Chương 8: Người của tôi ai dám động

Cố Thắng Ninh trong lòng thầm nghĩ không biết bọn người này có mục đích gì thì nghe có tiếng cánh cửa mở ra. Tư thế này nằm lâu cơ thể cũng bắt đầu cảm giác mỏi tê phần tiếp xúc của cơ thể với giường nhưng tuyệt nhiên cô không dám nhúc nhích. Vẫn không có ai chú ý đến bên này, cô hé một khe mắt chỉ bằng sợi chỉ, khung cảnh mơ hồ dần rõ ràng qua khe nhỏ, vẫn chưa bị phát hiện, thị giác cô đã khôi phục.

Cô đang nằm hướng mặt về phía đám người. Vì không dám mở to mắt nên cô không thể nhìn rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, lại càng không dám vọng động để đám người này biết cô đã tỉnh. Ban đầu chỉ có ba tên canh giữ không ngờ bản thân chưa kịp tính toán tìm cách thoát thân thì lại đến thêm một đám người không dưới chục thằng thế này.

-Đại ca, tính sao bây giờ? - Một tên lên tiếng hỏi.

-Con đàn bà này thành công trèo lên giường Thanh Long. Lại còn kiếm được mớ bộn. Tao muốn xem nó có gì đặc biệt.

Hắn nói xong thì dừng lại, liếm mép.

-Kể ra cũng được đấy. Mấy đứa trước nhìn không ngon thế. Mấy băng đó kiếm được bao nhiêu?

-Đại ca, sáu băng sau cũng gần triệu đô. Lần này con hàng ngon phải tìm kiểu mới cho kích thích.

-Lần này tao muốn tăng khoái cảm lên, nặng đô lên! Nhưng để anh đây hưởng trước đã. Cho nó uống đi. Mà bọn mày làm gì đến giờ này còn chưa tỉnh?

-Bọn bọn bọn em không không không làm gì đâu. Vẫn vẫn vẫn như cũ nhưng chắc cô ta thể trạng yếu nên nâu nâu nâu nâu mới tỉnh.

Mọi người nuốt xuống một ngụm nước bọt sau khi chờ tên nói lắp kia nói xong câu. Thằng cha đại ca tương đối lành tính, không hề vũ lực như ai đó lại rất kiên trì nghe thằng em nói lắp trình bày.

-Nâu nâu nâu cái đầu mày ý. Cởi trói cho nó, đút thuốc rồi xem anh mày thể hiện. Đặt máy quay hết chưa?

-Dạ dạ vẫn như mọi khi.

Bỗng cô nghe bọn người hô lên:

-Đại ca uy vũ.

-Đại đại đại ca uy vũ vũ vũ.

Mọi người đã nói xong từ bao giờ, hắn mới nói xong chữ cuối cùng, cúi đầu nhìn đại ca cười hề hề xấu hổ. Ông ta trợn mắt bặm mồm, giơ tay định đánh đánh nhưng không hề hạ thủ.

Sau đó hai tên đến cởi trói cho cô. Cảm nhận được dây trói đã cởi bỏ, bàn chân bàn tay cô tê dại như kiến cắn dần dần có cảm giác trở lại. Không cần nghe thêm cũng hiểu bọn chúng định làm gì. Nhưng người nhiều thế này muốn đánh kiểu gì đây?

"Em phải nhớ, lúc có quá đông người, phải tiếp cận tên đầu lĩnh, khống chế nó mới mong có cơ hội thoát thân." - Tiếng anh Vũ vang lên trong đầu.

Cố Thắng Ninh có một chút điểm tựa, anh ở trên trời cao nhất định sẽ vẫn bảo vệ cô. Cô thầm gọi tên anh trong lòng rồi đợi chờ thời cơ. Theo kế hoạch chắc chắn thằng "đại ca" này sẽ tiếp cận cô trước. Bọn chó má này dám để cô đóng phim sex. Bà đây muốn giết hết chúng mày. Đã thế trước đây có rất nhiều người bị hại. Bọn chó má.

Trong đầu vạch ra vô số suy nghĩ nhưng trước hết phải tiếp cận đã. Hơn nữa cơ thể nằm thời gian dài nếu không hoạt động trước thì lấy đâu ra sức hoạt động, máu không lưu thông, vài chỗ tê dại đau đớn. Cô còn chưa kịp nghĩ đã bị một thằng bóp mồm muốn đổ nước vào trong miệng cô. Không thể uống. Cô lắc đầu cố ý để nước đổ hết lên mặt.

Tỉnh! Cô cố gắng vờ như bản thân mình vừa mới vì nước nên mới tỉnh. Diễn viên đóng thế bao năm, nhìn người ta diễn lâu cô cũng học được chút ít.

Cô mở mắt nhìn xung quanh, gương mặt hiện ra sự sợ hãi. Người ngồi trên ghế mặc tây trang, nhìn gương mặt quen thuộc kia cô cũng biết là ai.

Kỳ Lân.

Tuy không là con sói đầu đàn nhưng thế lực cũng lớn mạnh khổng lồ. Không ngờ nay bị Thanh Long chiếm chỗ phải co rút địa bàn và thế lực ảnh hưởng nhiều. Bảo sao hắn ta luôn luôn hận Thanh Long, muốn tìm lại vị trí của mình. Không ngờ hắn lại bẩn thỉu đến thế, ngay cả mấy ả đàn bà qua tay Thanh Long cũng bị hắn nhắm làm mục tiêu. Tất nhiên hắn chỉ dám nhằm vào những kẻ yếu thế không có chỗ dựa... giống như cô.

Cô nhìn lão già quá bốn mươi tuổi, mặt mũi nhẵn nhụi áo quần bảnh bao trong lòng thầm nghĩ chắc chắn Mã Giám Sinh của cụ Nguyễn cũng chỉ giống thế này. Cố kiềm cảm giác ghê tởm lại, cô nói:

-Anh Kỳ, anh đưa em đến đây là để làm gì vậy?

-Cô biết tôi? Cũng thú vị đấy.

Hắn chỉ vào máy quay sau đó nói:

-Chắc cô cũng đoán ra rồi.

Cô thể hiện sợ sệt rõ ràng, gương mặt như chú thỏ non dưới vuốt hổ, như con chó con vẫy đuôi trước chủ của mình. Trong lòng thì tự khinh bỉ bản thân không ngờ cũng có lúc cô diễn đến phát tởm như thế.

-Không lẽ anh định... Anh... anh... định... làm như thế?! Đừng, nếu anh tha cho em, làm gì em cũng nghe lời anh, hầu hạ anh chu đáo, chỉ mong anh đừng vùi dập nốt tôn nghiêm cuối cùng của em. Anh bá đạo như thế chắc chắn không tính toán với em.

Cô nhìn ra mấy chiếc máy quay rồi nhìn vào đám người tỏ ra như vừa nghĩ ra chuyện gì đó. Sau đó mềm mại mà cầu xin, nhu tình như nước, dịu dàng như trăng.

-Lẻo mép. Nhưng cô em thú vị đấy, trước tình huống này còn đủ bình tĩnh tìm đường sống. Nghe cũng động lòng. Phục vụ ông đây xong xuôi nếu ông đây thoả lòng thì ông đây xem xét cho.

Cô cười gượng gạo nhưng thể hiện tinh thần phấn chấn hơn không ít. Đứng dậy chủ động đến bên Kỳ Lân. Chân bước xuống giường vì còn tê nên loạng choạng vài nước. Trong mắt Kỳ Lân hiện lên dáng vẻ một cô nàng yếu đuối nhưng cố tỏ ra cứng rắn trong lòng miệng khẽ nhếch. Có vẻ cũng thú vị. Nhìn cô miệng mỉm cười chân run rẩy ông ta vô cùng hài lòng. Bản tính mấy người như ông ta chính là muốn nhìn thấy nỗi sợ và sự thần phục của người khác quỳ dưới chân mình.

Cô bước đến, đôi tay trắng nõn chạm lên ngực ông, vuốt qua vai vòng qua cổ theo chiều cô đi qua. Lão ta căn bản không đề phòng một cô gái yếu đuối như thế. Hơn nữa nghe cô nàng rót mật vào tai, lại có ý so sánh thân thể của hắn cường tráng nhất, mạnh mẽ nhất khác nào nói Thanh Long chẳng ra cái đinh gì.

Kỳ Lân nhắm mắt hưởng thụ sự ve vuốt ngọt ngào lại tràn đầy hư vinh trong lòng. Hắn giơ tay lên ra hiệu cho đàn em tránh xa một chút. Lão đứng lên không nghĩ tai nạn sắp ập đến. Nếu biết sẽ có kết quả này thì có trả phải cắt thêm địa bàn hắn cũng không dám bắt cô nữa. Cả đời hắn đây là phi vụ làm ăn thua lỗ nhất, cả đời hắn đây là việc hắn hối hận nhất.

Cố Thắng Ninh đứng đối diện với lão ta, đôi tay trắng trẻo bắt đầu đưa lên cúc áo, miệng không ngừng nói lời ám muội dụ dỗ lão ta. Lão ta nhắm mắt đê mê chuẩn bị cơn khoái cảm sắp được hưởng dụng. Trong kho chỉ còn lại mình lão. Khi lão ta đang nhắm mắt chờ đợi chờ cơn khoái cảm thì không ngờ lại là cơn đau khủng khiếp đời đời khó quên quyền đến từ bụng dưới. Bộ "ấm chén" của hắn dưới tác dụng lực hai trăm phần trăm công lực từ đầu gối của cô hình như muốn bể nát.

Gương mặt nhẵn nhụi của hắn tái xanh méo mó e rằng cơn đau khủng khiếp này chính lão khó lòng chịu đựng. Mất vài giây hắn mới kêu được vài tiếng trầm đục ra khỏi họng thì ngã xuống co giật. Đau tê tâm liệt phế, khắc cốt ghi tâm, đầu thai cũng không hết. Cô nhanh chóng đập vỡ chiếc bình giữ lấy mảnh sành trong tay uy hiếp thì từ bên ngoài tiếng cửa ầm ầm bị đổ phá. Có người xông vào.

-Muốn mạng đại ca các người thì đừng manh động.

-Mau cứu tao... - lão nằm dưới đấy co quắp, khàn đục thều thào lên tiếng.

Cô không ngờ bọn hắn vẫn tiếng vào nên nửa quỳ sát cạnh lão Kỳ, mảnh sành để sát cổ. Lão ta thấy nguy cơ bị đe doạ tính mạng, người run lẩy bẩy nhưng không dám lỗ mãng dù đang vật lộn với đau đớn. Một đời làm đại ca không ngờ có lúc bại bởi tay một con ả đà bà, lão không cam tâm. Ngỡ là đàn em vào lão muốn đến viện, e là "vũ khí" của lão không xong. Giờ này không còn cần mặt mũi gì hết, lão chỉ mong đến viện chấm dứt nỗi đau vỡ da nát thịt này.

-Người của tôi cũng dám động vào.

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Người đàn ông cao lớn, thân hình hoàn hảo với nửa dưới gương mặt tuấn mỹ lộ ra khỏi mặt nạ, hắn bước ra từ phía sau đám đàn em, nửa gương mặt trên bị che bởi mặt nạ bạc khắc rồng tinh xảo. Kỳ Lân không ngờ đang lúc nguy lại gặp phải khốn cảnh. Hắn chửi thầm trong bụng nhưng cũng không dám nói ra ngoài. Chỉ thấy Thanh Long vào nắm tay cô ra, gỡ mảnh sành từ tay cô rồi vén lại mái tóc cho cô, nhìn thế nào cũng thấy đau mắt.

-Em có sao không?

Nhân lúc thế này cô nấc lên nghẹn ngào yếu đuối.

-Huhu, em không sao, may mà anh đến kịp nếu không... nếu không... nếu không hắn ta đã làm hại em rồi.

Nói xong cô ngả đầu vào ngực hắn thút thít. Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vuốt tóc cô. Trong đầu thầm nghĩ nếu tôi không đến em vẫn xử ngon đám này đó thôi. Nhưng để hợp với sự yếu đuối của cô, hắn ôm cô vào ngực. Tỏ ra tức giận vô cùng với hành vi đê tiện của đám người này. Sau khi xác nhận cô không hề gì, hắn tiện cây kéo trên bàn, phi thẳng xuống háng lão ta, một dòng máu chảy ra. Đời này, coi như phế! Hắn đau đến ngất đi, khi tỉnh dậy đã là trong viện.

Nhìn vết trói hằn trên cổ chân cổ tay cô, hắn nhíu mày bỗng bế ngang người cô ra ngoài. Người của hắn, dám động vào hắn quyết không để yên. Lần trước đã tha, lần này đừng mong.

-Tiểu Hổ, thu dọn sạch sẽ! Ngày mai tôi không còn muốn nghe đến ai nhắc tới hai chữ Kỳ Lân nữa.

-Vâng thưa đại ca.

Trong một ngày, hắc bang có biến. Từ bốn thế lực nay chỉ còn ba. Kỳ Lân bị xoá sổ, tay chân bị thanh lý. Không trôi dạt đầu hàng thì nhập viện, không nhập viện thì bỏ tha phương tứ xứ. Hắn nghe báo cáo đã sắp xếp kế hoạch cho người đi làm, tiêu trừ một băng đảng lớn mạnh mà tay vẫn không run rẩy thoa thuốc cho cô. Nhìn góc mặt tuấn mỹ lạnh lùng và chăm chú, cô không nghĩ đây là điệu bộ thoa thuốc lên vết xước bé xíu trên chân cô. Thi thoảng hắn lại hỏi:

-Đau không?

Cô lắc đầu rồi lại gật đầu. Hắn hơi nhíu mày lại.

Vết hằn hơi sâu nhưng không hề nặng nề, có lẽ đến mai sẽ hết. Không ngờ anh ta lại bê cô về bôi thuốc cẩn thận còn kiểm tra cơ thể cô xem có bị thương không. Xong xuôi cũng hơn chín giờ tối. Hắn đưa cô ra ngoài ăn tối. Nhà Dung Quất là hàng món ăn Việt truyền thống. Ở đây có đầy đủ món ngon ba miền, từ bình dân như dưa cà muối đến những món chế biến cầu kỳ như khâu nhục, ba ba, sốt vang, xôi phở các loại.

Gọi lên một mâm cơm gia đình, món ăn truyền thống, nem công, dưa cà muối, canh cua, cá kho, thịt kho tàu, sốt vang, tôm chiên... cô hài lòng gật gật đầu. Nhìn cô ăn như hổ đói hắn lại thấy ấm áp trong lòng. Ngón tay trắng nõn đang thò đến đĩa tôm thì bị một đôi đũa ngăn lại. Hắn gõ nhẹ vào tay cô, sau đó lấy đĩa tôm về bàn mình, thong thả và chuyên nghiệp bóc hết tôm. Cô nhìn hắn mỉa mai:

-Nhìn anh BỎ VỎ tôm có vẻ chuyên nghiệp.

-Vì mẹ tôi rất thích ăn tôm.

Cô giật mình nhìn hắn. Không ngờ hắn lại nhắc đến mẹ đến gia đình hắn trước mặt cô. Nghe nói đây là biểu hiện của sự thân cận. Cô không còn tâm tư mỉa mai nữa, tiếp tục ăn. Nhắc đến trưởng bối, người trên cô sẽ không tiếp tục đùa cợt hay đả kích.

-Cảm ơn anh!

-Vì?

Hắn bỏ một con tôm sạch sẽ vỏ, phần thịt màu cam tươi ngon đẹp mắt vào bát cô.

-Vì đã cứu em.

-Tôi làm việc không vì cảm ơn... mà vì hậu tạ.

Hắn cười tà mị đầy ẩn ý. Bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi vị của nguy hiểm. Cô không biết trong lòng hắn đang tức tối bực dọc chuyện bị so sánh "yếu" hơn ai đó. Lúc cô bị bắt hắn đang theo dõi cô. Tuy muốn cứu luôn nhưng do đợi người và tìm thời cơ tốt nhất, không muốn cô bị uy hiếp nên hắn chờ. Không ngờ hắn lại nghe cô nói ẩn ý bản thân hắn yếu. Đây thực sự là nhục nhã bản lĩnh của hắn. Không một thằng đàn ông nào muốn bị chê bai chuyện đó. Hắn muốn cho cô biết thế nào mới là bản lĩnh.

-Em, em nghèo lắm, không... không có gì hậu tạ. - cô e thẹn cúi đầu, ăn nốt mấy con tôm trong bát vào miệng.

-Chẳng phải người ta hay lấy thân báo đáp hay sao?

Cô giật mình, con tôm rơi xuống đĩa. Nhìn cô nàng hốt hoảng cảm giác trong lòng hắn thoải mái hơn một chút. Cô không nói gì, tiếp tục ăn uống no nê.

-Em phải đi vệ sinh một chút, anh chờ em.

Cô vào phòng vệ sinh soi gương. Bàn tay nắm chặt. Giờ có nên đi với hắn. Đây là cơ hội tốt nhưng cô không muốn gần gũi hắn. Nếu không gần thì làm sao chiếm được lòng tin. Không phải chính cô muốn làm tình nhân muốn khiến hắn phải yêu cô sao. Thế mà lại sợ loại chuyện này? Cô vã nước mát lên mặt, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ thầm hạ quyết tâm. Từ nay, vấn đề này là điều khó tránh khỏi, nhưng phải để mỗi lần đều có giá trị. Cô rút khăn ướt trong túi, thấm sạch nước trên mặt, dặm lại một lớp cushion mỏng nhẹ che khuyết điểm trên mặt, sau đó dặm lại son môi.

Cô mở cửa bước ra, định đi hướng khác thì bị một bàn tay giữ lại. Cô biết là hắn. Cô phải trốn để hắn cảm thấy phải bắt lấy cô. Hắn vòng tay qua bờ eo thon con kiến của cô ép dính lấy người hắn trước cửa nhà hàng.

-Còn chưa hậu tạ tôi đã muốn đi. Em luôn sống vô ơn thế sao?

Cô bặm miệng cắn răng. Sau đó nói:

-Sau đêm nay chúng ta không ai nợ ai.

Hắn cười thành tiếng kéo cô lên xe. Đêm nay nhất định hắn sẽ báo thù cô.

ps: cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mọi người yêu thích có thể cho mình xin đề cử không ạ.