NÓI THÊM VỀ TRẬN ĐÁNH NGÀY 8 / 1 / 1979.
Sau trận đánh này, đội hình e95 được lệnh dừng lại. Tại trận địa lúc này ta đang giải quyết công tác thương binh, tử sĩ. Toàn bộ thương binh được chuyển ngay về bờ sông Mê Kông, và từ đây trực thăng cứu thương sẽ chuyển về tuyến sau, anh em liệt sĩ cũng được trực thăng đưa về Đức Cơ, chuyến bay cuối cùng rời bờ sông vào chiều tối.
Khi đuôi máy bay nhấc lên và máy bay từ từ rời khỏi mặt đất… nước mắt tôi tự nhiên tuôn trào… trên chuyến bay này, tôi đã mất rất nhiều anh em thân thiết… trinh sát của d1 của e95 và cả của trinh sát f (toàn đội hình trinh sát hi sinh tám) hình ảnh anh em trong suốt chặng đường chiến dịch, lại hiện về trong kí ức, những người con của miền Trung nắng gió, của đất Hà thành nghìn năm văn hiến… đã rời khỏi cuộc chiến, trở về với lòng đất mẹ Việt Nam… trong buổi chiều tà miền tây Campuchia… chiếc máy bay nhỏ dần nhỏ dần sau màn sương, và mất hút trong màu vàng của ráng chiều…
Qua khai thác tên thương binh địch, chúng ta được biết một lực lượng khoảng bốn trăm tên với đầy đủ vũ khí, đã chận đánh ta trên đường 126, và có lẽ sẽ còn nhiều trận đánh ở phía trước, những nhóm địch tan rã đã tụ tập về đây và đang củng cố để đánh lại ta.
Biết được ý đồ và quân số của địch, SCH f307 cho dừng đội hình và chờ các đơn vị trợ chiến như tăng, pháo vượt sông chi viện mới hành tiến tiếp.
Đại đội 2 d1 sau trận đánh chỉ còn khoảng mười người, cần được củng cố tinh thần nên được rút về bộ phận D bộ, và mãi đến tháng 7/ 1979 có đợt bổ sung tân binh vùng Ninh Hòa, Cam Ranh của Khánh Hòa, cũng như số anh em bị thương trở về, tăng cường cán bộ cấp B, C, đơn vị mới trở về vị trí của mình, là phòng ngự trong đội hình d1, trấn giữ dưới chân cao điểm 606 (Chùa Preah Vihear).
Trọng điểm của trận đánh là đội hình d1, nhưng tâm điểm là toàn bộ đội hình c2 và nhóm trinh sát, khi trận đánh bắt đầu d2 và d3 chưa có lệnh cơ động, và chỉ sau khoảng năm phút do hỏa lực và xung lực của địch quá mạnh, d2 và d3 mới được tung vào cuộc, khi trận đánh tới hồi căng thẳng, SCH Sư đoàn tiếp tục tăng viện đơn vị đặc công đang ở phía sau, đánh vòng sâu phía sau lưng địch, do quá bất ngờ nên địch bị thiệt hại nặng ở hướng này, đặc công ta đánh tan các khẩu đội hỏa lực của địch, quân phía trước của địch không được chi viện, nên địch bị nao núng và cố tràn qua đường để thoát, anh em có kể là khi tiếp cận với khu vực của địch, chúng rất đông, cả khu rừng gần như toàn là màu đen… anh em thu hơn năm mươi súng và giao lại cho e95.
Ngoài mặt đường địch bỏ lại ba mươi sáu tên, địch cũng bị nhiều ở trận địa c2, hầu hết bị đạn 12.7 của c4 d1, chúng trang bị rất ít AK, cơ bản là B40 và AT.
Đêm ấy cũng một đêm trăng đẹp, cùng bố trí chung với anh em đặc công, trấn giữ hướng đầu đường đi về thị trấn Chhep… tôi không tài nào ngủ được… lúc nào nhắm mắt lại, cũng thấy anh em… những đồng đội nằm lại trên con đường 126 miền tây Campuchia
P/s: Trinh sát chúng tôi biết rất ít về lực lượng thương vong của ta, chỉ biết ở đơn vị mình đi phối thuộc, chứ các đơn vị khác thì không thể biết được.
c2 d1: hi sinh ba mươi hai còn lại bị thương.
Trinh sát: hi sinh tám, bị thương bốn.
c4: chỉ thấy hai ở khẩu đội 12.7
c3 + c1: Không rõ
d2 + d3: Không rõ.
Đặc công: hi sinh ba bị thương không rõ.