Cô vào viện làm kiểm tra tổng quát, sau đó kiểm tra não bộ kĩ càng, sau khi khẳng định hoàn toàn không có vết thương nào Vũ Hạo không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn gọi Tiểu Hổ lại, giao phó một vài chuyện rồi đưa cô về. Đương nhiên là đưa cô về chỗ ở của hắn.
Cố Thắng Ninh chưa từng đến chỗ ở của hắn. Hai lần gặp đều là ở khách sạn kia. Đó là khách sạn của hắn và là nơi mà hắn thường xuyên ở lại nhất. Lần này đến tư dinh, cô không khỏi cảm thấy bản thân dường như dần dần tiến đến mục tiêu rồi.
-Anh đưa em về nhà là được.
-Em là tôi mang về, đưa đi đâu là quyền của tôi.
-Anh thật vô lý.
-Tôi vô lý chỗ nào?
-Làm gì có ai vô lý, cường hào ác bá thích cưỡng ép người khác như anh?
-Đúng vậy, tôi chính là thủ lĩnh xã hội đen, việc xấu gì cũng làm, làm việc tốt mới không phải là nhiệm vụ của tôi.
-Vậy anh mang em về đây làm gì?
-Tôi thích! – hắn nhún vai một cái tỏ vẻ đây là chuyện vô cùng đương nhiên đối với hắn.
Cô bặm môi im lặng. Nhìn dáng vẻ bất mãn này của cô trong lòng hắn vui vẻ lạ thường. Trên người không có nhiều vết thương, chỉ thâm tím vài chỗ, nhưng hắn muốn xử lý vài chuyện, cho nên đưa cô tới.
Đến nơi, đây là căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy nhất mà cô từng thấy. Từ cổng vào đến sảnh ngoài của biệt thự hơn 100 mét, trồng đầy hoa rực rỡ. Nhưng luống hoa được cắt tỉa gọn gàng, chăm sóc tỉ mỉ. Nhìn căn biệt thự màu trắng phong cách châu Âu lại có nhiều phù điêu nghệ thuật vừa khiến người ta kinh ngạc vừa khiến người ta nể sợ. Kinh ngạc là vì vẻ tráng lệ của tòa kiến trúc này, nể sợ là vì không biết phải mất bao nhiêu công phu, đầu tư mới có thể xây lên căn biệt thự rộng lớn tráng lệ đến vậy.
Hắn vừa dừng xe lại, Tiểu Hổ xuống mở cửa xe cho hắn, hắn lại vòng qua mở cửa xe cho cô. Bên trong có mười người năm nam năm nữ có lẽ là giúp việc ra xếp thành hai hàng đứng hai bên. Hắn không đợi cô xuống, vươn người vào bế ngang cô lên. Cô giãy giụa xấu hổ.
-Để em tự đi. Bị thương nhẹ không hề đau đớn mà anh làm như em thành bệnh nhân liệt không bằng.
Hắn cười tà tà mị mị nói:
-Tôi nghe nói có người nào đó lúc nào cũng mạnh miệng, nhưng thật ra thì…
Sau đó hắn làm điệu bộ liếm môi, cô khẽ rùng mình một cái. Không lẽ hắn lại muốn…
-Em đừng vậy, tôi rất tử tế. Hay là em muốn…
Hắn vừa ôm ngang người cô đi vào trong biệt thự vừa nói. Mặt cô đã đỏ như quả gấc chín.
-Không hề, anh mới là người nghĩ bậy.
-Tôi không hề nghĩ bậy.
Một người giúp việc để đôi dép đi trong nhà vào cho hắn lại lấy xuống giày thể theo trên chân cô xuống. Đúng là chăm sóc tận chân răng. Hắn vào trong nhà, đặt cô xuống ghế sofa mềm mại, sau đó lấy một chai thuốc nào đó đi ra. Người giúp việc lúc này đã thành thạo phục vụ chủ nhân, mang lên một cốc nước cam tươi ngon và một cốc sữa tươi ấm áp. Cô nói:
-Tôi chỉ uống nước cam thôi. Phiền cô…
Không ngờ người giúp việc cười cười nói với cô:
-Tiểu thư, đây là của ông chủ.
Cô giật mình. Không ngờ nhìn hắn như vậy lại uống sữa tươi. Lúc này hắn đi ra từ trong phòng. Trên tay cầm một chai thủy tinh nhỏ 100ml. Hắn chẳng nói chẳng dằng vạch ống quần của cô lên đến đầu gối, thành thạo thoa thứ chất lỏng có mùi thơm dễ chịu như làm dịu lại tâm hồn con người. Ngón tay trắng nõn của hắn nhẹ nhàng massa nhẹ xung quanh vùng thâm tím rồi lại vào trung tâm của vết thương. Chẳng mấy chốc chỗ da đau nhức tăng thêm cảm giác nóng. Tuy rất nóng nhưng lại không rát, vô cùng dễ chịu.
Trên cánh tay, đùi và mạn sườn của vô vì va đập với dụng cụ cũng bị vài mảng thâm tím. Hắn không ngại ngần nhanh chóng xử lý xong các vết thương. Gương mặt chuyên chú, ngón tay mát mịn khiến cô dâng lên cảm giác khó tả. Cô im lặng nhìn hắn miệt mài trị thương cho mình hỏi:
-Đây là cái gì? Mùi hương thật sự là dễ chịu.
-Dầu gù hương. Tinh dầu gù hương này rất tốt. Nó có thể làm người ta trầm tĩnh lại, thanh thản hơn. Đặc biệt là trị thương rất tốt. Vết thương kín thì giúp tan máu bầm, vết thương hở thì giúp sát trùng. Trong nhà lúc nào cũng có sẵn. Em thích tôi chuẩn bị cho em.
Cô tò mò cầm chai tinh dầu cỡ lớn lên ngửi ngửi. Nắp vừa mở ra, cái mũi cao cao nhỏ nhỏ thẳng tắp của cô không nhịn được mà hắt xì lên đầu hắn. Hắn ngẩng lên nhíu mày:
-Em cố tình đúng không? Cố tình như vậy để hắt xì lên người tôi nhằm lây bệnh cho tôi.
Hắn nói, gương mặt vô cùng nghiêm túc, sắc mặt nghiêm trọng thiếu chút dọa cho cô tưởng thật. Cô đơ người ra lúng túng chưa kịp nói gì, miệng mở ra rồi lại đóng lại trong dáng bộ vô cùng chật vật không biết giải thích thế nào. Hắn nhìn cô túng quẫn như vậy trông lạ mắt trong lòng thích thú, miệng bật cười lớn. Sau đó hắn lại tự nói:
-Xong rồi, nhanh thay quần áo đi ăn cơm.
Người giúp việc nữ từ đâu mang đến cho cô vài bộ quần áo ở nhà trông rộng rãi thoải mái, chất vải lại mềm mịn dễ chịu. Chọn bộ quần áo màu xanh thanh thiên đơn giản cô đi thay. Khi mở cửa phòng ra, hắn đã đứng chờ ở đó. Hương thơm từ thức ăn lan tỏa khắp không gian khiến chiếc bụng rỗng của cô kêu lên ọt ọt. Cô có chút xấu hổ nhưng lại tỏ ra cứng rắn.
-Anh còn đứng đây làm gì, mau đi ăn, em đói muốn chết.
-Tôi sợ mất công em đi lại vấp té mất công cả buổi bôi dầu cho em nên đợi.
Chưa nói hết câu hắn đã ôm ngang cô lên. Dường như quen với việc này nên cô cũng không còn thấy bất ngờ hay xấu hổ nữa. Bảo sao những cô nàng kia luôn luôn muốn chết vì hắn. Vẻ ngoài xuất sắc, chăm sóc chu đáo, muốn tiền có tiền muốn quà có quà. Thế này thì có thẳng cũng bị bẻ cong huống chi là cô.
Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon. Cô ăn như rồng cuốn vèo vèo hết thức ăn lại được mang lên. Nhìn cô ăn mà những người phục vụ cũng phải ngoác mồm kinh ngạc. Sức ăn thế này lại là của một cô gái trông có vể thon thả kia ư? Nói ra thật sự không có ai tin. Có một điều là vì tinh thần ăn uống của cô gái này, cậu chủ của họ cũng ăn thêm nhiều hơn, cười nhiều hơn và có vẻ tinh thần cũng tốt hơn. Trước đây căn biệt thự này chưa từng đón nữ chủ nhân. Ông chủ có thay người như thay áo cũng chưa từng đưa ai về đây. Thế nên mọi người đặc biệt quan tâm, thận trọng hơn khi đối xử với cô gái trông có vẻ đơn giản này.
Ăn xong xuôi, không cẩn thận ợ lên một tiếng. Hắn ngẩng mặt nhìn cô miệng khẽ nhếch lên trong mắt cô lại thành cười cô. Để chữa xấu hổ, cô nói:
-Anh nhìn gì mà nhìn. Đấy là tại anh cho người nấu quá nhiều, tính tôi không muốn lãng phí mới cố ăn hết.
Hắn cười to lên khiến cô càng thêm đỏ mặt nhưng cũng không khoan nhượng nhìn chằm chằm và mắt hắn.
Tiểu Hổ từ đâu đi vào, nói thầm với hắn vài câu. Hắn qua bên ghế của cô, cúi đầu xuống. Trong dáng điệu này dường như là một nụ hôn sắp rơi xuống vậy. Cô ngẩng cổ lên nhắm mắt chờ đợi. Không ngờ cảm giác mát lạnh rơi xuống bên mép, sau đó là tiếng cười vang đầy trêu chọc.
-Em nôn nóng thế sao? Tôi chỉ đang lấy cơm dính trên miệng xem xuống thôi.
Nhìn gương mặt cô ngày càng đỏ hắn vui như nở hoa trong lòng. Thích thú dâng trào.
-Tôi chẳng qua là nhìn đèn chói nên…
Không đợi cô giải thích xong hắn thành thạo cúi xuống bất ngờ lấp mất những lời tiếp theo bằng một nụ hôn. Cô đang mở trừng mắt nhìn hắn thì bất ngờ bị hôn như trêu đùa như thế, tay muốn đẩy hắn ra nhưng nào đẩy nổi. Ngực hắn vững như tường đồng vách thép, một tay giữ lấy gáy cô, một tay chống lên bàn ăn, bờ môi điêu luyện làm cô thất hồn đảo phách. Cho tận đến khi cô hít thở không thông hắn mới buông cô ra cười tà mị.
-Em không cần nói, muốn gì tôi cũng chiều em.
Sau đó hắn nhìn ra ngoài phòng khách, Tiểu Hổ cùng một người phụ nữ đang ở bên ngoài. Kia chẳng phải là Diêu Bối Y ban ngày vừa mới gặp hay sao? Hắn lại ngang nhiên ôm cô ra theo. Trước mặt người phụ nữ này cô cũng không có gì để nói nên chỉ gật đầu nhìn cô ta ra ý chào hỏi rồi thôi. Cô biết ý nói:
-Sân nhà nhiều hoa đẹp quá, tôi muốn ra ngoài xem hoa một chút.
Nói xong cô định đứng lên thì một bàn tay ấm áp, to dài giữ lấy tay cô ghìm xuống.
-Đi đâu, em không muốn biết vì sao dây bảo hộ đứt sao?
Cô bất ngờ nhìn hắn. Lại nhìn Diêu Bối Y đang đứng ở trước mặt sắc mặt lúc này đã tái xám. Nghe Vũ Hạo nói thế thì chợt quỳ xuống ôm lấy chân hắn ta.
-Em do hồ đồ nên mới làm chuyện ngu dại như thế, anh tha cho em.
-Tôi với cô không thù không oán, sao lại làm thế với tôi.
Cô cũng tức giận rồi. Không đợi hắn mở miệng cô đã chất vấn trước. Nếu hôm nay không may mắn hay dây đứt sớm một chút e là cô đã đi chầu ông vãi, hoặc là thương tích nặng nề, nào có an toàn ngồi đây. May mà trời thương, anh trai phù hộ cô mới còn an toàn thế này. Vũ Hạo ngồi bên cạnh cô cười nhạt, dùng chân đẩy cô ta ra ngoài.
-Nói, lý do.
Ba từ rành mạch, rõ ràng, trầm ổn và ẩn chứa quyền lực khiến người ta không thể làm khác.
-Tại… tại vì… cô ta chỉ là diễn viên đóng thế, lấy tư cách gì tranh diễn chính với em? Thế mà đạo diễn lại mời cô ta đóng chính. Lúc đó em đã đến muốn cầu xin anh giúp, không ngờ, không ngờ là ả ta lại leo lên giường của anh nên mới có vị trí đó. Em… em… vì trong nhất thời ghen tuông mờ mắt nên mới…
-Bản thân tài năng đến đâu thì cô tự rõ. Chính cô tự hủy hoại mình. Tôi tìm cô xem cô muốn giải quyết chuyện này thế nào.
Diêu Bối Y nhìn cô vẻ mặt như chú thỏ non bị thương. Cô sửng sốt một lúc. Rõ ràng cô là người bị hại thế nào giờ hình như là bản thân lại làm cho cô ta bị thương vậy? Cô quay mặt đi không thèm nhìn cô ta.
Không ngờ, Diêu Bối Y lại cắn răng quỳ gối lết sang bên Cố Thắng Ninh, giọng như sắp khóc nức nở, xin lỗi, cầu xin cô tha thứ.
-Cô Ninh, tôi nhất thời vì ganh ghét làm mờ mắt nên mới có ý hại người. Tôi tôi thành thật xin lỗi cô, mong cô tha lỗi, tôi sẽ bồi thường. Cô muốn bao nhiêu tôi cũng bồi thường.
Lúc này ai cũng nghĩ trước mặt Vũ Hạo cô sẽ vì thể hiện sự lương thiện rộng rãi sẽ nói những lời bao dung tha thứ. Diêu Bối Y vì lấy lòng mà nước mắt cũng chảy ra rồi, gương mặt trông có vẻ vô cùng hối hận. Không ngờ Cố Thắng Ninh lại ngồi dịch sang một bên, mặt lạnh lùng nói:
-Chị Bối Y, nếu không may mắn thì hôm nay em chẳng ngồi đây cho chị quỳ, sợ là em còn đang trong cái quan tài chờ người khác quỳ lạy. Em không dám nhận lễ này của chị. Mà hại người xong bồi thường, giết người xong xin lỗi mà coi như xong thì chẳng cần đến luật pháp.
Mọi người bất ngờ vì thái độ của cô. Sau đó cô quay sang nhìn hắn nói:
-Anh tự giải quyết việc của mình đi em muốn nghỉ ngơi.
Hắn sai Tiểu Hổ đưa cô lên trên phòng được chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi. Chuyện của hắn, từ hắn thì hắn sẽ giải quyết.
-Em lên trên nghỉ ngơi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.
ps: cảm ơn các bạn đã ủng hộ