“Trong khoảng thời gian này các ngươi cũng vất vả rồi, đi trước nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, nơi này có ta là được.” Dạ Mị ôn nhu nói, nàng biết trong khoảng thời gian này không phải chỉ có một mình nàng đang phấn đấu, từ thân hình gầy yếu cùng gương mặt tiều tuỵ của bọn họ có thể thấy được, trong khoảng thời gian này bọn họ nhất định cũng qua được cực kỳ gian nan, áp lực trong đáy lòng cũng không ít hơn so với nàng.
“Cũng là nàng phải đi hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, tuy rằng đến tu vi này của nàng đã tính là bán tiên, nhưng mà thân thể cũng không chịu nổi nàng cứ ép buộc như vậy a.” Phàm Trần đau lòng nhìn Dạ Mị nói, không cần nghĩ cũng biết, đan dược chưa có luyện thành, nàng là bất luận như thế nào cũng sẽ không nghỉ ngơi.
“Mị nhi, nàng vẫn là đi nghỉ ngơi một chút trước đi, hắn tỉnh ta sẽ gọi nàng.” Nhớ tới tình cảnh lúc nãy nhìn thấy ở mật thất, Tử Thần là vừa đau lòng lại vừa xấu hổ. Hắn là nam nhân, nhưng mà lại không có cách nào giúp ích được cho nàng, tất cả mọi chuyện đều phải để nàng dùng đôi vai gầy yếu mà gánh hết, ở trong năm người bọn họ, tu vi của hắn cũng là thấp nhất, có lẽ…. hắn thật sự không xứng đứng bên cạnh thân thể nàng.
“Tử Thần, chàng đang nghĩ cái gì?” Dạ Mị nhíu mày hỏi, Tử Thần là người không am hiểu che giấu tâm tư của mình nhất, đôi mắt trong suốt kia luôn sẽ tiết lộ tất cả cảm xúc của hắn.
“Ta…”
“Chàng cũng biết ta rất hận bị người lừa gạt, nhất là người bên cạnh ta, chàng có thể không nói, nhưng mà không cần dùng lý do qua loa tắc trách ta.”
Nhìn thấy sắc mặt Dạ Mị có chút không tốt, Tử Thần bất đắc dĩ cười khổ. “Từ đầu tới cuối, cho dù gặp được chuyện gì, trước tiên nàng cũng sẽ luôn an bày chúng ta thật tốt, sau đó tự mình đi gánh trọng trách, nhìn một mình nàng chiến đấu hăng hái trong mưa gió, nàng có biết tâm tình của chúng ta là như thế nào không? Chúng ta đều là nam nhân, đều hy vọng có thể dùng hai tay mở ra một mảnh trời riêng cho nữ nhân âu yếm của chúng ta…”
Nghe vậy, Dạ Mị trầm mặc, ba nam nhân còn lại cũng trầm mặc. Lời nói của Tử Thần là tiếng lòng của bọn họ, tuy rằng thực lực bọn họ không bằng nàng, nhưng cũng không hy vọng mỗi lần đều tránh ở góc sáng sủa nhìn một mình nàng bồi hồi ở giữa ranh giới sinh tử, như vậy đối với bọn họ mà nói thật sự rất tàn nhẫn…
“Thực lực của vài người bọn họ không bằng nàng, nhưng cũng tính là cao thủ đứng đầu, bọn họ… có thể giúp nàng.” Dừng lại một chút, Tử Thần tự giễu cười nói: “Mà ta lại… căn bản không xứng đứng bên cạnh nàng.”
“Thật sự ai bảo vệ ai lại có gì khác nhau đâu? Mục tiêu của chúng ta chính là có thể tạo một ngôi nhà an nhạc cho người trong lòng của mình thôi, chân chính yêu nhau, là không cần phải phân chia. Các chàng không muốn ta bị thương, ta làm sao lại hy vọng nhìn đến các chàng bị thương chứ?”
Cũng vì quá để ý, cho nên lúc gặp nguy hiểm mới sẽ trước tiên bảo vệ bọn họ lại, nhưng mà nàng lại xem nhẹ cảm thụ của bọn họ…
“Từ nay về sau, chúng ta núi đao biển lửa cùng nhau xông, cùng trời cuối đất, vĩnh viễn bên nhau, như thế nào?”
Nghe được lời nói của Dạ Mị, ánh mắt của mấy người bỗng chốc sáng rực lên, kềm lại kích động dưới đáy lòng, dùng sức gật gật đầu. Hứa hẹn này, bọn họ đã chờ đợi từ lâu, có thể đồng sinh cộng tử với nàng, kiếp này lại không còn gì hối tiếc.
“Tử Thần, sau này ta không hy vọng lại nghe được chàng nói cái gì xứng hay không xứng, người ta nhận định, không ai có thể nói một chữ không, cho dù là chàng cũng không được!”
Tuy rằng lời nói của Dạ Mị cực kỳ bá đạo, nhưng mà trong lòng Tử Thần cũng vô cùng ngọt ngào. Hắn luôn luôn tự ti, không có gì có thể đáng giá làm cho hắn vui vẻ hơn là được nàng tán thành, bởi vì lời nói này của nàng, cảm giác bất lực lo được lo mất hắn giấu trong đáy lòng cũng theo sau tan thành mây khói.
“Các chàng nghỉ ngơi trước đi, ta canh giữ tại chỗ này, ta hi vọng người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại sẽ là ta.”
“Được rồi.” Phàm Trần bọn họ nhìn nhau một cái, lại thấy được trong mắt đối phương tràn đầy ý cười. Xem ra, bọn họ lại muốn có thêm huynh đệ.
Mà Nam Cung Ly giờ phút này là như thế nào cũng không cười nổi, ngay cả Đông Phương Hi cũng đều tu thành chính quả, những ngày khổ sở của hắn khi nào mới kết thúc a? Hiện tại liền chỉ còn một “người ngoài” là hắn, xem ra là nên tăng thêm sức lực, bằng không muốn một người cô đơn như hắn nhìn bọn họ mỗi ngày khanh khanh ta ta, kia còn không bằng để hắn đi chết luôn cho xong!
Mấy nam nhân đi rồi, trong phòng lập tức an tĩnh, Dạ Mị chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay nắm lấy một bàn tay của Đông Phương Hi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
Vẫn là khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc lúc trước, mày kiếm giống nhau, cái mũi ngay thẳng giống nhau, môi mỏng giống nhau….
Ngón tay thon dài của Dạ Mị miêu tả hình dáng, ngũ quan hắn, trái tim không thể đè nén nhảy dựng lên.
Chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt vẫn ôn nhu loé sáng như lúc trước vậy, nhưng bởi vì thân thể đau đớn mà hơi nhíu mày, ánh mắt cũng vì đã lâu chưa có mở ra mà không quá thích ứng đến ánh sáng bên ngoài.
Cảm giác được trong tay mình dường như có vật gì khác thường, ngực cũng giống như có một chút sức nặng, Đông Phương Hi nghi hoặc nhìn về phía trước ngực mình
Đầu bạc chói mắt như tuyết, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng nõn không tỳ vết, không phải thiên hạ mà hắn tâm tâm niệm niệm lại là ai?
Giờ phút này nàng đang dựa vào ngực hắn ngủ say, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lông mi nhẹ run như cánh bướm, còn có da thịt bóng loáng không tỳ vết giống như cực phẩm mỹ ngọc vậy… Tất cả đều là căn nguyên làm hắn điên cuồng mê muội.
Nhìn nàng đang dựa vào ngực hắn ngủ say, trong lòng Đông Phương Hi giống như bị tưới mật vậy, ngọt đến tận sâu trong xương tuỷ.
Nàng, chẳng lẽ vẫn chờ đợi trước giường hắn sao?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Đông Phương Hi vừa ngọt ngào lại đau lòng, nhìn đến bộ dạng mệt mỏi như vậy của nàng, mày kiếm bất giác gắt gao nhíu lại.
Tay hơi nhúc nhích một chút, lại không cẩn thận đụng đến tay mềm đang nắm, thiên hạ đang ngủ say chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa chợt hiện.
“Vì sao lại không quý trọng sinh mệnh của chính mình như vậy?” Dạ Mị lạnh giọng hỏi, nhớ lại tình cảnh hắn hộc máu hôn mê, trong lòng nàng không nhịn được cảm thấy khủng hoảng.
“Ta rất quý trọng sinh mệnh của mình, nhưng ta lại càng quý trọng nàng.”
Một câu thản nhiên, lại làm Dạ Mị không khỏi đỏ hốc mắt.
“Chàng* đứa ngốc này, không phải chàng yêu ta sao? Nếu chàng đã chết kia làm sao còn có thể tiếp tục yêu ta!”
*Lúc này có vẻ nàng đã chấp nhận anh rồi nên đổi giọng nha
“Đã không có ta, còn có bọn họ toàn tâm toàn ý yêu nàng, nhưng mà nếu không có nàng, những người yêu nàng như chúng ta phải nên làm cái gì bây giờ?” Đông Phương Hi thâm sâu nhìn nàng ôn nhu mà thâm tình nói, đôi mắt tràn đầy thâm tình cùng lưu luyến gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Thiếu chút nữa… thiếu chút nữa hắn đã không còn được nhìn dung nhan làm hắn si mê điên cuồng này….
Chậm rãi cúi người xuống, tại trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Dạ Mị nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng kia.
Trong nháy mắt hai đôi môi mềm mại dán sát vào nhau, hai trái tim không tự chủ được bắt đầu nhảy điên cuồng, không khí ái muội chầm chậm lan tràn chung quanh, độ ấm trong phòng dần dần tăng lên.
Sau khi sững sờ một lát, kích động cùng hưng phấn không thể dùng lời diễn tả được lập tức thay thế được nguyên bản kinh ngạc, hai tay hữu lực gắt gao vờn quanh ôm lấy thân thể mềm mại kia, lưỡi mềm trúc trắc cạy mở hàm răng nàng, càng làm sâu sắc hơn nụ hôn xa cầu đã lâu này.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Dạ Mị, thân thể Đông Phương Hi dùng chỉ gần hai tháng thời gian liền đã hoàn toàn khôi phục, không chỉ có như thế, gương mặt tuấn mỹ không giống phàm nhân nguyên bản càng phát ra hồng nhuận hơn, quả thật là còn mềm mại hơn cả hoa, làm Nam Cung Ly nhìn xem là vô cùng buồn bực cùng ghen tị.
“Thân thể của Hi đã muốn khôi phục, ngày mai chúng ta liền xuất phát đi long mạch hiểm địa, tuyệt đối không thể để Ma Vương được đến Tử Vân quả.” Nói đến Ma Vương, Dạ Mị liền hận nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt là một mảnh âm lãnh.
“Nhất định là không thể để Ma Vương được đến Tử Vân quả, nhưng mà long mạch hiểm địa… cũng không phải dễ đi như vậy.” Phàm Trần vẻ mặt ngưng trọng nói, nhắc tới long mạch hiểm địa, trên mặt mấy người khác cũng dày đặc trầm trọng.
“Long mạch hiểm địa rất nguy hiểm sao?” Dạ Mị nghi hoặc hỏi, tuy rằng xưng là hiểm địa liền nhất định có chỗ nguy hiểm của nó, nhưng mà cũng không đến mức làm bọn họ thay đổi sắc mặt đi.
“Long mạch hiểm địa kỳ thật là địa bàn của một con cự long.”
“Cự long?!” Dạ Mị kinh hô một tiếng, bên trong mắt đẹp hoàn toàn là không thể tin được. Vẫn nghĩ đến long chỉ là sinh vật trong truyền thuyết, nhưng không nghĩ rằng nó thật sự tồn tại!
Nhất thời, trong lòng Dạ Mị tràn ngập hướng tới, thật rất muốn nhìn thấy cự long trong truyền thuyết kia… Làm một người Trung Quốc, nàng cũng giống như đại đa số người Trung Quốc vậy, đều có một loại tình cảm rất đặc thù với cự long trong truyền thuyết.
“Một con cự long đang trưởng thành kỳ liền có thể ngang với Tu Chân giả Độ Kiếp kỳ, hơn nữa thân thể long tộc cực kỳ mạnh mẽ, pháp bảo bình thường căn bản không thể làm nó bị thương chút nào, vạn nhất thật sự gặp gỡ…”
Nói đến đây, tâm tình mấy người càng thêm trầm trọng hơn. Nếu mà gặp một con cự long đang trưởng thành kỳ, bằng vào thực lực của mấy người bọn họ còn có thể chạy thoát, nhưng nếu mà gặp một con cự long đã trưởng thành, thật sự là cho dù tất cả bọn họ hợp lực lại cũng ngay cả nhét hàm răng cho nó vẫn không đủ.
“Mặc kệ như thế nào, long mạch hiểm địa vẫn là muốn đi, rốt cục long mạch hiểm địa có cự long hay không cũng chỉ là lời đồn, nhưng nếu mà bị Ma Vương chiếm được Tử Vân quả, chúng ta đây thật sự là chết không có chỗ chôn, nếu đằng nào cũng là chết, tự nhiên là phải liều mạng một hồi!” Dạ Mị trầm giọng nói, hiện tại chỉ hi vọng cái truyền thuyết đó là giả, nếu không lần này đi chỉ sợ thật sự là dữ nhiều lành ít.
Nghe nói long tộc có ý thức lãnh địa rất mạnh, làm sinh vật cao ngạo cổ xưa nhất trong truyền thuyết, nhưng thật đừng hi vọng tính tình chúng nó sẽ tốt…
“Liều mạng liền liều mạng đi, dù sao chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với tiểu mỹ nhân, cho dù chết ta cũng sẽ là mỉm cười chết. Cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, bất quá nếu trước khi chết có thể âu yếm, ta đây liền càng thêm thoả mãn. tiểu mỹ nhân, không biết nàng có thoả mãn tâm nguyện nho nhỏ duy nhất này của tiểu sinh không?”
Nghe vậy, mấy người không nói gì đến cực điểm, tên hỗn đản này thật đúng là tà tâm không chết!
“Đi tìm chết!” Bốn giọng nói bất đồng, lại ăn ý nói ra ba chữ giống nhau, làm cho miệng Nam Cung Ly rút gân một trận, gương mặt thối thí nháy mắt ủ rũ xuống, môi mỏng hơi hơi chu lên, giống như tiểu hài tử bị cướp mất kẹo vậy, bộ dáng kia muốn bao nhiêu uỷ khuất liền có bấy nhiêu uỷ khuất.
Thấy vậy, Dạ Mị nhịn không được nở nụ cười, Nam Cung Ly này quả thật là một kẻ dở hơi.