Thấy vậy, Phàm Trần cùng Thượng Quan Sở Hàn nhìn nhau cười, xem ra, bọn họ lại có thêm huynh đệ…
Lập tức, Phàm Trần nhanh chóng tiến lên giúp Tử Thần bắt mạch, Dạ Mị thấy vậy gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phàm Trần, sợ hắn nói ra cái kết quả gì không tốt.
– Mị nhi, nàng yên tâm đi, hắn còn cứu được, chỉ là mất máu quá nhiều với hao tổn tinh lực, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, hiện tại chúng ta nhanh chóng trở về đi! Thật không biết hắn mất nhiều máu như vậy sao vẫn còn sức lực lớn như thế…
Một câu cuối cùng Phàm Trần chỉ là nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nhưng Dạ Mị lại nghe rất rõ ràng, không khỏi kinh ngạc nhìn Tử Thần trong lòng. Một người mất nhiều máu như vậy hẳn là phải sớm hôn mê mới đúng, mà hắn lại… đến cùng là cái dạng tín niệm gì đang giúp hắn chống đỡ?
Tại trong lúc Phàm Trần bắt mạch cho Tử Thần, Thượng Quan Sở Hàn cũng cởi dây trói cho Thuý Y, vừa được đến tự do, Thuý Y liền lập tức hai mắt đẫm lệ mông lung nhào về phía Dạ Mị:
– Sư phụ, thật xin lỗi! Đều do con không tốt, suýt nữa hại chết hai người! Đều là lỗi của con! Ô..ô.. sau khi trở về con nhất định phải cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không lại thành gánh nặng của sư phụ, làm kẻ ác có chỗ trống để chui vào!
– Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì vậy? Lúc nãy chuyện con tự chủ trương nhảy xuống vách núi sau khi trở về ta mới tính sổ với con! Hiện tại nhanh chóng trở về đi, vết thương của Tử Thần phải nhanh chóng cứu trị. – Vừa nghĩ đến lúc nãy Thuý Y quyết tuyệt nhảy xuống vách núi đen, Dạ Mị liền cảm thấy hốt hoảng trong lòng, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh. Thuý Y theo nàng nhiều năm như vậy, không phải người thân nhưng lại càng giống người thân, nàng đã muốn mất đi hai người thân yêu quan trọng nhất, tuyệt đối không muốn mất thêm người thứ ba!
Sau khi trở lại Tuyết sơn, Phàm Trần liền lập tức bắt đầu chữa trị cho Tử Thần, trong toàn bộ quá trình, Dạ Mị vẫn luôn khẩn trương đứng một bên bảo vệ, gắt gao nắm tay hắn. Nàng biết, người Tử Thần cần nhất là nàng, cho nên nàng sẽ cùng hắn, cho hắn lực lượng để có thể chống đỡ xuống.
– Trần, mặt của hắn có thể khôi phục không? – Dạ Mị đau lòng nhìn gương mặt dữ tợn kia, khuôn mặt nguyên bản tuấn mỹ giống như yêu nghiệt mà lúc này lại tràn đầy vết thương làm người ta sợ hãi, nếu không thể khôi phục, hắn nguyên bản đã tự ti như vậy lại nên sống như thế nào đây?
– Mị nhi, nàng nghĩ rằng danh hiệu thần y này của ta là giả sao? Những vết thương này mặc dù đều có hiện tượng bị ma khí ăn mòn, nhưng là xem như hắn có số tốt, trong tay ta vừa lúc có loại thuốc có thể khắc chế ma khí, chỉ cần đem ma khí tiêu trừ hết, vết thương trên người hắn cũng liền đơn giản hơn. Không cần một tháng, ta cam đoan trả lại cho nàng một công tử tuấn mỹ!
Lời nói trêu tức của Phàm Trần làm Dạ Mị không khỏi xấu hổ đỏ mặt, xin lỗi hỏi:
– Hai người không trách ta sao? Không cảm thấy ta không biết xấu hổ sao?
– Mị nhi! Không cho nàng nói mình như vậy! – Phàm Trần lạnh giọng quát lớn Dạ Mị, gương mặt nguyên bản ý cười tràn đầy lúc này đã mây đen dầy đặc, hiển nhiên là thật tức giận.
Dạ Mị nghe vậy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Phàm Trần tức giận với nàng, chỉ là vì nàng nhục nhã chính mình một câu…
– Mị nhi, thật xin lỗi, ta không cố ý tức giận với nàng. Ta chỉ là… – Chỉ là không muốn nghe đến có bất cứ lời đánh giá không tốt đối với nàng, cho dù là chính nàng cũng không thể.
– Không cần giải thích, ta đều hiểu rõ. – Dạ Mị nhìn hắn mỉm cười, tất cả đều không cần nói. Phàm Trần thấy vậy cũng nhoẻn miệng cười, hắn làm sao có thể quên, không chỉ là hắn hiểu biết nàng, nàng cũng rất hiểu hắn a.
– Trần, ta làm như vậy có đúng không?
– Ý nàng là nàng không yêu Tử Thần, nhưng lại chấp nhận hắn?
– Ân.
– Tình yêu, có nhất kiến chung tình, cũng có lâu ngày sinh tình. Hắn, đáng giá cho nàng mở rộng trái tim.
– Sao ta lại cảm thấy chàng giống như đang liều mạng đẩy ta ra bên ngoài đâu? Chẳng lẽ chàng không sợ ta có niềm vui mới liền quên tình yêu cũ sao? – Giọng điệu hơi trêu chọc, nhưng trên thực tế cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng nàng. Từ chuyện của Thượng Quan Sở Hàn kia nàng có thể thấy được, dường như Phàm Trần đang rất cố gắng giật dây tơ hồng giúp nàng, nếu không phải có đủ tin tưởng với hắn, liền ngay cả chính Dạ Mị cũng hoài nghi hắn có phải thật lòng yêu nàng hay không!
– Ta biết trong lòng nàng có nghi hoặc, nhưng là mong nàng tha thứ, bây giờ ta không thể nói cho nàng, nàng chỉ cần biết, tất cả những gì ta làm đều vì tốt cho nàng là đủ rồi. Ta biết, nàng là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên nếu chuyện không có ý nghĩa thì cần gì phải tự tìm phiền não đâu? – Nói xong, Phàm Trần liền đi lại bên cửa sổ nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, ánh mắt thâm trầm mà lại xa xưa.
Đến cùng phải chờ tới khi nào các ngươi mới khôi phục trí nhớ đâu? Loại cảm giác thế nhân đều say chỉ duy độc mình ta tỉnh thật là rất tệ rồi.
Thấy Phàm Trần im lặng xuống, Dạ Mị cũng không lại hỏi gì, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không hại chính mình, không chỉ là vì tình yêu của hắn đối với mình. Mà có đôi khi, thậm chí Dạ Mị cảm thấy chính mình cùng hắn đã muốn quen biết hơn ngàn năm vậy, loại cảm giác quen thuộc từ đáy lòng kia làm nàng vô cùng tín nhiệm, ỷ lại hắn.
Mười ngày sau, Tử Thần vẫn đang mê man rốt cục cũng chậm rãi mở đôi mắt tím xinh đẹp kia, vừa động đậy liền phát hiện toàn thân đều là cảm giác đau đớn nóng bỏng, liền ngay cả trên mặt cũng là như thế! Bởi vì cổ họng quá khô rát, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau đớn muốn mạnh mẽ đứng dậy, không ngờ toàn thân đều mềm nhũn như miếng bông vậy, vừa đến được bên giường lại té lăn xuống.
– Tử Thần! – Dạ Mị vừa vào phòng liền đúng lúc nhìn thấy Tử Thần từ trên giường lăn xuống dưới, vì thế nhanh chóng bước lên phía trước đỡ hắn dậy.
– Sao chàng lại xuống giường rồi?
– Nước… – Cổ họng giống như muốn cháy vậy, phí hơn một nửa sức lực mới thốt ra được một chữ.
– Tốt, chàng chờ một chút, ta đi rót nước giúp chàng. – Biết được mấy ngày nay hắn chưa uống một giọt nước, Dạ Mị liền đơn giản cầm nguyên ấm trà bưng lại.
Tử Thần liên tục rót uống mấy chén nước mới có thể giải trừ vấn đề cổ họng bị đau, suy yếu nói:
– Cảm ơn.
– Là ta nên cám ơn chàng mới đúng, hôm đó nếu không phải có chàng, ta đã sớm chết. Hôm đó… lời nói trên vách núi đen kia…
– Hôm đó… ta không có nghe được gì cả. – Nghĩ đến Dạ Mị muốn đổi ý, Tử Thần vội vàng buộc miệng nói. Hắn biết, hôm đó bọn họ nghĩ rằng chính mình phải chết không thể nghi ngờ, có lẽ nàng đang thương hại hắn đi? Lời nói khi đó lại có mấy phần đáng tin đâu? Cho dù như thế, hắn cũng không trách nàng, ít nhất hắn đã từng hạnh phúc qua, chẳng sợ chỉ có trong nháy mắt như vậy…
Nghe vậy, Dạ Mị nhíu mày không vui nhìn Tử Thần nói:
– Chàng nghĩ rằng ta muốn đổi ý sao? Chàng không có nghe thấy, vậy có muốn hiện tại ta lặp lại một lần hay không?
– Làm gì lại rối rắm lời nói hôm đó đâu? Ta biết, nàng không yêu ta. – Tử Thần tự giễu cười cười, tuy rằng hắn luôn biết nàng không yêu hắn, nhưng là lúc chính miệng hắn nói ra, tâm vẫn không nhịn được đau đớn.
– Hiện tại ta không yêu chàng cũng không có nghĩa là sau này sẽ không yêu chàng! Đến tột cùng là chàng không có lòng tin với ta hay không có lòng tin với chính chàng?
– Coi như hết đi, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Huống chi, ta cũng không xứng được nàng yêu.
– Đã ngay cả dũng khí nếm thử cũng không có, vậy sao hôm đó chàng lại nói ra những lời này?
– Nàng xem như là… ta hối hận đi. – Ngay lúc này, tâm của Tử Thần cũng dường như theo lời nói trái lương tâm đó bị từng chút từng chút xé thành mảnh nhỏ. Nếu không phải tại lúc đối mặt với cái chết không muốn có gì tiếc nuối, những lời này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra miệng. Nay, hết thảy đều đã bụi bặm lạc định (mấy chương trước giải thích rồi nhá ^^). cũng là lúc nên trần quy trần, thổ quy thổ. (cát bụi về với cát bụi, đất về với đất).
Dạ Mị chán nản, trong lòng nặng nề vô cùng. Nàng không biết khúc mắc vẫn làm hắn phức tạp đến cùng là cái gì, thế cho nên làm hắn tại lúc đối mặt với người khác lại tự ti như thế, mà ngay cả dũng khí để theo đuổi tình yêu cũng không có! Hắn cứ không chịu mở miệng như vậy, cho dù nàng có muốn giúp hắn cũng không biết nên làm như thế nào, cứ như thế mãi, chỉ sợ hắn cũng chỉ là một cái xác không hồn, nay chuyện nàng có thể làm chính là sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc hắn.
– Ta cho chàng thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày chàng vẫn không chịu đem khúc mắc của chàng nói ra, như vậy chàng thu dọn đồ vật rời khỏi Hoa Thanh phái cho ta, Hoa Thanh phái ta không giữ người nhu nhược (yếu đuối) như thế!
Nghe vậy, Tử Thần không dám tin ngẩng đầu nhìn Dạ Mị sắc mặc âm trầm, nàng lại dùng cách này ép buộc hắn? nhìn đến vẻ mặt của nàng, Tử Thần liền biết nàng nhất định là làm thật, tuy rằng thời gian đi theo bên người Dạ Mị không lâu lắm, nhưng là đối với tính nết của nàng hắn có thể hiểu rõ như lòng bàn tay, hoài nghi lời nói của nàng, hậu quả thường thường đều là không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, thật sự muốn nói sao? Rời khỏi Hoa Thanh phái, rời khỏi nàng, hắn sẽ sống không bằng chết. Chỉ là nếu đem mọi chuyện nói cho nàng, nhất định nàng cũng sẽ chán ghét hắn đi? Dù sao, hắn như vậy ngay cả chính hắn cũng đều không nhịn được mà chán ghét.
– Không cần suy nghĩ, ta đi.
– Chàng thật sự tình nguyện rời khỏi cũng không muốn nói? – Dạ Mị kinh ngạc hỏi, ý của nàng chỉ là muốn hắn nói ra để mình có thể giúp hắn đi ra bóng ma, nhưng là ai biết hắn lại quật cường như thế.
– Đúng.
– Tốt! Tốt! Tốt! Hiện tại chàng lập tức đi cho ta! – Dạ Mị giận quá ngược lại nở nụ cười, ba chữ tốt liên tục đều là nghiến răng nghiến lợi nói ra, lúc trước có bao nhiêu đau lòng vì hắn, giờ phút này lại có bấy nhiêu thất vọng.
– Dạ. – Tử Thần cung kính trả lời một tiếng lập tức đứng dậy thu dọn đồ vật, giờ phút này hắn đã muốn không cảm giác được bất cứ đau đớn nào, bởi vì có chỗ còn đau hơn so với thân thể. Lặng lẽ sờ lên trái tim trên ngực trái của chính mình, nơi đó, tựa hồ như đang chảy máu…
Nhìn thấy hắn thất tha thất thểu đứng lên, Dạ Mị theo bản năng muốn đỡ lấy hắn, nhưng là vừa nghĩ đến hắn cam chịu, trong lòng nàng liền tức giận không có chỗ đánh, sau khi hừ lạnh một tiếng liền rất nhanh đi ra khỏi phòng. Lại còn ở đây, nàng sợ chính mình sẽ mềm lòng.