Buổi sáng, trời âm u nặng nề. Trên không có những đám mây xám xịt đan cài vào nhau như đội quân ma quái sắp ồ ạt đổ bộ xuống thế giới loài người. Cô thoa lên vết thương trên người bằng chút tinh dầu gù hương ấm nóng. Cảm giác đau đớn dịu lại nhiều hầu như không còn nữa. Lọ tinh dầu này là đêm qua Tiểu Hổ mang đến cho cô. Kể ra hắn đang ngày càng kéo dần khoảng cách với cô rồi.
Cô nhìn bản thân trước gương, tô lại môi son tươi tắn, chỉnh lại quần áo gọn gàng thanh lịch. Cầm theo túi xách xuống sảnh đợi taxi thì đập vào mắt cô là một người đàn ông cao cao, gương mặt tuấn mỹ bất tuân đang đứng tựa lưng vào cột. Cô cũng không có ý định ngắm nhìn ai nhưng hình ảnh này quá sức nổi bật. Mấy cô gái trẻ đi ngang qua còn cố tình cầm theo điện thoại giơ lên chụp. Một cô nàng bị hai người bạn cười đùa rồi đẩy ra. Cô gái xấu hổ cúi gằm mặt rồi như làm ra quyết định, cầm điện thoại giơ trước mặt người đàn ông nọ miệng lắp bắp “có thể… có thể cho em xin…” . Không ngờ khi cô gái đó lấy hết bình sinh để nói nốt ba chữ “số điện thoại” thì ngẩng lên người đàn ông này đã đi sang hướng khác. Đúng là hướng cô đang đứng nhìn.
Cố Thắng Ninh đeo khẩu trang nên hẳn là không có ai nhận ra cô. Đương nhiên người đàn ông đẹp như hắn không phải minh tinh cũng chẳng là hotboy mạng thì cũng không có ai nhận ra. Hắn đi về phía cô, gương mặt thản nhiên như không hề có việc mọi người đang đứng đó nhìn hắn, cũng chẳng để ý có một cô bé vừa đứng trước mặt hắn muốn xin số điện thoại. Mọi người ồ lên, hóa ra là hoa đã có chủ. Không biết cô gái kia là ai mà lại may mắn đến thế, lấy được cực phẩm trân bảo trong giới đàn ông.
Hắn đến trước mặt cô, khẽ trách một câu:
-Đã bị thương còn dám đi giày cao gót. Em luôn thích tự làm khó bản thân thế sao?
Nhìn hắn cau mày, mọi người lại càng hâm mộ. Trong lời nói trầm thấp đầy nam tính này thì anh chàng đẹp trai này đang lo cho người yêu bị thương. Tâm sinh tướng, đẹp người thì sẽ đẹp nết quả nhiên là không sai. Không ngờ cô gái này lại không biết trân trọng bảo bối, đáp lại một câu cũng thản nhiên như thường, không hề có hành động gì dư thừa thân thiết như mọi người nghĩ.
-Anh đến đây làm gì? Em tự biết chăm sóc cho mình, không ai hiểu em bằng em được.
Hắn chỉ nhìn cô chăm chú, cười tà mị đầy vẻ trêu chọc.
-Không ai hiểu em SÂU bằng tôi. Đến đây, đưa em đi làm.
Lần này đến lượt cô đỏ mặt. Tuy hắn nói bao nhiêu lần nhưng cô vẫn chưa miễn nhiễm khỏi phong cách đểu cáng và mấy câu nói vô sỉ của hắn ta. Đương nhiên cô muốn từ chối hắn cũng không được. Bàn tay to rộng của hắn luồn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, những ngón tay thuận lợi đan vào bàn tay cô, kéo cô theo hắn.
Đi rồi. Mọi người nhìn cặp đôi hoàn mỹ kia đi ra khỏi sảnh dưới chung cư rồi. Không ít người tò mò không biết cô gái cao gầy dáng đẹp mê người kia là ai. Nhưng dù có là ai thì cũng thật sự đáng ngưỡng mộ. Ai trong đời không muốn kiếm được một người đàn ông tốt với mình chứ.
Ngồi trên xe, hắn lấy ra một bình giữ nhiệt ấm áp, một chiếc bánh bông lan nho thơm phức như vừa mới làm xong, vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ từ trong bánh tỏa ra. Tiểu Hổ bắt đầu lái xe, cô thậm chí không cần báo mình đi đâu đã thấy hắn cho xe chuyển bánh rồi.
-Tôi đến công ty Thịnh Vượng, số 27 đường S.
-Vâng cô chủ.
Cô giật mình người căng thẳng một chút. Cậu ta lại gọi mình là cô chủ? Sau đó cô nhìn sang hắn muốn quan sát biểu hiện trên mặt hắn. Không ngờ hắn lại mỉm cười có vẻ rất hài lòng với cậu ta không trách mắng gì. Hắn đưa bánh trước mặt cô, lại mở nắp bình giữ nhiệt, mùi sữa ấm tỏa ra trong xe.
-Em ăn đi. Đi làm không thể để mình đói.
Cô muốn từ chối, sở dĩ bản thân đã ăn ngũ cốc sữa chua cùng với một quả táo rồi nhưng ngẫm nghĩ lại đem bánh ăn vào miệng.
Ngọt!
Bánh ngọt mềm mại, thơm ngon cực kỳ lại không hề ngán. Cô ăn xong lại muốn ăn thêm nhưng ngại ngùng không dám nói. Nhìn cô ăn ngon lành, lại uống sạch bình sữa thì hắn gương mặt như thỏa mãn vì thực hiện một mục tiêu nào đó. Hắn như đoán trước được tình hình lần này mới lấy thêm một phần bánh ở bên cạnh ra, ăn ngon lành. Khi ăn còn không ngừng tấm tắc khen ngon, sau đó lại còn ghé sát vào cô. Hắn nhìn cô cười.
-Hì hì, em ăn nữa không?
-Mà thôi, em ăn vậy đủ no rồi.
Hắn tự nói hai câu sau đó tiếp tục trêu tức cô, vừa ăn vừa ghé lại sát cô. Cô vừa uống sữa vừa tức tối mắng thầm trong lòng. Đợi hắn ăn một nửa, cô nhanh tay cướp lấy phần bánh về phía mình. Sau đó mỉm cười quyến rũ nói.
-Cảm ơn anh vì bữa sáng.
Sau đó cô chẳng ngại ngùng mà ăn nốt. Vừa ăn vừa trừng mắt nhìn hắn, hắn cảm thấy hình ảnh này đáng yêu vô cùng. Cảm giác xa cách cũng như được kéo gần lại một chút.
Chiếc xe trắng Volvo XC90 chầm chậm dừng lại trước tòa nhà của công ty. Hắn xuống mở cửa cho cô. Một vài ánh mắt tình cờ nhìn sang nhưng khi thấy một người đẹp như tranh vẽ bước xuống trong lòng giật mình kinh ngạc. Sau đó thấy người con gái bước xuống, đi vào công ty thì không khỏi tò mò.
Cô gái đến bên cạnh phòng hành chính nhân sự đợi sắp xếp chỗ và công việc. Bên cạnh cô là hai nữ một nam, mọi người chào hỏi nhau xã giao theo lệ rồi cùng chờ đợi. Một chị từ bên phòng kế toán sang nhìn cô, cười nói.
-Chào các em, chị là Hoàng Thu Thuần, nhân viên kế toán công ty, từ hôm nay chị sẽ hướng dẫn cho các em. Em đi theo chị.
-Cảm ơn chị, mong được chị dìu dắt giúp đỡ tụi em.
Cô nở một nụ cười thân thiện đáp lại. Mọi người cũng theo đó cảm ơn rồi cùng lên trên tầng 3. Trên tầng 3 có 4 phòng, phòng cô vào trong là phòng kế toán. Trong phòng hiện tại có hơn mười người đang làm việc, các bàn có vách ngăn cách rõ ràng bằng gỗ trông rất chuyên nghiệp. Cô chưa từng làm việc công sở nên hiện tại trong lòng có chút hồi hộp nhè nhẹ.
Bốn chỗ ngồi mới còn trống, mỗi chỗ có một chiếc máy tính để bàn, ngoài ra không có gì. Chị Hoàn dẫn mọi người ngồi vào chỗ, sau đó giới thiệu về công việc và phân công công việc. Bốn người là người mới, công việc hiện tại là nhập liệu sổ sách và đi lấy chứng từ hóa đơn. Vì cô chưa có kinh nghiệm nên một chồng giấy tờ được đặt lên bàn cô, dễ phải có dày hơn 30cm.
Công việc của cô hôm nay là sắp xếp đóng hóa đơn này theo ngày. Nhìn nhiệm vụ đơn giản như vậy cô cũng vui lòng làm. Hai người con gái kia nhìn cô ái ngại. Đây vốn là công việc thô sơ và thường chỉ cho sinh viên hay người không có nghiệp vụ kế toán làm mà thôi. Nhưng kể cũng đúng, Cố Thắng Ninh là diễn viên đóng thế thì lấy đâu ra nghiệp vụ. Một người nhếch mép cười rồi quay lại tiếp tục nhập liệu lên phần mềm kế toán.
Cố Thắng Ninh vốn không để ý, vì đối với cô làm việc dễ lúc nào cũng thích hơn là lao vào cái khó. Buổi đầu tiên trôi qua, cô thành thạo sắp xếp đống hóa đơn chứng từ theo yêu cầu. Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Đột nhiên cô nghe thấy đằng sau có tiếng nói mềm mại êm ái vang lên:
-Chị Ninh, chị có cần em giúp không? Em cũng xong việc rồi.
-Cảm ơn Ngọc, chị cũng sắp xong rồi đây, còn vài tờ thôi. Hì hì, em giúp chị phân mấy chỗ này theo tháng nhé.
Hoài Ngọc nhìn những sấp hóa đơn trên bàn được trải đều ra 12 tháng gọn gàng. Lại có thêm giấy nhớ ghi lại vài chữ. Không ngờ nhìn chị gái trông như không có nghiệp vụ này lại tỉ mỉ, cẩn thận đến thế. Hoài Ngọc giúp cô xếp nốt vài tờ cuối cùng, cô cũng đã xếp xong, thu lại những tập hóa đơn xếp theo chồng. Dùng cách này của cô quả nhiên rất nhanh. Hoài Ngọc cũng nể phục một chút. Làm công việc buồn chán thế này mà gương mặt của cô không có chút nào thay đổi.
-Sắp đến giờ ăn cơm rồi. Mọi người sắp xếp nốt công việc, lưu lại rồi chuẩn bị thôi. – Tiếng chị Hoàn vang lên thông báo cho mọi người.
Nhân viên ở đây có mức độ đãi ngộ tương đối tốt. Phụ cấp ăn trưa của mỗi người là 50 nghìn đồng. Nếu không đăng ký ăn trưa tại công ty thì có thể ăn ngoài và cuối tháng nhận phụ cấp cộng vào tiền lương. Tuy nhiên vì món ăn của công ty rất ngon, đầu bếp cũng nhiều kinh nghiệm, khẩu phần ăn dinh dưỡng lại khoa học nên hầu hết mọi người thường ăn trưa ở công ty.
Đồng hồ điểm 12 giờ, mọi người vươn vai ngồi dậy, chị Hoàn từ bên ngoài lấy vào thẻ tập sự, bên trên thẻ là ảnh, tên và phòng ban của mỗi người đưa cho cô cùng ba người khác. Mấy người mới nên thường đi cùng nhau. Mọi người trao đổi một chút lại ngồi ăn cơm trưa cùng nhau.
Cô gái kia là Trần Yến Nhi và Ngô Hoài Ngọc, sinh viên năm cuối đến đây thực tập, tuổi vừa 21. Bạn nam kia tên là Nguyễn Trường Sơn, 23 tuổi, đã tốt nghiệp cao đẳng kế toán, có kinh nghiệm vài năm nhưng muốn đến môi trường làm việc tốt hơn nên xin vào vị trí này. Mọi người nói chuyện vui vẻ. Tất nhiên là xoay quanh vấn đề đóng thế của cô. Mấy người tò mò hỏi tại sao cô lại chuyển sang nghề này.
Cô bịa ra một lý do rằng bản thân không muốn làm việc chân tay, muốn làm việc trí óc, theo đuổi sự nghiệp văn phòng nên chuyển nghề khiến mọi người há hốc mồm. Bởi vì trên mạng đang có thông tin lan truyền rằng Diêu Bối Y vì lý do cá nhân sắp rút khỏi vai nữ chính của bộ phim “Thiên Phượng chuyển sinh” đang hót, lại có vài lời đồn Cố Thắng Ninh từng được vài đạo diễn mời cast nữ chính nhưng cô từ chối.
Tuy rằng tin đồn chỉ là tin đồn, không bằng không chứng, lại chỉ là lời nói gió bay. Thế nhưng một khi đã gieo mầm vào trong niềm tin của mọi người đặc biệt là mấy fan hâm mộ điên cuồng thì tin đồn cũng thành tin thật. Đối với niềm tin của con người không có từ ngữ hay lý luận nào có thể giải thích nổi. Người ta có thể dễ dàng mù quáng theo đuổi những tín ngưỡng mà bản thân không hề nhìn thấy, tất cả là do có niềm tin trong tâm thức.
Nghe đến tin đồn này, cô phủ nhận nói:
-Mọi người nhìn tôi đi, trông có giống dáng điệu của minh tinh nữ chính không? Tôi không có khả năng đó đâu. Cuộc sống của tôi rất bình thường, cũng chỉ mong trôi qua bình thường như vậy.
-Chị khiêm tốn quá, quả thực em thấy chị rất giống nữ minh tinh. –Hoài Ngọc lên tiếng, vẻ mặt chân thành.
-Em nói đùa. Haha, nhưng chị cảm ơn vì lời khen của em.
Xong bữa cơm, mọi người dùng trái cây tráng miệng xong thì chuẩn bị lên phòng làm việc. Không ngờ, ngày đầu tiên đi làm cô đã chạm mặt Cố Việt Mỹ và Cố Trấn Huỳnh rồi.
Ps: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!