặt với sự truy sát của bang Huyết Lang, Tiêu Trần không do dự chút nào xông thẳng vào trong khu rừng.

Nếu hắn còn tiếp tục cuộc truy đuổi này trên đường chính thì rất khó để thoát khỏi sự truy sát của bang Huyết Lang. Dù sao thì đám người ấy cũng có đến chín tên cường giả Huyền Nguyên Cảnh. Lúc này hắn chỉ có thể chạy vào trong rừng, dựa vào sự che chắn của cây cối, thì mới có khả năng thoát thân được.

Sau khi Tiêu Trần chạy thật nhanh vào một khu rừng nhỏ, cuối cùng hắn cũng đã thấy được một dãy núi dài liên miên. Hắn nhớ dãy núi này hình như có tên là Vạn Yêu Sơn Mạch. Diện tích của dãy núi cực kỳ rộng lớn, đồng thời trong đó còn có yêu thú hoành hành. Nơi đây hoàn toàn là một thế giới thuộc về yêu thú, nếu như con người vào đây thì sẽ rất nguy hiểm. Thậm chí còn có người nói rằng bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch này còn có yêu thú cấp năm, cấp sáu.

Yêu thú cấp năm, cấp sáu là loại yêu thú siêu cấp, nó dường như đã vượt xa so với Thiên Nhân Cảnh của con người.

Trong mắt hắn xuất hiện một chút cảm giác do dự. Nhưng khi Tiêu Trần quay đầu lại thấy đám người bang Huyết Lang vẫn còn đang truy kích thì ánh mắt hắn liền quyết đoán, không ngừng chân mà chạy thẳng tiến vào bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch.

Đám người của bang Huyết Lang nhìn thấy Tiêu Trần xông vào Vạn Yêu Sơn Mạch, bọn chúng không tiến vào bên trong nữa. Bang chủ Trần Mãnh vung mạnh tay nói: “Cho người vây quanh nơi này, chỉ cần tên tiểu tử đó bước ra thì giết chết ngay tại chỗ.”

Đám người bang Huyết Lang quyết định không tiến vào Vạn Yêu Sơn Mạch, chỉ cho người phong tỏa nghiêm ngặt tất cả các lối ra vào.

Tiêu Trần cũng không dám mạo muội xâm phạm Vạn Yêu Sơn Mạch, hắn ở rìa ngoài chú ý quan sát động tĩnh của bang Huyết Lang thì phát hiện bọn họ đã cho người phong tỏa hết các lối ra, Tiêu Trần cảm thấy bất lực.

Bọn người này không dám tiến vào Vạn Yêu Sơn Mạch, cũng đoán được hắn cũng sẽ không đi vào trong đó, vì vậy cho người phong tỏa hết tất cả lối ra, chờ hắn tự mình chui đầu vào lưới. Như vậy thì Tiêu Trần chỉ còn hai sự lựa chọn.

Hoặc là hắn ra ngoài, quyết chiến với bang Huyết Lang, nhưng rõ ràng ý này không thực tế rồi, chênh lệch thực lực của hai bên quá lớn, cách này không thể được. Cách còn lại thì hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi xuyên qua Vạn Yêu Sơn Mạch. Mặc dù trong đó cũng vô cùng nguy hiểm nhưng so với việc đối mặt trực tiếp với bang Huyết Lang thì ý kiến này có vẻ có một chút hi vọng sống hơn.

Hai cách này đều có thể nói là tràn ngập nguy hiểm. Hắn phân vân một lúc lâu rồi cuối cùng mới thầm mắng một tiếng: “Tề Nghiên, ngươi chờ đấy cho ta…” Tiêu Trần nói xong quay người, tiến sâu vào bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch.

Hắn không còn lựa chọn nào khác. Cẩn thận đi xuyên qua Vạn Yêu Sơn Mạch, chỉ cần hắn không gặp yêu thú cường đại nào thì hắn vẫn có cơ hội sống sót.

Tiêu Trần đã chọn xuyên qua Vạn Yêu Sơn Mạch, cùng lúc đó, bên ngoài dãy núi, bang chủ bang Huyết Lang và tám tên võ giả Huyền Nguyên cảnh khác tụ lại một chụm. Đám người nói khẽ:

“Nữ ma đầu kia thật sự ra ra tay tàn độc mà. Sư đệ của mình mà nàng ta cũng phải ép hắn vào bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch này…”

“Ai nói không phải đâu….”

Đám người nhỏ giọng nói chuyện. Tiêu Trần không hề hay biết rằng thật sự bang Huyết Lang làm ra tất cả chuyện này đều là vì mệnh lệnh của Tề Nghiên. Dưới sự uy hiếp của Tề Nghiên, bang Huyết Lang mới bất đắc dĩ diễn ra vở tuồng này, mục đích chính là muốn ép Tiêu Trần đi vào bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch. Mà mục đích của những chuyện này cũng là vì tu luyện cho Tiêu Trần. Nếu Tiêu Trần thực sự có thể sống sót sau khi đi qua Vạn Yêu Sơn Mạch thì thực lực của hắn cũng có thể tăng lên đáng kể. Dù sao tu luyện sống còn cũng là cách tốt nhất, ngắn nhất để giúp con người ta trưởng thành.

Tiêu Trần không biết tất cả mọi chuyện đều được Tề Nghiên sắp xếp, hắn chậm rãi tiến vào sâu bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch, tinh thần cũng tập trung cao độ.

Vạn Yêu Sơn Mạch này không phải là một trò đùa. Nơi đây chính là thế giới của yêu thú, số lượng yêu thú ở trong này rất đông đảo. Nếu con người tiến vào nơi này, cho dù có là cường giả tu vi Thiên Nhân Cảnh đều có thể gặp nguy hiểm dẫn đến cái chết. Không cần phải nhắc đến một tên tiểu tử Hoàng Cực Cảnh như hắn.

Tiêu Trần không dám chủ quan. Trong lúc Tiêu Trần đang thận trọng tiến lên từng bước, đột nhiên có một luồng sức mạnh cực kỳ nguy hiểm tấn công đến. Tiêu Trần không do dự, nghiêng người tránh đi theo bản năng. Lập tức có một bóng đen xẹt lên nơi hắn đang đứng.

May mắn là hắn phát hiện kịp thời, nếu không thì một đòn tấn công vừa rồi cũng đủ làm hắn bị thương nghiêm trọng. Mà nếu hắn thật sự trọng thương ngay bên trong Vạn Yêu Sơn Mạch này thì cũng không phải là một tin tốt. Không cần nói nếu bị thương như thế, chỉ cần có mùi máu tươi phát ra từ vết thương cũng đủ để dẫn dụ nhiều yêu thú đến.

Hắn quay đầu nhìn về phía bóng đen. Một con khỉ cao khoảng một thước, bộ lông trên người có màu đỏ, hai mắt cũng ánh lên tia sáng màu đỏ nhạt.

“Huyết Hỏa Hầu…” Hắn nhẹ giọng, thì thầm nói khẽ trong miệng một tiếng. Tiêu Trần không nghĩ đến việc thế mà lại gặp Huyết Hỏa Hầu.

Con Huyết Hỏa Hầu này chẳng qua là yêu thú cấp một, tương đương với võ giả Hoàng Cực Cảnh của con người. Sức mạnh của nó cũng không tính là quá mạnh nhưng con Huyết Hỏa Hầu này là yêu thú quần cư. Trong tình huống bình thường,

nếu như xuất hiện sẽ xuất hiện một đám. Rất ít khi hành động đơn độc.

Vừa đến đã gặp Huyết Hỏa Hầu, Tiêu Trần không tránh được có cảm giác muốn khóc.

Hắn cũng không muốn trêu chọc con Huyết Hỏa Hầu này. Nhưng hiển nhiên con Huyết Hỏa Hầu lại không muốn bỏ qua cho Tiêu Trần. Nó gào thét lên một tiếng rồi hung hăng nhào đến chỗ Tiêu Trần để tấn công. Thấy vậy, Tiêu Trần cũng ngay lập tức lấy ra Thanh Vân Kiếm, đâm một nhát mạnh, thanh kiếm lập tức giết chết Huyết Hỏa Hầu.

Vừa rồi là hắn dùng toàn lực ra tay, Tiêu Trần không thể dây dưa cùng con khỉ này. Nếu không một khi bầy khỉ đã đuổi tới thì hắn sẽ khó mà thoát thân.

Thanh Vân kiếm điên cuồng tấn công Huyết Hỏa Hầu, Tiêu Trần thành công chém giết chết Huyết Hỏa Hầu chỉ với một đòn không do dự. Đang lúc Tiêu Trần chuẩn bị nhanh chóng rời đi thì từng hồi gào thét từ khắp bốn phía truyền đến.

Chậm rồi, hắn vẫn chậm một bước rồi. Bầy khỉ nhanh chóng chạy đến, hắn nhìn điệu bộ của bọn chúng như vậy, chắc là đã bao vây hắn rồi.

Quả nhiên, không lâu sau đó, có khoảng hơn trăm con Huyết Hỏa Hầu không ngừng xúm lại từ bốn phía, vây quanh Tiêu Trần. Tiêu Trần nhìn hàng trăm con Huyết Hỏa Hầu trước mắt mình, khóc không ra nước mắt.

Đối mặt với số lượng Huyết Hỏa Hầu đông đảo như thế, có là võ giả Huyền Nguyên Cảnh chỉ sợ cũng phải nuốt hận.

Nhận ra ánh mắt đỏ tươi của bầy khỉ, Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó, hắn nắm Thanh Vân Kiếm trong tay thật chặt. Sắc mặt dần dần bình tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn bầy khỉ một vòng, nhẹ mở miệng nói:

“Vốn dĩ ta cứ nghĩ sẽ bình an đi xuyên qua Vạn Yêu Sơn Mạch này. Nhưng xem ra bây giờ không được như vậy rồi. Nếu đã như thế, vậy thì tới đây đi.”

Không còn đường lui nên trong lòng Tiêu Trần cũng xuất hiện ý chí chiến đấu ngất trời. Cho dù phần thắng của hắn rất nhỏ thì hắn cũng không thể cứ như thế mà chịu trói được.