Chương 30: Tà Mị Nam Tử Sơ Hiện

- Xuất phát đi. - Dạ Mị khẽ thở dài một cái nhìn nhìn Tử Thần còn đang trong trầm tư nói.

- Dạ, chưởng môn (sư phụ)!

Nháy mắt, các loại phi kiếm ngũ quang thập sắc (năm ánh sáng mười màu sắc) bay lên trời, trường hợp thật đồ sộ, đương nhiên rõ ràng nhất vẫn là chuôi thượng phẩm tiên khí này của Dạ Mị, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng. Chưởng môn nhà mình thật đúng là kiêu ngạo, thế nhưng đem tiên khí dẫm nát dưới chân! Trong Tu Chân giới này cho dù có kiện tiên khí cũng đều là được thờ phụng như tổ tông, chưa từng thấy qua có ai cầm tiên khí đi ra đánh nhau, càng đừng nói dẫm nát dưới chân! Thương không dậy nổi a....

Lúc này bên trong một căn cứ bí mật, hai nam tử hình tượng chật vật, rối bù đang nghiêng ngả lảo đảo nâng đỡ cho nhau đi tới.

- Đứng lại! Các ngươi là loại người nào! - Một đội thủ vệ nhìn đến hai cái nam tử chật vật không chịu nổi lập tức tiến lên chất vấn, một bên còn đang nghi hoặc, đến tột cùng là ai có bản sự lớn như vậy tra ra được căn cứ của bọn họ.

- Người cái đầu ngươi! Lão tử khi nào thì cũng không thể trở lại? Hay là các ngươi muốn tạo phản a! - Một tiếng thanh âm không nam không nữ bén nhọn đâm vào màng tai mọi người, tuy rằng thanh âm này có chút quái, nhưng là mọi người vẫn nghe ra, này dĩ nhiên là cái "Hoa hồ điệp" nổi danh kia! Nhưng là bình thường không phải hắn rất chú ý hình tượng của chính mình sao? Như thế nào hôm nay lại giống như khất cái? (ăn mày nhưng là văn cổ nên để khất cái cho hay)

- Tốt lắm, nhanh đi bẩm báo sư phụ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo!

- Ách, đại sư huynh?

- Ân, mau đi đi.

- Dạ, đệ tử tuân lệnh! - Buồn bực a buồn bực, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều! Một cái "Hoa hồ điệp" bình thường chú ý hình tượng nhất cùng một cái đại sư huynh bình thường ổn trọng nhất thế nhưng đều biến thành bộ dáng khất cái?!

Kỳ thật hai cái gọi là khất cái này chính là hai Tu Ma giả ngày đó Dạ Mị để cho chạy kia, chẳng qua bị phế hết tu vi bọn họ lại không thể ngự kiếm phi hành, hơn nữa đến cái tu vi như bọn họ kia bình thường không cần ăn cơm, cho nên căn bản trên người cũng không mang theo bao nhiêu bạc, kết quả đừng nói thuê xe ngựa, liền cơm còn không đủ ăn nói gì tới xe ngựa! Còn có hương vị trên người hai kẻ này cũng thật đủ để cái gì kia, rất giống từ trong đống rác lao ra, trên dưới toàn thân đều tản ra một cỗ hôi thối..... quả thật làm cho người ta e sợ không kịp tránh xa!

- Tham kiến sư phụ!

- Các ngươi làm sao có thể biến thành như vậy? Những người khác đâu? - Chỉ sợ mặc cho ai đều không ngờ, sư phụ trong miệng hai người này đúng là một nam tử đẹp cực phẩm, quả thật là cùng cấp bậc với cái Tử Thần yêu nghiệt kia! Chẳng qua khí chất hai người hoàn toàn bất đồng, nam tử trước mắt này cả người đều tản ra một cỗ hương vị nguy hiểm, tà mị lãnh khốc, bên trong ánh mắt tràn đầy màu huyết tinh bạo ngược! Quần áo cẩm bào màu đen lại càng làm hắn tựa như tu la địa ngục, lúc này hắn chính là nữa híp một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm hai đồ đệ đang quỳ trên mặt đất run run, , con ngươi dần dần biến hồng chứng thật hiện tại hắn vô cùng phẫn nộ. Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn đến bọn họ, hắn liền phát hiện tu vi bọn họ thế nhưng mất hết! Đồng thời cũng cực kì khiếp sợ trong lòng, người có thể phế bỏ một cái tu sĩ Phân Thần kỳ trừ phi là cùng cấp bậc với hắn, chẳng lẽ thế gian này còn có nhân vật đứng đầu như vậy tồn tại sao? Nếu là như thế này, kế hoạch kia.....

- Hồi.... hồi bẩm sư phụ, sư huynh đệ khác đã muốn chết toàn bộ! Là.... là Hoa Thanh phái chưởng.... chưởng môn kia làm! Nàng còn kêu đệ tử tiện thể nhắn nói.... nói.....

- Nói cái gì? - Nam nhân này càng là bình tĩnh liền càng làm cho người ta bất an, toàn thân hai người dưới kia đều đã run rẩy, mỗi lần đối mặt nam nhân này từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng đều dâng lên một cổ cảm giác sợ hãi, làm cho người ta nhịn không được muốn chạy đi....

- Nói.... nói nguyên bản vô luận sư phụ muốn làm gì cũng không liên quan nàng, nhưng là nếu động Hoa Thanh phái của nàng liền..... nàng nói.... nói....

- Nói! - Một tiếng rống giận bạo ngược của nam tử hỗn loạn uy áp cường giả, làm tâm thần hai người chấn động, cùng lúc hộc ra một ngụm máu tươi.

- Nàng nói sư phụ rửa cổ chờ, sớm hay muộn nàng cũng giết tới ổ của chúng ta! - Tròn cũng chết thẳng cũng chết, chết sớm sớm siêu sinh! Vì thế cái nam tử được gọi là đại sư huynh kia liền đơn giản nghĩ ngang, đem toàn bộ lời nói của Dạ Mị kể đi ra.

Quả nhiên, mặt của nam tử tà mị hoàn toàn đen, trên dưới cả người đều tản ra hàn khí dọa người, ánh mắt cũng hoàn toàn biến thành màu đỏ máu!

- Lão bất tử (lão già không chết) kia gọi là gì?

Lão bất tử? Ai là lão bất tử? Sẽ không là nói chưởng môn Hoa Thanh phái đi? Hai người thật sự rất khó đem cái tuyệt sắc mỹ nữ kia cùng từ lão bất tử này liên hệ đứng lên, chết đã đến nơi còn suýt chút nữa phun cười đi ra.

- Sư phụ, chưởng môn Hoa Thanh phái không phải lão....lão bất tử, là một..... nữ tử tuyệt sắc tuổi còn trẻ, gọi Dạ Mị!

- Nữ tử tuyệt sắc tuổi trẻ? Dạ Mị phải không? Ha ha, bản tôn nhớ kỹ. - Một cách không ngờ, nam tử tà mị không giận ngược lại còn cười, trong mắt còn lấp lánh ánh sáng phát hiện con mồi. Hắn vốn tưởng rằng chính mình đã là người ưu tú nhất trên đời này, tuổi trẻ như thế đã có tu vi cao minh vô cùng, hơn nữa hắn là nằm mơ cũng không nghĩ đến là trên đời này lại xuất hiện một người có thể so sánh cùng bản thân, nhưng lại là nữ nhân! Hắn cảm giác tâm của chính mình đều phấn khởi đứng lên, máu toàn thân nháy mắt đã sôi trào, khoé miệng chầm chậm gợi lên một chút nụ cười tà nịnh.

Một ngọn núi không thể có hai con hổ, ngươi và ta bên trong chỉ có thể giữ lại một người. Kẻ chắn đường ta, giết không tha!

- Sư phụ, xin sư phụ báo thù cho đệ tử a! Cái nữ nhân ác độc kia đem đệ tử..... rốt cục đệ tử không chạm nữ nhân được!

Nghe vậy nam tử tà mị còn nở nụ cười hứng thú. Này đến tột cùng là một cái nữ tử như thế nào, thế nhưng ngay cả nơi đó của nam nhân đều dám phế?

- Bản tôn sẽ giết nàng, chỉ là không phải vì ngươi. Ngươi đã ngay cả nam nhân đều không làm được, kia bản tôn cho ngươi giải thoát đi.

Ngay sau đó, cái nam nhân đáng khinh kia cứ trừng lớn hai mắt như vậy bùm một tiếng té xuống đất, thậm chí liền hắn ra tay như thế nào cũng chưa từng thấy rõ... thấy vậy, tâm của vị đại sư huynh kia nháy mắt cũng như tro tàn, hắn chỉ biết, nam nhân này tuyệt đối sẽ không giữ lại phế vật. Người vô dụng, bỏ qua! Đây mới là tác phong của hắn. Cho dù thời gian chính mình đi theo hắn dài nhất lại như thế nào? Nếu vô dụng, vậy chỉ cần chết. Cho nên khi nam tử tà mị vươn tay đánh về phía hắn hắn cũng không có giật mình thái quá, chỉ là bình tĩnh nhắm hai mắt lại nghênh đón cái chết. Không phải hắn không nghỉ trốn qua, mà là hắn biết căn bản không có người nào có thể từ trên tay nam tử này chạy đi, phản kháng sẽ chỉ làm nam nhân này càng thêm bạo ngược, cuối cùng sẽ không là chết đơn giản như vậy...

- Dạ Mị, hy vọng ngươi sẽ không làm bản tôn thất vọng. - Hứng thú mười phần nói xong câu đó, thân hình nam tử tà mị chợt loé biến mất ở tại chỗ, xem cũng không từng lại liếc mắt nhìn hai cái quân cờ bỏ đi dưới kia. Hắn, vĩnh viễn đều là lãnh khốc vô tình như vậy.

Giờ phút này bên trong đệ nhất đại môn phái Tu Chân giới Hoa Dương phái có thể nói là người ta tấp nập, tỷ thí lần này vô luận môn phái lớn nhỏ đều có thể tham gia, cho nên rất nhiều môn phái nhỏ như đậu xanh cũng đến lộ mặt, thuận tiện nhìn xem có vì chính mình tìm được núi dựa hay không.

- Ha ha, Thanh Phong chân nhân, biệt lai vô dạng (đã lâu không gặp) a!

- Ha ha, nhờ phúc của Tịch Không chân nhân ngươi a!

- Phàm thừa tướng đã lâu không thấy.

- Là đã lâu không thấy, Thượng Quan công tử.

- Di? Đồ đệ, các ngươi quen biết a? - Vẻ mặt Thanh Phong chân nhân kinh nhạc nhìn đồ đệ bảo bối của chính mình hỏi, Tịch Không chân nhân một bên cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.

- Dạ, mười năm trước từng gặp qua một lần. - Thanh âm đạm mạc trước sau như một, lại hơn phần thê thương không muốn người biết, người này thình lình chính là Thượng Quan Sở Hàn! Nguyên lai, từ sau khi Dạ Mị rời đi mười năm trước, hắn cũng bởi vì tức giận Hiên Viên Thương lừa gạt mà tuyệt giao, sau đó liền trở về Hoa Dương phái bên người sư phụ hắn cố gắng tu luyện.

- Chưởng môn, canh giờ đã đến, chỉ là người Hoa Thanh phái lại chưa xuất hiện, còn muốn tiếp tục chờ hay không? - Đúng lúc này, một vị trưởng lão Hoa Dương phái đánh gãy bốn người nói chuyện.

- Hoa Thanh phái sao? Quên đi, bắt đầu đi, chư vị cũng đều chờ sốt ruột. - Thanh Phong trầm tư một lát sau phân phó nói, này thật không phải hắn khinh thường Hoa Thanh phái, mà là để một đám người chờ như vậy đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ khiến cho tức giận, hơn nữa cho dù bắt đầu tỷ thí bọn họ mới đến cũng có thể tham gia, sẽ không tổn thất cái gì.

- Dạ! Các vị im lặng, tỷ thí hiện tại bắt đầu... - Lời cỏn chưa nói hết, đã bị một đạo giọng nữ xa xa truyền đến đánh gãy.

- Chư vị không đợi Hoa Thanh phái ta mà bắt đầu tỷ thí, là khinh thường Hoa Thanh phái ta? Hay là khi dễ Hoa Thanh phái không có người! - Nghe không rõ đến cùng là ý tứ giọng điệu hàm xúc ra sao, duy nhất có thể khẳng định người đến chính là tuyệt đỉnh cường giả! Mà lúc này, Thượng Quan Sở Hàn nguyên bản bình tĩnh không cảm xúc sau khi nghe thanh âm như thế ánh mắt cũng là sáng lên, bên trong hai tròng mắt cũng lấp lánh ánh sáng không dám tin. Liền ngay cả gương mặt băng sơn ngàn năm không biến kia của Phàm Trần cũng lộ ra một chút cười đạm, nhưng đôi mắt không có nữa điểm kinh ngạc, giống như đã sớm biết được....