Chương 250: Quyển 5 - Chương 242

“Nơi này căn bản không có người.” Hạ Tư Nhân nhắc nhở, nghĩ rằng bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đi vào, lại hỏi, “Các ngươi nhìn ra cái gì?” Không có ai trả lời, hai người kia hoàn toàn không để ý đến nàng, nàng đang dừng tại chỗ, cũng chỉ có thể xuống ngựa đi theo bọn họ vào trong.

Lúc nửa đêm, ngôi miếu đổ nát có một loại cảm giác quỷ bí tĩnh mịch, Hách Thiên Thần đứng trên lớp cát bụi, không biết có phải đã nhìn thấy cái gì kỳ quái hay không, hắn không di chuyển, chỉ lấy ra hỏa chiết để thắp sáng ngôi miếu hoang này.

Hạ Tư Nhân ở trước cửa, “Nghe nói ngươi ở Trung Nguyên rất lợi hại, bất quá không ngờ cũng có lúc ngươi nhìn lầm,” Lời của nàng chỉ làm cho người nam nhân kia đáp lại với hai từ.

“Phải không?” Hách Thiên Thần quay đầu lại, ánh mắt dừng trước cửa, Hách Cửu Tiêu cũng nhìn theo hướng đó, đôi mắt yêu dị lạnh lùng làm cho Hạ Tư Nhân lui từng bước, không biết vì sao bọn họ lại nhìn nàng như vậy, lúc này Hách Thiên Thần chậm rãi lên tiếng, “Trong miếu giăng đầy mạng nhện nhưng cửa chính lại không có, chứng tỏ có người đã đến đây.”

Nơi Hạ Tư Nhân đang đứng đương nhiên cũng có bụi, nhưng không hề có mạng nhện, bọn họ nhìn xuống dưới chân của nàng, Hách Cửu Tiêu ở bên trong đi đến, “Có người đến nhưng không có ai ở lại, không hợp với lẽ thường.”

Làm sao lại không hợp với lẽ thường? Hạ Tư Nhân cẩn thận quan sát bên người của mình, suy đoán ý tứ trong lời của bọn họ, “Nơi này hẻo lánh, khắp nơi bên ngoài đều có khất cái tiểu thâu, những ngôi nhà hoang khác đều có người, chỉ có nơi này không có…” Nàng vừa suy nghĩ vừa nói, nàng chỉ nhìn thấy mặt ngoài bình thường, lại xem nhẹ sự bất thường ở bên trong, bị hai người nói như vậy thì lập tức hiểu được.

“Nói không sai.” Trong lời nói của Hách Thiên Thần có ý tán thưởng, Hách Cửu Tiêu chặn ngang tầm mắt của hắn, kéo hắn đến một bên, “Xem xét xong thì chúng ta đi.”

Hắn không để ý đến Hạ Tư Nhân, hơi ép buộc làm cho Hách Thiên Thần đi theo hắn, Hách Thiên Thần vừa đi vừa nhìn, giơ lên hỏa chiết ở xung quanh một vòng. Duy nhất nhìn không tới chính là mặt sau bàn thờ Phật, bị cái bệ che khuất tầm mắt, cố ý đi đến phía sau để nhìn nhưng cũng không thấy có gì bất thường.

“Có lẽ có người đã đến rồi rời đi, hoặc là các ngươi đa nghi, nơi này kỳ thật không có gì.” Hạ Tư Nhân nhìn khắp nơi, ngoại trừ bàn tay đầy bụi thì không thấy bất cứ thứ gì.

Thật sự không có cái gì hay sao? Hách Thiên Thần cũng bắt đầu hoài nghi, hắn từng suy đoán nơi này có cơ quan hay không, nhưng không có, hắn tìm hết thảy những nơi có thể có cơ quan nhưng cũng không thu hoạch được gì.

“Đi thôi.” Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài trước, hỏa chiết trong tay của Hách Thiên Thần cũng cháy sạch, chớp lên ngọn lửa cuối cùng rồi dập tắt, ngôi miếu lại một lần nữa quay về vớibóng đêm, ánh trăng tiêu điều lạnh lẽo bị mây mù che lấp, chiếu không đến nơi này, xung quanh tối như mực.

Đừng đi! Tiếng hét to không hề phát ra âm thanh, Liễu Phượng Kiều khẩn trương nhìn bọn họ dần dần đi ra ngoài. Nàng đang ở trong ngôi miếu đổ nát, nhưng miệng lại không thể cất thành tiếng, thân không thể cử động, nàng nhìn thấy cũng nghe thấy người đến là ai, trong lòng vừa vui sướng vừa lo lắng, nhưng lại không thể nói được một chữ nào, thậm chí ngay cả tay cũng không thể nâng lên.

Cứu ta! Cứu ta! Những giọt lệ không ngừng tuôn ra trên mặt, xung quanh tối om, vì sao bọn họ đi qua trước mặt nàng mà lại thờ ơ, nàng bị giấu ở nơi nào? Nàng cố sức muốn làm cho bọn họ phát hiện ra nàng.

Ba người đến trước cửa, đúng lúc này bọn họ nghe thấy bên trong tựa hồ có cái gì đang khẽ lay động, phát ra một chút tiếng vang rất nhỏ, nhưng quả thật có một chút động tĩnh. Hách Thiên Thần dừng bước, cơ hồ là hỏa chiết sáng lên trong nháy mắt, ba người quay đầu nhìn vào trong, vẫn không thấy một bóng người, đừng nói là người, ngay cả một con chuột cũng không có.

“Các ngươi có để ý nơi này rất sạch sẽ?” Hách Thiên Thần cầm hỏa chiết trong tay, từ bên trái chậm rãi vòng sang bên phải, “Ngoại trừ nhện, không thấy thứ khác.” Góc tường có mạng nhện, ngoại trừ như vậy thì không thấy có dấu vết của rắn rết chuột lưu lại.

Hạ Tư Nhân tự nói, “Biết nơi này có cổ quái nhưng cổ quái ở chỗ nào? Bất thường ở chỗ nào?” Nàng nói xong, tầm mắt di chuyển theo ánh lửa, đột nhiên dừng lại tại một nơi.

Ánh lửa tắt, hỏa chiết cháy sạch, nàng nghĩ rằng mình bị mờ mắt, không hề lên tiếng, thân mình cũng vô thức xê dịch về phía sau Hách Thiên Thần, trong bóng tối, tim của nàng không ngừng đập thình thịch, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, không muốn làm cho hai người bên cạnh khinh thường.

Hỏa chiết lại được Hách Thiên Thần thắp sáng, Hạ Tư Nhân nhìn lại, lúc này nàng bất chợt kêu lên sợ hãi, “A” một tiếng, ánh mắt của Hách Thiên Thần cũng dừng lại một chút, hắn nhìn vào nơi mà Hạ Tư Nhân đã nhìn thấy, đồng thời nhìn thấy thứ gì đó. Hắn chậm rãi bước qua.

Ở dưới chân có một pho tượng Phật, làm cho Hạ Tư Nhân kêu lên sợ hãi chính là pho tượng Phật này, tượng Phật đang nhìn nàng.

Nếu là đêm hôm khuya khoắt mà ngồi trong ngôi miếu đổ nát, bỗng nhiên phát hiện một pho tượng Phật đang nhìn mình, có ai mà lại không sợ. Chỉ thấy dưới ánh lửa chập chờn, trong vầng sáng mờ nhạt có thể nhìn thấy một khe hở thật nhỏ, vốn nên là đồng tử, kích thước khoảng đầu cây kim, bên trong phản quang ánh mắt của một người.

Hách Thiên Thần cầm hỏa chiết lướt qua nơi đó, tầm mắt của tượng Phật cũng biến hóa theo, Hách Cửu Tiêu chợt nâng chưởng, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ vụn, tượng Phật nứt ra.

Trong tiếng vỡ vụn là tiếng gió đột nhiên vang lên, một bóng đen xuyên qua cửa sổ mà nhảy vào, mấy mũi ám khí phóng đến, người nọ vừa phóng ám khí vừa rút đao ra, chém thẳng vào Hách Cửu Tiêu!

Không phải là lần đầu tiên gặp phải ám khí, biểu tình của Hách Cửu Tiêu căn bản không hề thay đổi, Hách Thiên Thần che ở trước người hắn, nâng y mệ bắt lấy hai mũi ám khí, thân hình của Hách Cửu Tiêu bất động, thu hồi bàn tay vừa chưởng về phía tượng Phật, y mệ vẽ thành một hình bán cung, chưởng lực im hơi lặng tiếng chạm vào trên thân của người đến, không hề phát ra một tiếng vang, người nọ lại giống như bị va vào một bức tường, sau đó bị đẩy mạnh ra phía sau, đập lưng vàp vách tường của ngôi miếu, rồi ngã xuống những mảnh đá vỡ vụn trên mặt đất.

Người nọ không chết mà chỉ ngồi dậy nhìn thấy mấy người trong miếu, sau đó thét lớn một tiếng.

“Không ổn!” Hách Thiên Thần tiến lên vài bước, người vừa tập kích hộc ra một ngụm máu rồi ngã xuống. Huyết sắc đen ngòm, Hách Cửu Tiêu đến gần, nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe lên, “Thực Tâm Hủ Cốt.”

Thực Tâm Hủ Cốt, lại là độc Thực Tâm Hủ Cốt? Hách Thiên Thần thấy rõ diện mạo của người nọ, rất bình thường, dáng người không cao không thấp, không mập không gầy, “Ở trong răng của hắn có giấu thuốc độc, hắn cắn răng của mình để tự sát.”

Xem xét xong xuôi, Hách Thiên Thần đứng lên, hắn không thể ngờ sẽ có tổ chức dùng loại thủ đoạn này để huấn luyện thủ hạ.

Đây là tử sĩ.

Mặc dù võ công của người này không tính là đệ nhất nhưng cũng thuộc loại thượng thừa, nếu không phải mục tiêu mà hắn ra tay là Hách Cửu Tiêu, thì người giang hồ bình thường e rằng không thể ngăn cản một kích bất thình lình của hắn. (vâng, em biết chồng anh giỏi, không cần phải mèo khen mèo dài đuôi)

“Các ngươi mau lại đây!” Hạ Tư Nhân quát to, một lần nữa quay về phía sau bàn thờ Phật tối om, bên trong tượng Phật lộ ra một người.

Đó là Liễu Phượng Kiều với khuôn mặt đẫm lệ, nàng mở to mắt, kích động nhìn trước mặt, run run không thể mở miệng, cho đến khi Hách Thiên Thần phất chưởng để giải huyệt cho nàng thì nàng mới oa một tiếng khóc lớn, rồi đột nhiên bổ nhào vào trong lòng của Hách Thiên Thần, “Ta rất sợ….Ta rất sợ…” (=.= con lạy mụ…)

Thân thể của nàng liên tục run rẩy, nghĩ đến việc sau khi nàng tỉnh lại thì phát hiện thân mình không thể cử động cũng như rất khó thở, giống như bị vây ở thế giới bên kia, nàng phi thường sợ hãi, vô thức nhào vào vòng tay của người có thể làm cho nàng an tâm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc thì nàng đã bị kéo ra rồi đẩy về hướng ngược lại, phía sau nàng cũng có một thân thể mềm mại, có một mùi hương thoang thoảng, nàng ngỡ ngàng phát hiện chính mình đã bị đẩy vào bên cạnh một thiếu nữ.

Hạ Tư Nhân bất ngờ tiếp được Liễu Phượng Kiều, vốn định kháng nghị với Hách Cửu Tiêu, nhìn sang Liễu Phượng Kiều, lại nhìn Hách Thiên Thần, không biết vì sao nàng cũng không muốn nhìn thấy hành động mới vừa rồi của Liễu Phượng Kiều, nhưng nàng chỉ im lặng vỗ về Liễu Phượng Kiều để an ủi, “Liễu cô nương, ngươi đừng sợ, ngươi đã an toàn, có thể về nhà.”

Liễu Phượng Kiều vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết gật đầu, thân thể không ngừng run rẩy, Hạ Tự Nhân vỗ về bờ vai của nàng, kéo nàng đứng dậy, “Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra hay không?”

“Ta đang muốn đi vào khách điếm để tìm…” Nàng sợ hãi tìm kiếm bóng dáng của Hách Thiên Thần trong bóng tối, “Ta muốn tìm Đàm công tử, sau đó lại không biết vì sao trước mặt trở nên tối om….sau đó…”

Nàng nghẹn ngào nói không nên lời, Hách Thiên Thần gật đầu một cái, “Quay về nói sau.” Hắn bước qua thi thể, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại một chút, Hách Cửu Tiêu đứng bên cạnh, “Làm sao vậy?”

Hách Thiên Thần ra hiệu cho hắn nhìn xuống, thi thể trên đất đã hóa thành màu xanh đen, cả người cương cứng.

Từng trúng Thực Tâm Hủ Cốt, Hách Thiên Thần biết nó lợi hại, lúc trước ở Thập Toàn Trang chỉ nghe mùi mà đã trúng độc, còn người này là nuốt vào nọc độc, cơ hồ là chỉ ngắn ngủi trong khoảnh khắc liền tử vong, nhưng hắn muốn Hách Cửu Tiêu nhìn không phải là tình trạng trúng độc của thi thể, mà là một thứ khác.

Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu dò xét, dừng trên mấy dấu mực được khắc ở bên trong cổ tay của người này, nó có màu đỏ, giống như máu từ trong miệng của hắn hộc ra, nhưng hắn uống thuốc độc mà chết, mặc dù thổ huyết nhưng cũng không phải màu đỏ sẫm như thế, mà nên là màu đen.

“Giống nhau.” Hách Cửu Tiêu nhìn ra manh mối, mấy dấu đỏ sắp hàng, cũng giống như trên tờ giấy của Liễu Đạt Sơn, theo một quy luật nào đó, tựa hồ tượng trưng cho một hàm nghĩa đặc biệt.

Hạ Tư Nhân giúp đỡ Liễu Phượng Kiều đứng lên, nhìn thi thể trên mặt đất một cách khó hiểu, nàng không biết bọn họ nhìn ra cái gì. Hách Thiên Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, trong bóng đêm thâm trầm, khuôn mặt của hắn bị bao phủ dưới ánh trăng mờ ảo, tựa hồ thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn đến đôi mắt đột nhiên trở nên thâm trầm.

Giữa không trung, những vầng mây phiêu tán che lấp ánh trăng, phía trên có vài ngôi sao lấp lánh, Hách Thiên Thần ngửa mặt lên trời mà đứng, không biết mang theo cảm xúc gì, mở miệng nói ra hai chữ, “Bắc Đẩu.”

Bắc Đẩu là ý gì? Hạ Tư Nhân nghĩ mãi không ra, Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn một cái, hiểu được ý tứ của Hách Thiên Thần, ánh mắt nhất thời nghiêm nghị, lập tức lên ngựa, “Chúng ta quay về.”

Hách Thiên Thần không hề nói thêm một chữ nào, Hạ Tư Nhân tràn đầy nghi hoặc giúp đỡ Liễu Phượng Kiều leo lên yên ngựa của nàng, khi đoàn người cùng nhau trở về khách điếm thì sắc trời đãdần chuyển sang hừng đông.

“Phượng Kiều?” Liễu Đạt Sơn kích động chào đón, hắn nhìn thấy Liễu Phượng Kiều hoàn hảo vô sự, thiếu chút nữa đã mừng muốn khóc, “Ngoan nữ nhi, con không sao chứ?”

Liễu Đạt Sơn báo quan, quan phủ suốt đêm phái người tra xét, khiêng thi thể ra khỏi khách điếm, nhưng hắn vẫn không dám ở một mình trong phòng, đang ở hành lang đi tới đi lui, miên man suy nghĩ sợ Liễu Phượng Kiều gặp chuyện bất trắc, thì lúc này lại nhìn thấy đám người Hách Thiên Thần dẫn nàng trở về.