Chương 295: Quyển 5 - Chương 287

“Yêu Hồ tộc?” Hách Thiên Thần nghe Phong Ngự Tu nói về Vụ Sắc đao có liên quan đến Yêu Hồ tộc, cũng không khỏi hơi bất ngờ một chút, “Ngươi biết rõ lai lịch của thanh đao này?”

“Đó là tộc trưởng nói, Yêu Hồ tộc có rất nhiều chuyện thực sự thần bí, không có bao nhiêu người hoàn toàn rõ ràng. Trí nhớ của Mục Thịnh cũng bị xóa bỏ một phần, nếu các ngươi muốn biết chuyện về thanh đao này thì không bằng theo ta quay về tộc để hỏi tộc trưởng của ta một chút.” Tầm mắt của Phong Ngự Tu dừng trên thanh đao trong tay Tử Diễm, rất nhiều người đã chết dưới lưỡi đao của nàng.

Không ngờ nguyên chủ của thanh đao không phải Lương Ỷ La mà là Yêu Hồ tộc, Hách Thiên Thần gật đầu đồng ý.

Lúc này tình hình hỗn chiến trong hoa viên đang ở thế giằng co, địa phương mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng rất ít địch nhân, mọi người đều đã thấm mệt, không bị thương thì cũng chết, nhìn thấy xung quanh hai huynh đệ nằm ngổn ngang không ít thi thể, không ai muốn tiến lên chịu chết.

“Hôm nay các ngươi đừng hòng còn sống mà rời đi!” Ánh lửa ở phương xa tụ tập, càng lúc càng nhiều ngọn đuốc thắp sáng đêm khuya, lúc trước Hùng Tích An không lập tức đuổi theo hóa ra là đi triệu tập nhân thủ, người đến đều là thủ hạ Ngao Kiêu tộc của hắn.

“Xem ra tối nay không gặp được Lương Ỷ La, chúng ta đi Xích Lang tộc trước.” Hách Thiên Thần hạ quyết định thật nhanh, một tiếng hiệu lệnh rút lui được cất lên, Hách Cửu Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn cung điện của Vạn Ương Vương, Sở Thanh Hàn không dẫn người đuổi theo.

Người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc nghe xong hiệu lệnh thì liền vứt bỏ đối thủ, không hề ham chiến, lúc này trong hoa viên chỉ có Tử Diễm và người của nàng dẫn theo còn đang giao chiến với thị vệ, Hùng Tích An hạ lệnh chặn lại, nhưng căn bản không ngăn được mấy người, bọn họ tản ra, trong bóng đêm càng khó phát hiện hành tung.

Lẻn vào trong cung bị phát hiện, rời đi lại đương nhiên không hề kiêng dè, đám người chậm rãi từ trong cung đi ra, nhưng Phong Ngự Tu không hề do dự, có thể thấy được mặt ngoài Vạn Ương bình yên nhưng bên trong lại nỗi lên sóng gió mãnh liệt, vương quyền đã sớm mất đi tác dụng.

“Hai người các ngươi đến đây cũng không báo một tiếng, ta phải nghe từ thủ hạ bẩm báo mới biết được.” Phong Ngự Tu ở trên đường phê bình úp mở đối với chuyện này, Hách Thiên Thần giải thích nguyên nhân với hắn, bảo rằng Sở Thanh Hàn cùng đồng hành với bọn họ, Phong Ngự Tu đang đứng bên bờ sông liền thay đổi sắc mặt, động tác hứng nước cũng dừng lại.

“Sở Thanh Hàn không đơn giản. Đầu tiên hắn ở biên ải Đại Viêm, rồi sau đó đến Vạn Ương, các bộ tộc đều thập phần đề phòng hắn, Ỷ La công chúa phong hắn là Vương, việc này bị không ít đại thần phản đối, các vị đại nhân đều rất đề phòng hắn, nhưng hắn lại có biện pháp chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể lấy được lòng người, lấy lòng không được thì hắn không phái người hạ thủ, đến lúc hắn tự mình dẫn binh ra chiến trường giao chiến với Đại Viêm thì những người đó không còn lời nào để nói.”

Phong Ngự Tu hất nước lên mặt, lau đi mồ hôi và vết máu, sau đó đứng lên thì nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.

Hách Cửu Tiêu nhớ lại lúc trước, dần dần để lộ ra biểu tình khiến người ta phi thường sợ hãi, “Ta không hề nói sai, hắn quả thật không muốn hạ thủ đối với ngươi, nếu thật sự có ý giết ngươi thì trong doanh trại của hắn chính là thời cơ tốt nhất, lúc ấy nên hành động.”

“Cửu Tiêu, hắn có muốn lấy mạng của ta hay không thì cũng không thành vấn đề, cho dù lần này hắn diễn trò trước mặt Hùng Tích An cũng không hẳn chưa từng nghĩ đến việc giết ta.” Hách Thiên Thần có thể xác định khi Sở Thanh Hàn hạ lệnh thì quả thật có dâng lên một tia sát khí.

“Bởi vì hắn chiếm không được.” Hách Cửu Tiêu ngắt lời, Hách Thiên Thần chỉ mỉm cười đối với lời nói của hắn, từ chối cho ý kiến, hắn cũng không muốn suy đoán tâm tư của Sở Thanh Hàn, chỉ cần ước chừng ý tưởng của Hách Cửu Tiêu đã đủ làm cho hắn đau đầu.

Đợi tất cả mọi người nghĩ ngơi hồi phục thì Hách Thiên Thần mới xoay người lên ngựa, “Xích lang tộc vẫn còn ở địa phương trước kia?”

“Lúc này thời tiết hoàn hảo, thú săn cũng nhiều, Xích Lang tộc chúng ta là dân du mục, lúc này không còn ở chỗ cũ.” Phong Ngự Tu chỉ về hướng Tây, “Nhưng thật ra cách Hòe Lâm không xa, chỉ vài ngày lộ trình.”

Đoàn người đi về hướng Xích Lang tộc, trong cung bị đại náo một trận, ngày hôm sau lại không có gì khác thường, nhiều nhất chỉ là lời đồn có người xâm nhập cấm cung, nhưng không hạ lệnh truy bắt thích khách, không biết là Sở Thanh Hàn làm cái gì hay là Lương Ỷ La đã biết, nể tình trước kia nên không so đo chuyện này.

Còn Tử Diễm và phản loạn Nam Vô không biết rốt cục như thế nào, không hề có tin tức.

Trên đường đến Xích Lang tộc, Hách Thiên Thần rất ít khi nói chuyện với Hách Cửu Tiêu, chỉ đôi khi sẽ mở lên y mệ của Hách Cửu Tiêu để nhìn vết thương trên cổ tay, ánh mắt của hắn như có chút đăm chiêu. Xá Kỷ cảm thấy không khí có một chút cổ quái, người của Thiên Cơ Các không ai biết Hách Thiên Thần nghĩ chuyện gì.

Còn Hạ Tư Nhân từ khi trở về Vạn Ương thì suốt ngày trầm mặc, thường xuyên nhìn Hách Thiên Thần một cách xuất thần, ánh mắt của nàng đan xen vài phần phức tạp, khiến cho Xá Kỷ nghĩ đến Tử Diễm, sợ sẽ xảy ra chuyện tương tự, hắn cơ hồ cả ngày đều nhìn nàng, không cho nàng rời khỏi tầm mắt của mình.

“Yêu Hồ tộc đã không còn, ngươi nên theo Các chủ mà ở lại Thiên Cơ Các, chúng ta đều là người nhà của ngươi.” Vào một ngày, ở thời điểm nghỉ ngơi sau giờ ngọ, Xá Kỷ suy nghĩ một hồi thì mới thật sự nói ra những lời này với Hạ Tư Nhân, đáp lại là biểu tình có một chút đùa cợt, “Nếu có người giết người thân của ngươi, ngươi có thểxem kẻ thù là người thân của mình hay không?”

“Chuyện gì cũng có nguyên nhân, ngươi không thể trách Các chủ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đã biết, vì sao còn nói những lời này?” Xá Kỷ là người thẳng thắn, suy nghĩ của Hạ Tư Nhân vốn cũng không phức tạp, nhưng cảm thụ trong lòng lại thập phần khó tả, nàng lắc đầu, “Ta không có cách nào quên hết thảy những gì đã xảy ra ở đây, quên không được trận đại hỏa kia ở trong tộc, ngươi có biết đêm qua ta muốn giết chết Hùng Tích An nhiều như thế nào hay không!”

Nhuyễn kiếm lóe lên hào quang sắc bén, cắm thẳng vào trong thân cây, giữa cơn chấn động vang lên vài tiếng ong ong, ánh mắt của Hạ Tư Nhân nhìn chằm chằm vào thân cây, giống như đó chính là Hùng Tích An, Xá Kỷ thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may ngươi hận nhất là hắn, chỉ cần không phải Các chủ là được.”

“Ai nói ta không hận hắn?” Nàng đột nhiên quay đầu lại, hung hắn cắn môi một chút, “Các ngươi đều thấy hắn rất tài ba, cho dù hắn thích nam nhân, thậm chí là…”

Nàng không nói tiếp mà chỉ nhìn về nơi xa xa, Hách Thiên Thần cùng Hách Cửu Tiêu ở bên dưới tàng cây không biết đang nói cái gì, hai người đang cùng uống chung một túi nước, dưới tình cảnh như vậy thì người ở xung quanh đều cách xa một chút.

Hạ Tư Nhân bỗng nhiên toát ra một cỗ hơi thở, nàng cười lạnh với Xá Kỷ, “Ngươi xem, các ngươi đã quen, mặc kệ hắn làm gì thì đối với các ngươi đều đúng, các ngươi đều trở thành cẩu thủ hạ của hắn…”

Bốp! Một cái bạt tai vào mặt của nàng, Xá Kỷ giận tái mặt, thậm chí còn lộ ra sát khí, giống như trước mặt hắn không phải Hạ Tư Nhân mà là địch nhân, “Ta không ngại phải đánh một nữ nhân, cho dù ngươi là muội tử của Vong Sinh thì ta cũng đánh không tha!”

Lời nói của Hạ Tư Nhân vốn được xuất ra trong lúc tức giận, nàng nói xong cũng cảm thấy rất hối hận, lúc này bụm mặt, cúi đầu không nói, Xá Kỷ nhìn xung quanh, “Những lời này của ngươi không riêng gì sỉ nhục Các chủ mà còn sỉ nhục toàn bộ Thiên Cơ Các, sau này ngươi tốt nhất đừng nói như vậy, nếu không ta không dám cam đoan bị những người khác nghe thấy thì sẽ có kết quả gì.”

Xá Kỷ chưa từng nói một câu nghiêm túc như thế, hắn nhìn Hạ Tư Nhân rồi bỗng nhiên lên tiếng, “Chẳng lẽ ngươi thích Các chủ? Cho nên mới mâu thuẫn khó xử như vậy? Không thể vượt qua được chính mình?”

“Câm mồm!” Hạ Tư Nhân nổi giận ngẩng đầu, “Ta chưa từng thích hắn! Ta làm sao lại thích kẻ thù của mình?”

“Tình cảm của con người đôi khi không phải do bản thân khống chế, thích Các chủ cũng không có gì kỳ quái, thậm chí có người sẽ tình nguyện vì hắn mà vào sinh ra tử, khiến cho nữ tử ái mộ hắn, đừng nói ngươi hằng ngày đi theo Các chủ, có vài nữ tử chỉ cần nhìn thấy Các chủ một lần thì đã nhớ mãi không quên, đó là chuyện rất bình thường.” Xá Kỷ tựa hồ không cảm thấy quá bất ngờ, nói một cách thản nhiên, Hạ Tư Nhân lại nghiêm mặt, thần sắc tái xanh, cắn chặt bờ môi.

“Ta không hề thích hắn.” Nghĩ đến Tử Diễm, Hạ Tư Nhân nói ra những lời này chắc như đinh đóng cột, Xá Kỷ thấy vẻ mặt quật cường của nàng cùng với lời nói mạnh miệng như cũ, hắn hao tâm tổn trí mà gãi đầu, “Quên đi, mặc kệ ngươi, bất quá tốt nhất ngươi đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc là được.”

“Yên tâm, ta sẽ không tự mình đâm đầu vào chỗ chết, ta còn phải giữ mạng để giết hắn.” Hạ Tư Nhân xưa nay hành sự thẳng thắn vô tư, nàng vẫn nhớ kỹ muốn giết Hách Thiên Thần, Xá Kỷ nghe xong thì lập tức đáp lời, “Ngươi đếm lại đi, ngươi ở dưới quyền của Các chủ, nghe lệnh vài lần, phụng mệnh tìm người cứu viện cũng vài lần, thế mà ngươi còn bảo rằng muốn giết hắn? Vậy lần sau ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Vẻ mặt của Xá Kỷ đầy chế nhạo, Hạ Tư Nhân quay đầu đi, “Chỉ là ta khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy mà thôi.” Xá Kỷ cười to, nhìn thấy gò má của nàng có dấu tay đỏ ửng, hắn ngưng cười, “Vừa rồi xuất thủ quá nặng, thật có lỗi.” Hắn vụng về đưa tay định chạm vào, bỗng nhiên nghĩ đến đối phương là một nữ hài tử thì vội vàng rút tay về.

“Không có gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị ngươi đánh.” Hạ Tư Nhân nhún vai, có lẽ bởi vì Xá Kỷ nói rất nhiều về chuyện của Vong Sinh cho nàng nghe, cho nên ở trong Thiên Cơ Các, người có giao tình tốt nhất với nàng chính là Xá Kỷ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Xá Kỷ, nàng thích Hách Thiên Thần, Hạ Tư Nhân lắc đầu, tự nói với mình, nàng chỉ hận hắn, ngoại trừ hận, không còn thứ gì khác.

“Nàng và Xá Kỷ thật hợp.” Bên dưới tàng cây, Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những tia nắng bên ngoài vẫn rất gay gắt, vì tránh cái nóng oi bức, bọn họ quyết định nghỉ ngơi sau giờ ngọ, người của Xích Lang tộc bẩm sinh không thích khuôn phép, bọn họ đã sớm gác đầu lên tay mà nằm dưới đất.

“Nàng sẽ ở lại Thiên Cơ Các.” Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua, Hạ Tư Nhân mặc dù vẫn luôn bảo rằng muốn báo thù, nhưng qua một thời gian dài nàng đối với Hách Thiên Thần không hề có uy hiếp, “Nàng sẽ dần dần quên đi cừu hận.”

“Ân, may mắn có Xá Kỷ ở bên cạnh nàng.” Hách Thiên Thần dường như không bận tâm nhưng kỳ thật vẫn luôn quan sát, tựa như đối với Hách Cửu Tiêu, có rất nhiều chuyện hắn không nói nhưng không phải không biết.

“Cửu Tiêu, sau này ngươi đừng vì ta mà làm nhiều như vậy, thật sự không cần.” Hách Thiên Thần nói chính là thương thế của Hách Cửu Tiêu, là Nại Lạc và Nam Vô. Nghĩ đến trước kia, hai người cũng từng đứng dưới tàng cây nói chuyện với nhau, khi đó trời đang đổ mưa, còn lúc này lại chói chang ánh nắng, Hách Thiên Thần hơi nheo mắt lại, xuyên qua những khe hở của lá cây, hắn nhìn ra bầu trời rực nắng.

“Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta phân chia rõ ràng?” Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, xung quanh chợt lan tỏa cảm giác áp bách nặng nề, ngay cả những tia nắng mặt trời cũng không thể xuyên thấu, mỗi một câu như lưỡi đao hàn băng ngưng kết xé rách không khí.