Bởi vì sự rời đi của Tề Nghiên mà rất nhiều đệ tử reo hò không ngừng. Cùng lúc đó, Tiêu Trần ngồi trên Thanh Vũ Ưng, hai người nhanh chóng rời đi khỏi dãy núi Thanh Vân.
Phải nói rằng từ khi Tiêu Trần vào Đông Kiếm Các đến nay cũng đã hai năm rồi, lần này chính là lần đầu tiên hắn ra ngoài tu luyện. Vốn dĩ hắn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng khi thấy Tề Nghiên bắt chéo chân ngồi trước mặt mình thì Tiêu Trần đã dự đoán được tương lai của mình tăm tối cỡ nào rồi.
Từ đó đến giờ việc đi ra ngoài tu luyện là khao khát của Tiêu Trần, ao ước được chiêm ngưỡng sự rộng lớn và hùng vĩ ở Đông Dương vực. Tuy nhiên giờ có thêm Tề Nghiên đi cùng thì chuyện này giống như có chậu nước lạnh rơi từ trên trời xuống mà tưới dập hoàn toàn ngọn lửa khát vọng của hắn vậy.
Tốc độ của Thanh Vũ Ưng rất nhanh. Suốt quãng đường đi, Tề Nghiên cũng không nói gù nhiều, thậm chí không nói cho Tiêu Trần biết bọn họ sẽ đi đâu. Đối với Tề Nghiên, Tiêu Trần cũng chỉ có thể khó chịu cả người mà ngồi khoanh chân trên lưng chim ưng thôi.
“Mụ đàn bà này không biết còn muốn giở thủ đoạn quỷ quyệt gì nữa…” Tiêu Trần nhìn thoáng qua bóng lưng của Tề Nghiên rồi âm thầm nghĩ trong đầu.
Trên suốt quãng đường không lúc nào họ ngừng lại cả. Ròng rã suốt ba ngày trôi qua, Thanh Vũ Ưng mới đáp xuống đất. Sau đó Tề Nghiền ra lệnh cho nó bay đến một dãy núi. Đương nhiên làTề Nghiên bảo nó đợi ở dãy núi bên kia.
Sau khi cho Thanh Vũ Ưng đi rồi, Tề Nghiên đưa Tiêu Trần đi đến bên trong một tòa thành trì tên là Thế Ngoại Đào Nguyên.
Cái tên này cũng quá kỳ quái, thành trì nào lại lấy tên là Thế Ngoại Đào Nguyên chứ. Với cả, mỗi người vào thành đều phải giao nộp mười viên hạ phẩm linh thạch. Phí vào thành này cũng cao đến mức quá bất thường rồi, Ngay cả các đệ tử ngoại môn của Đông Kiếm Các cũng chỉ kiếm được mười viên hạ phẩm linh thạch trong một tháng.
Hai người họ đưa ra hai mươi viên hạ phẩm linh thạch. Khi vừa tiến vào bên trong thành, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn thu hút Tiêu Trần.
Phồn hoa, những thứ trước mắt đây chính là phồn hoa. Dù cho Thế Ngoại Đào Nguyên thu lệ phí vào thành cao thế nào đi nữa, dòng người vẫn thế, hàng vẫn xếp dài, hơn nữa, ở hai bên đường phố, các cửa hàng san sát nhau, tấp nập người qua lại đông chưa từng thấy. Hắn chưa từng thấy qua thành trì nào náo nhiệt như thế này, nếu so với Đế Đô của Lăng Phong quốc thì nơi này hơn hẳn.
Đế Đô của một nước còn rất xa mới đuổi theo kịp. Thấy khuôn mặt Tiêu Trần còn đang ngơ ngác, Tề Nghiên mới nhếch miệng cười, nói: “Ngươi không được đi nhiều thì thấy nơi này kì lạ là phải rồi. Thế Ngoại Đào Nguyên là tòa thành trì nổi tiếng nhất của toàn bộ Đông Dương vực. Hơn nữa nơi này có phủ thành chủ rất mạnh, tên là Nhạc Sơn Phủ, thực lực cũng không chênh lệch Đông Kiếm Các chúng ta bao nhiêu. Ngoài ra, bởi vì có tòa thành của Nhạc Sơn Phủ nên thành trì này còn được người ở Thế Ngoại Đào Nguyên xem như chỗ ở của thần tiên. Ở đây, chỉ cần là người có linh thạch trong tay, bao nhiêu thứ sung sướng trên thiên hạ thì ngươi đều được hưởng tất, khiến cho người ta say mê quên đường về. Một khi ngươi đã đến thì lại không muốn đi.
Trong khi giới thiệu Thế Ngoại Đào Nguyên cho Tiêu Trần, nàng ta đưa hắn đi đến bên trong thành, tìm được một quán rượu. Tề Nghiên gọi một bàn ăn lớn thêm một bình rượu, sau đó mời Tiêu Trần ăn.
Hắn bị Tề Nghiên làm cho rối rắm, nàng ta liệu đang muốn làm gì chứ? Nói là đi tu luyện mà sao lại đưa hắn đến nơi Thế Ngoại Đào Nguyên này? Hơn nữa nàng ta lại còn tốt với Tiêu Trần như vậy, chẳng những không đánh hắn mà còn gọi thức ăn cho hắn cùng ăn...
Chuyện gì không bình thường xảy ra thì chắc chắn đều có quỷ, Tiêu Trần nhận thấy được vẻ kỳ lạ của Tề Nghiên. Nhưng Tiêu Trần lại không đoán được cụ thể Tề Nghiên muốn làm gì.
Đến bữa ăn thì nàng ta lại mời Tiêu Trần ăn. Ngay cả Tiêu Trần cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Ăn cơm xong cơm một cách tốt đẹp, Tề Nghiên nhẹ nhàng cười nói với Tiêu Trần: “Tiểu sư đệ, cơm cũng ăn xong rồi, rượu cũng đã uống xong, tiếp theo chúng ta phải tu luyện thôi.”
Đến rồi, Tiêu Trần nghe Tề Nghiên nói như vậy, tinh thần hắn liền nâng cao lên nhiều lần, luôn phải đề phòng những ám chiêu của Tề Nghiên.
Trên đường đi, hắn luôn âm thầm đề phòng Tề Nghiên. Nhưng khi ra khỏi quán rượu, Tề Nghiên không hề có ý định rời khỏi Thế Ngoại Đào Nguyên. Ngược lại nàng ta còn đưa Tiêu Trần đến bên ngoài một tòa cung điện lớn có hình tròn.
Không sai, đây chính là cung điện. Cung điện này được dựng nên hoàn toàn bằng đá kim cương, toàn bộ cung điện chiếm diện tích rất lớn. Đồng thời đóng kín toàn bộ cung điện, chỉ có duy nhất một cửa đá để ra vào.
Khi đã bước vào bên trong cung điện, Tề Nghiên để Tiêu Trần đứng chờ ở một bên, còn nàng ta thì đi lên nói chuyện với hai tên thủ vệ.
Tiêu Trần cũng không biết bọn họ với Tề Nghiên đã nói gì. Hắn chỉ cảm thấy trong khi bọn họ đang nói chuyện, ánh mắt của hai tên thủ vệ không ngừng nhìn đến chỗ hắn ta.
Hai người họ đánh giá hắn, Tiêu Trần cũng giống vậy, đánh giá lại hai người họ. Sau khi cảm nhận một chút, mặc dù hắn không cách nào xác định cụ thể tu vi của hai người, nhưng Tiêu Trần có thể khẳng định ít nhất tu vi của cả hai đều đạt đến Huyền Nguyên Cảnh.
Dùng hai tên võ giả Huyền Nguyên Cảnh ra để làm thủ vệ, chủ nhân cung điện này là ai chứ? Làm như thế này cũng phô trương quá rồi.
Hắn cũng không phải đợi quá lâu, khoảng một lúc sau, Tề Nghiên gọi Tiêu Trần rồi hai người cùng nhau đi vào trong cung điện.
Họ đi một mạch đến một căn phòng đá, nàng ta vẫn như cũ, để Tiêu Trần đứng ngoài cửa đợi. Một mình Tề Nghiên đi vào bên trong căn phòng đá. Sau khoảng thời gian đủ để uống một chén trà thì Tề Nghiên đi ra khỏi phòng, sau đó nàng ta không thèm quan tâm đến Tiêu Trần nữa. Nàng ta quay người rời đi giống như trước đây chưa từng quen biết.
“Sư tỷ…” Thấy Tề Nghiên căn bản không để ý tới mình, Tiêu Trần kêu lên một tiếng. Hắn vừa hô vừa đuổi theo nàng ta. Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước, thì ngay lập tức bị người khác chặn lại.
“Các ngươi...?” Tiêu Trần bị hai tên cường giả ngăn lại, vẫn là tu vi Huyền Nguyên Cảnh, hắn nhìn hai người ấy rồi nói.
Với câu hỏi của hắn, đột nhiên có một người người ông chỉ có một mắt bước ra. Con mắt còn lại có một vết sẹo dữ tợn. Thân hình cao to, ông ta nhìn Tiêu Trần, thản nhiên nói.
“Cô nương kia là sư tỷ của ngươi sao? Vừa rồi nàng ta đã bán ngươi cho chúng ta với giá năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Nhất định ngươi phải ở đây đủ nửa năm mới có thể rời đi.”
Lời nói của người đàn ông trung niên ấy rất bình tĩnh. Nhưng sau khi nghe những nói lời này, Tiêu Trần lại ngây ngẩn cả người. Bị bán? Trong lúc nhất thời, hắn còn không kịp phản ứng. Cuối cùng được người đàn ông ấy giải thích, Tiêu Trần mới hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Nơi này được gọi là Tử Đấu Tràng, là nơi chuyên tiến hành các trận đấu sống còn. Có một số võ giả có thể bán mình cho Tử Đấu Tràng, lấy thời gian làm hạn định. Và trong khoảng thời gian quy định, ngươi nhất định phải chiến đấu cho Tử Đấu Tràng. Đối thủ của ngươi có thể là người, cũng có thể là là yêu thú. Thông qua cách đánh nhau ngươi sống ta chết như thế này, cũng rất thu hút người khác đến tham gia cá cược, từ đó có thể giúp Tử Đấu Tràng kiếm tiền.
Nói một cách đơn giản hơn là lấy Tiêu Trần làm ví dụ. Hắn bị Tề Nghiên bán đi trong vòng nửa năm. Cho nên thời gian nửa năm này Tiêu Trần nhất định phải chiến đấu cho Tử Đấu Tràng. Cho đến nửa năm sau, nếu như Tiêu Trần còn sống thì hắn có thể rời đi. Còn nếu như hắn chết giữa chừng thì dĩ nhiên cũng không có sau đó nữa.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ Tử Đấu Tràng là nơi như thế nào. Không màng đến sống chết, nói thẳng ra là lúc này hắn là nô lệ của Tử Đấu Tràng. Bọn họ bảo hắn đánh với ai thì hắn bắt buộc phải đánh với người đó.
Hắn đã hiểu rõ tất cả. Một lúc sau, có một tiếng thét giận dữ vang vọng trời đất phát ra từ giữa sân Tử Đấu Tràng.
“Tề Nghiên, mụ đàn bà xấu xa này, ngươi đợi đó cho ta, mọi chuyện chưa xong đâu…”