Chương 103: Chương 103

HÀNH TRÌNH 606 – 671 – 547.

Sau khi xác định chắc chắn vị trí, cách bố trí của lực luợng Thái và Pốt ở khu vực trước cổng chùa Preah Vihear. Chúng ta chuyển hướng vì nơi này chưa có lệnh để tính sổ. Nhằm hạn chế đến mức tối đa hoạt động của chúng trong mùa mưa 1981. Mùa mưa đầu tiên sau năm 1979, chúng dùng lực lượng tấn công quấy nhiễu, cũng như dùng loại mìn mới 65 – 2A trên địa bàn, bước đầu gây cho ta nhiều tổn thất vì mìn. Cả sư đoàn 307 như ngồi trên đống lửa, nhất là địa bàn của e29 và e95.

Thời gian này, BCH e95 có một số thay đổi về nhân sự cấp trung đoàn. D trưởng d1 Trần Bá Khánh về làm TMT e95. Là một cán bộ từng trải trên tuyến đầu của đội hình sư đoàn, với cưong vị hiện tại, vị TMT này đã có những suy nghĩ thức thời, giải quyết tình hình trên địa bàn của e95.

Điều đầu tiên mà ông quan tâm, là giải quyết địa bàn trên dọc tuyến biên giới từ cao điểm 606, qua cao điểm 671 và cuối cùng là cao điểm 547. Theo phán đoán của ta, thì các điểm này chính là cửa khẩu của chúng tuồn hàng vào nội địa.

Thời đó, mỗi trung đoàn có một D làm lực lượng cơ động. E95 chỉ còn d3 là có thể cơ động làm nhiệm vụ của trung đoàn. Do lực lượng địch chưa mạnh lắm, cơ bản vẫn là đánh du kích. D3 đã dồn toàn bộ lực lượng cho đợt công tác này. C12 hỏa lực của d3 trang bị như một c bộ binh thực sự và hỏa lực mạnh nhất là B40, B41.

Bộ phận trinh sát f phối thuộc với c9 và một bộ phận của c11 đi về hướng 547 do d phó d3 Thìn phụ trách.

Vẫn đang là mùa mưa… bầu trời trắng xóa và xám xịt… những khu rừng già dày đặc. Đội hình tiến về phía trước với muôn vàn khó khăn. Cả ngày uớt như con chuột lột, ban đêm thay ra phơi trên đầu võng, mặc bộ đồ khô ngủ. Những cơn mưa rừng kèm theo gió, lật tung những mái tăng, bộ đồ ngủ cũng không còn khô được nữa. Anh nuôi dù đã cố gắng hết sức, cũng không thể có những bữa cơm đàng hoàng. Việc cơm sống, uống nước suối là chuyện thường tình. Những anh em bị sốt, cũng được những anh em khỏe dìu dắt vuợt qua cơn sốt tiến theo đội hình. Ban đêm mình mẩy nóng như lửa đốt, và nửa đêm lên cơn lạnh đến xuơng tủy. Những cơn co giật, những tiếng rên hầm hừ suốt cả đêm. Cả đội hình gần như không ngủ được.

Ngày hôm sau vẫn tiếp tục cuộc hành quân…

Giờ đây, khi gõ lại những dòng này tôi cũng chẳng hiểu sao ngày ấy bộ đội ta có thể vuợt qua những cơn sốt rừng như vậy.

Qua hai ngày vuợt qua những gian nan, đội hình cũng tiếp cận được với bình độ của cao điểm 547. Điểm dừng chân là một Phum nhỏ không có trên bản đồ thời đó. Phum này có khoảng hơn bốn mươi nhà tranh, xung quanh trồng toàn là chanh và bưởi. Nhìn dấu đường xe bò của địch, chúng tôi hình dung là đường này dẫn về Phum Kamtuot.

Quan sát địa hình, anh Thìn triển khai lực lượng xung quanh Phum, chứ không ở trong Phum, đội hình chia thành ba khu vực quay về đất Thái Lan.

Ngày hôm sau, tổ trinh sát phối thuộc cùng hơn chục anh em c11, đi trinh sát các khu vực của các điểm xung quanh 547. Càng đi về hướng chân núi Dangrek, địa hình càng phức tạp. Bình độ nhấp nhô trơn trượt, nước từ các dốc cao chảy về,làm cho đội hình trinh sát không thể đi xa hơn.

Đội hình chốt và tuần tra xung quanh ba ngày nữa, không phát hiện gì nên đội hình rút về theo hướng trực chỉ Phum Kamtuot. Trên đường về, chúng tôi mới phát hiện dấu xe bò mới tinh của địch. Từ đó vị trí cao điểm 547 chính thức đưa vào danh mục tác chiến của sư đoàn.

Từ sự thiếu sót khách quan này mà cuối mùa khô năm đó, chúng tôi phát hiện địch tập trung nơi này cả trăm quân chính quy, chỉ cách chỗ bọn tôi trinh sát ở mùa mưa chưa đầy 2 km. Có doanh trại hẳn hoi như một căn cứ lớn.

Và trận đánh căn cứ 547 lần đầu tiên: Cuối mùa khô năm 1981.