Trong lòng Dạ Mị cực kì bất an chịu qua hai ngày sau rốt cục nghênh đón yến hội long trọng kia, chỉ là nàng vẫn không có cách nào không làm theo lời của Hiên Viên Thương, chỉ có một con đường duy nhất là tham gia yến hội.
- Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng thượng phái các nô tỳ tiến đến trang điểm cho nương nương. - Sớm, vài cái cung nữ liền phụng mệnh đi Loan Phượng cung.
Xem ra hắn thật sự là đem hết thảy đều an bày xong, cố ý gọi người đến trang điểm cho nàng xem ra là muốn làm theo tiêu chuẩn của hắn đi?
- Ân, bắt đầu đi. - Dạ Mị thản nhiên nói, vô lực nhắm hai mắt lại.
Hy vọng, hết thảy là mình buồn lo vô cớ.
Bên trong Long Tường điện náo nhiệt vô cùng, các vị đại thần phần đông đều nhao nhao mang theo gia quyến (thê tử và nữ nhi) tới tham gia yến hội, ba năm người thành một nhóm bắt tay nhau nói chuyện, các nữ nhân liền vây cùng một chỗ nói nói nhà này lớn lên đẹp người kia lớn lên xấu.....
- Thái tử Tuyết Yên quốc đến!
- Thừa tướng Vũ Thần quốc đến!
Âm thanh đàm tiếu đều ngừng lại im bặt, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía hai đạo bóng dáng phong tư trác tuyệt kia, đều bị kinh ngạc tán thưởng, phần đông các nữ quyến thậm chí xấu hổ đỏ mặt vụng trộm đánh giá người tới.
Chỉ thấy thái tử Tuyết Yên quốc kia mặc y phục minh hoàng bào, làn da trắng nõn mềm mại thậm chí làm một ít nữ nhân xấu hổ cùng yêu thương, gương mặt cực kì tinh xảo, thậm chí có thể dùng từ "đẹp" này để hình dung hắn! Nhất là đôi mắt hoa đào kia, giống như cứ muốn biểu lộ phong tình vô hạn, lại có chút mị thái! Có thể làm cho người ta bất giác mê say trong đó.....một đầu tóc đen tung bay chỉ dùng một nhành trâm ngọc tùy ý vấn lên, tay cầm một chiếc họa phiến (quạt) nhìn như rất tầm thường mà đến, cả người có vẻ cực kỳ phong lưu không kềm chế được!
Một đường đi vào bên trong điện, ánh mắt hắn cơ hồ đều dính vào trên người các tiểu thư thế gia, thường thường còn phóng điện quăng mị nhãn, biến thành một đám tiểu thư thế gia đỏ mặt tim đập, nhao nhao đưa đến ánh mắt ái mộ. Nghe đồn vị thái tử điện hạ này cực kỳ yêu thích sắc đẹp, bên người nữ nhân như hoa nhiều không đếm hết, nghe nói chỉ cần hắn thích thì cho dù là danh kỹ thanh lâu hay là con gái đàng hoàng đều bị hắn nghĩ đủ hết mọi biện pháp thu vào "hậu cung" của mình! Mà chuyện phong lưu của hắn lại càng là mấy ngày mấy đêm cũng nói không xong, vung tiền như rác chỉ vì làm mỹ nhân cười một tiếng cũng là chuyện thường có!
Lại nhìn một vị khách quý khác, thừa tướng Phàm Trần của Vũ Thần quốc. Đừng có nghe nói là thừa tướng đại nhân liền cho rằng hắn là ông lão đã qua tuổi bán trăm (đã qua 50 tuổi) a! Hắn không chỉ không phải là lão già, ngược lại còn là một thiếu niên tuấn mỹ! Nhắc tới vị thừa tướng, Tại Vũ Thần quốc có thể nói là không người không biết không người không hiểu, sự tồn tại của hắn giống như là một vị thần thoại của Vũ Thần quốc.
Nghe nói người Phàm Trần này trên biết thiên văn dưới biết địa lý, lại tinh thông thuật bói toán, chẳng qua muốn cầu được một quẻ của hắn lại khó như lên trời. Không chỉ có như thế, nghe đồn hắn vẫn là thiên tài tu luyện, năm ấy chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã là cường giả Xuất Khiếu trung kỳ! Này tuyệt đối là trăm năm khó gặp tuyệt đỉnh thiên phú . Nhưng là có một việc duy nhất làm mọi người cực kỳ khó hiểu và tiếc nuối, thì phải là nam nhân ưu tú như vậy thế nhưng không gần nữ sắc! Phàm Trần cùng thái tử Nam Cung Ly của Tuyết Yên quốc quả thật là hai cái cực đoan, hơn nữa hắn đối với người cũng rất lạnh nhạt, tựa như một tòa băng sơn ngàn năm không tan, hơn nữa bộ bạch y chưa bao giờ biến qua, cả người nhìn thật là có điểm trích tiên bộ dáng.
Ngay tại hai người vừa ngồi xuống, chánh chủ yến hội rốt cục cũng xuất hiện.
- Hoàng thượng giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm! - Hiên Viên Thương mặc một thân minh hoàng bào dẫn Trần Tinh Như trang điểm tỉ mỉ đi vào chủ điện.
- Chúng thần tham kiến hoàng thượng, quý phi nương nương!
- Thái tử Nam Cung Ly của Tuyết Yên quốc tham kiến hoàng đế bệ hạ Long Việt quốc!
- Thừa tướng Phàm Trần của Vũ Thần quốc tham kiến hoàng đế bệ hạ Long Việt quốc!
Nam Cung Ly vẫn là bộ dạng không kềm chế được như trước, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Trần Tinh Như, nhìn xem làm nàng mặt đỏ lên lại còn không thể không giả bộ trấn định vẫn duy trì bộ dáng ôn nhu hào phóng của nàng. Mà Phàm Trần vẫn lạnh nhạt như trước, liền ngay cả hành lễ cũng không nhìn ra hắn có bộ dáng tôn kính gì, sắc mặt bình tĩnh vô cùng, đáy mắt là một mãnh băng lãnh
- Nam Cung thái tử và Phàm thừa tướng một đường vất vả, mọi người đều ngồi đi, các vị ái khanh hôm nay cũng đều hảo hảo thả lỏng vui vẻ một chút, không cần bận tâm thân phận. - Hiên Viên Thương ngồi ở chỗ cao nhất cười tủm tỉm nói, Trần Tinh Như bên cạnh vẫn vẻ mặt ôn nhu cười, thật đúng là có chút cảm giác tình chàng ý thiếp.
Trần Tinh Như hôm nay có thể nhìn ra được là đã trải qua dốc lòng trang điểm ăn mặc, trang dung tinh xảo thanh lịch, y phục quý phi màu hồng buột một vòng quanh mặt ngoài thân hình có hứng thú, tôn lên vẻ mặt như hoa đào của nàng, làm người nhìn cũng sẽ tâm viên ý mãn.
- không biết hoàng hậu của quý quốc vì cái gì không có tham dự đâu? - Nam Cung Ly cười nhìn về phía Hiên Viên Thương hỏi. Kỳ thật hắn là không phải không để ý gì đến lễ nghi, chỉ là từng nghe nói hoàng hậu nương nương này là đệ nhất mỹ nhân Long Việt quốc, cho nên ngứa ngáy trong lòng muốn gặp mặt một lần thôi.
- Hoàng hậu nàng.... - Nói một nữa, Hiên Viên Thương đột nhiên ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc mồm nhìn về cửa đại điện, trong mắt hiện lên quang mang kinh diễm. Nam Cung Ly cũng tò mò nhìn qua theo ánh mắt hắn, chỉ một cái này. đã kêu hắn khó dời đi tầm mắt.
- Hoàng hậu nương nương giá lâm! - Lập tức, mọi người liền thấy một màn kinh diễm đến cực điểm này.
Chỉ thấy nàng mặc y phục minh hoàng phượng bào (áo hoàng hậu màu vàng) tinh xảo, làn váy dài vẫn kéo đến bậc thang, lưng áo bên phải thêu một bức họa phượng hoàng giương cánh, đem thắt lưng nhỏ nhắn mềm mại hoàn toàn phát họa ra. Gương mặt nguyên bản đã xinh xắn lại trang điểm sơ thêm một tầng nhẹ càng hiển vẻ kiều mỵ động lòng người, đôi mắt ngăm đen sáng như lưu ly, giống như có thể đem người hút vào. Ba ngàn tóc đen vãn thành một cái Tùy Vân Kế tinh mỹ, lại dùng một nhành kim sai phi phượng đem cố định, trừ cái đó ra thì chói mắt không thể nghi ngờ nhất là kim sắc mũ phượng (vương miện hoàng hậu hình phượng hoàng màu vàng) tượng trưng cho thân phận một quốc gia chi mẫu!
Dạ Mị không thể nghi ngờ là người đẹp nhất chói mắt nhất đêm nay, khóe miệng nàng thoáng giơ lên, mang theo nụ cười chân thành ôn hòa lại xa cách đi đến trong điện, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí độ thiên nhiên cao quý tao nhã. Không cần cố ý làm bộ, một quốc gia chi mẫu cao quý, tao nhã, uy nghiêm đều thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn (thành thục đến nỗi thành một thói quen) thể hiện trên người nàng, giống như nàng vốn nên là người cao cao tại thượng nhận vạn nhân cúng bái.
Khóe mắt Dạ Mị thoáng nhìn, đem vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều thu vào mắt. Hiên Viên Thương kinh diễm, Hiên Viên Ngọc mê ly, Trần Tinh Như ghen ghét....
Tại ánh mắt kinh diễm của mọi người, Dạ Mị cung kính thi lễ với Hiên Viên Thương:
- Nô tì tham kiến hoàng thượng!
- Bình thân, ái phi lại bên người trẫm đây! - Hiên Viên Thương vừa lòng nhìn nàng mỉm cười nói. Hắn rất vừa lòng hiệu quả mà hắn chế tạo ra đêm nay, tuy rằng thấy nhiều người dùng ánh mắt xích lõa (trần trụi) nhìn nàng như vậy làm trong lòng hắn thật không thoải mái, nhưng chỉ cần đạt được mục đích cái khác đối với hắn có thể không quan tâm!
Dạ Mị nghe được thanh "ái phi" kia da gà đều nổi lên, nhưng là vẫn bất đắc dĩ nhịn lại, nếu không tại trước mặt nhiều người như vậy làm hắn sượng mặt nàng không dám cam đoan nam nhân này có thể một kiếm làm thịt chính mình luôn hay không!
Thấy Dạ Mị thuận theo đi tới bên người hắn, Hiên Viên Thương đắc ý gợi lên khóe miệng, đưa tay lôi kéo nàng về phía long ỷ (ghế của vua) ngồi xuống! Trong lòng Dạ Mị cả kinh, muốn tránh ra ôm ấp của hắn lại không thể làm động tác lớn, trong lòng vừa tức vừa giận.
Mọi người ở đây đều bị hành động của Hiên Viên Thương khiếp sợ, đem long ỷ chia cho hoàng hậu một nửa là có ý gì? Chẳng lẽ thật là sủng ái đến cực điểm nên cam nguyện chia cho phân nửa giang sơn sao? Trần Tinh Như lại càng oán hận không thôi, ghen tị trong lòng tựa như cỏ dại lan tràn mau chóng mọc lên, hoàn toàn che mờ mắt nàng!
- Ái phi không cần lộn xộn nga, nếu không nô tỳ nhỏ của ngươi.... - Hiên Viên Thương nghiêng người nói nhỏ bên tai Dạ Mị uy hiếp, trên mặt vẫn là nụ cười sủng nịnh, người bên ngoài xem thật giống như đôi phu thê nhỏ đang nói "chuyện khuê phòng", trong lúc vô ý làm vài người thương tâm.
Nghe vậy mặc dù trong lòng Dạ Mị tức giận đến cực điểm, chỉ là vẫn thuận theo hắn như cũ, thậm chí còn khuôn mặt tươi cười đón chào đối với hắn, thể hiện tất cả vẻ nữ nhi kiều thái, làm Hiên Viên Thương nhìn suýt nữa không kềm chế được!
- Hoàng hậu nương nương quả thật không hổ là đệ nhất mỹ nhân Long Việt quốc! Thật sự rất đẹp... - Từ thủy tới chung ánh mắt của Nam Cung Ly vốn không có rời Dạ Mị qua, đem nàng mỗi động tác nhỏ, mỗi nhăn mày nụ cười đều thu tất cả vào mắt, ánh mắt hiển vẻ si mê.
Dạ Mị nghe vậy nhìn về phía hắn, kinh diễm qua đi trực tiếp ra một kết luận - Một con hồ ly táo bạo!
Mà Hiên Viên Thương nhìn thấy vẻ mặt si mê kia của Nam Cung Ly chẳng những không tức giận, ngược lại trong mắt còn hiện lên một chút quái dị:
- Nam Cung thái tử quá khen, nghe đồn bên người Nam Cung thái tử người đẹp như hoa đếm cũng không hết, nhất định gặp qua không ít tuyệt sắc nhân gian đi?
- Gặp qua hoàng hậu nương nương của quý quốc bản thái tử mới biết cái gì kêu là tuyệt sắc nhân gian, đám dong chi tục phấn kia sao có thể so cùng tuyệt sắc mỹ nhân! Phàm thừa tướng ngươi nói bản thái tử nói có đúng không? - Nam Cung Ly quả nhiên không hổ có tiếng phong lưu không kềm chế được, liền đối với một quốc gia chi mẫu cũng dám thẳng biểu đạt vẻ ái mộ!
- Nam Cung thái tử nói đúng cực kỳ, hoàng hậu Long Việt quả thật là tuyệt sắc mỹ nhân thế gian hiếm thấy. - Vẫn là thanh âm lạnh lùng không mang chút độ ấm nào như trước, làm cho người ta nghe không rõ hỉ, nộ, ái, ố của hắn, thậm chí còn có cảm giác thật giống như là không có cảm xúc gì!
Dạ Mị kinh ngạc về phía Phàm Trần, lại vừa lúc thấy tầm mắt băng lãnh của hắn, Dạ Mị trong nháy mắt giống như rớt xuống hầm băng!
- Hoàng thượng, nô tì nghe nói tỷ tỷ tài sắc song tuyệt, không biết mọi người có thể may mắn kiến thức đến một chút được không? - Nghe mọi người ca ngợi đối với Dạ Mị, Trần Tinh Như trong lòng càng phát ra vẻ ghen ghét, vì thế muốn làm nàng xấu mặt trước công chúng.
Nghe vậy, Hiên Viên Thương quái dị liếc Trần Tinh Như một cái, làm nàng có cảm giác bị nhìn thấu, mất tự nhiên nghiêng mặt qua.
- Quả thật như thế? Không biết hoàng hậu nương nương có thể làm cho bản thái tử kiến thức một chút tài nghệ của mỹ nhân không? - Nam Cung Ly vội vàng nói, giống như căn bản không thấy đến vẻ mặt quái dị của mọi người.
Dạ Mị thấy Hiên Viên Thương không có ý tứ ngăn trở cũng chỉ cười nhạt nói:
- Một khi đã như vậy, kia bản cung liền bêu xấu. Thúy Y, đi đem cầm của bản cung mang tới!
- Dạ, nương nương! - Thúy Y lên tiếng trả lời liền vội vàng hướng Loan Phượng cung chạy tới, trong lòng còn nhịn không được đau khổ nói :"Một đám ngu ngốc! Còn muốn xem trò cười của sư phụ ta? Chờ một chút xem khiếp sợ chết các ngươi!"
Hế nhô các nàng, hiện giờ ta ngủ không được, cũng chả có gì làm nên ta phúc hắc một tý, khêu gợi lòng tò mò của các nàng ấy mà. Các nàng nói ghét anh Hiên Viên Thương, ừ thì lúc đầu ta cũng ghét thiệt, mà cũng có nàng hỏi nỗi đau anh ấy gây cho Dạ Mị là bao sâu. Vậy giờ ta nói sơ sơ nhé, chỉ là sơ sơ thôi không phải chính văn đâu.
Đoạn 1:
Nàng đã từng thề phải bảo vệ cho phụ thân thật tốt, bất kỳ ai dám làm tổn thương người, nàng cũng sẽ giết không tha. Nhưng đến lúc này, người hại phụ thân nàng lại là người nàng yêu nhất. Nàng....không giết hắn được a!
Ngọn lửa dấy lên, thiêu xác phụ thân thành tro bụi, cầu phụ thân được đi chu du các nơi hưởng thụ tự do tự tại. "phụ thân người an tâm đi thôi, kiếp sau cầu mong người đừng có quan hệ nào với hoàng gia, nhất vô tình đế vương gia, kiếp sau ta vẫn muốn làm nữ nhi của người, kiếp này nợ người, kiếp sau ta sẽ bù lại. Xin tha thứ nữ nhi yếu đuối không thể chính tay đâm kẻ thù, nhưng nữ nhi có thể thề từ nay về sau nữ nhi với hắn nhất đao lưỡng đoạn, không hề liên quan, nếu làm trái lời thề, liền đánh ta vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh" mà cũng ngay lúc đó ba ngàn tóc đen mềm mại của nàng hóa thành ngân bạch sáng bóng, đủ để biết nàng bi thương cỡ nào, thống khổ cỡ nào.Nàng nói với hắn:
- Ngươi nghĩ phụ thân đưa ta vào cung là có mưu đồ giang sơn gì à, ta nói cho ngươi không có, hắn làm vậy là bởi vì nữ nhi của hắn yêu ngươi, mặc dù hắn đã ngăn cản nhưng vì quá thương nữ nhi nên mới đưa ta vào cung, ta nhớ phụ thân ta từng nói "Không được sủng cũng không sao, chỉ cần ngươi tốt là được rồi" người còn nói "Thượng Quan gia tộc chúng ta nhiều thế hệ lấy việc phụ tá hoàng thượng, bảo vệ Long Việt làm nhiệm vụ của chính mình, hoàng thượng hắn sẽ hiểu rõ" Hiên Viên Thương ngươi cảm thấy người như vậy sẽ có uy hiếp đến giang sơn của ngươi sao?
Đoạn 2:
Bên trong Loan Phượng cung lửa cháy hừng hực, bên ngoài lại là kết giới do nàng tạo ra rắn chắc nhất. Không ai đánh ra được, phía trong lại truyền ra tiếng đàn phiêu miểu bi thương, cùng với giọng ca của Dạ Mị truyền đến.
... .....lời ca ta không ghi đâu dài lắm.......
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành thủ khúc bi thương hoàn mỹ thể hiện ra tâm tình giờ phút này của Dạ Mị, làm người nghe cũng không nhịn được rơi lệ.Nàng nói:
- Hiên Viên Thương ta không hận ngươi bởi vì ngươi không đáng. Ngay cả ta chết ngươi cũng sẽ không lại có một vị trí nào trong lòng ta, cho dù hận cũng không có!
- Từ một khắc ngươi tính kế ta, từ một khắc ngươi hại ta gián tiếp trở thành hung thủ giết cha ta, tất cả giữa chúng ta đã xong hết, nay ta đối với ngươi không yêu cũng không hận, từ nay về sau thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cũng không gặp lại.
Từ nay về sau, hoàng hậu Thượng Quan Nhã Nhi biến mất trên đời.
10 năm sau......