Chương 237: Quyển 4 - Chương 229

Phi tiễn bị bọn họ ngăn cản, những mũi tên trật hướng xuống mặt đường, nhưng ngựa cưỡi vẫn bị dọa một trận, tiếng hí không ngừng vang lên, vó ngựa cất cao, Hách Thiên Thần liền ghìm lại dây cương.

“Hùng Tích An, ngươi cũng biết Vạn Ương Vương không phải do chúng ta giết chết.” Quay ngựa lại, Hách Thiên Thần mặc trường ngoa lông cừu khiến hắn càng có vẻ sắc bén hơn so với ngày thường, hắn thản nhiên giải thích, hơn một trăm truy binh ở trước mắt tựa hồ không hề làm cho hắn khẩn trương.

Hùng Tích An đứng trước đội ngũ, một thân chiến khải, mặt lộ ra sát ý, “Sự thật xảy ra trước mắt, có nhân chứng nhìn thấy các ngươi vào cung ám sát, không cần nhiều lời! Bắn tên!”

Hơn một chục quan binh tiến lên triển khai hàng ngũ, kéo căng dây cung trong tay, chíu chíu chíu, những mũi tên được bắn ra liên tục, đám người còn lại lập tức phân tán, lập thành một thế bao vây. Hách Cửu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, mạnh mẽ tung ra chưởng phong, nghênh đón những mũi tên đang bay đến, hai ngón tay kẹp lấy một mũi tên rồi phóng ngược trở lại, đầu bên kia có người kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.

Song phương cách nhau hơn ba mươi trượng, Hùng Tích An một mặt phái người bắn tên, một mặt hạ lệnh bao vây, muốn bắt bọn họ vào trong trận, xem ra là muốn bắt sống, Hách Thiên Thần lơ đãng nhớ đến lời đối thoại vào đêm hôm đó, Hùng Tích An là vì yêu cầu của Sở Thanh Hàn nên không hạ sát thủ? Hay là có mưu đồ khác?

Trên người Hách Cửu Tiêu mặc áo da màu tối, một tay cầm roi ngựa, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của hắn vẫn tràn ngập băng hàn không hề thay đổi, “Hắn nghe theo lời của Sở Thanh Hàn.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu xem ra lạnh lùng hơn so với ngày thường, ánh mắt cũng càng lợi hại hơn, rồi đột nhiên hai tay cùng lúc vận lực! Chưởng phong như ánh mặt trời chói chan, thiêu đốt tất cả, càn quét mà đi!

Mấy chục mũi tên bị chưởng lực bẻ gãy, trong đám quan binh đang triển khai đội hình có người không thể chống đỡ mà ngã xuống, bị chưởng phong lan đến cũng sẽ thổ huyết mà bất tỉnh, Hùng Tích An thấy như vậy liền phát lên tiếng gầm giận dữ, phái người nhanh chóng bao vây, đám thủ hạ nâng đao theo mệnh lệnh của hắn, vó ngựa đạp bụi xông lên.

Địch nhân tiến đến với khí thế rào rạt, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lấy một đối trăm, cho dù công lực cao đến cách mấy thì cũng không thể kháng cự trong một thời gian dài, giơ roi lên, hai con ngựa phóng về phía trước, lao qua vòng vây, quan binh lập tức đuổi theo, tiếng kêu kinh động chim chóc trong rừng, hai người bị bám sát, tốc độ không thể không chậm lại.

Nhưng ngay vào lúc này, phía bên kia tiền phương có một đội nhân mã xuất hiện, trước mặt rõ ràng là Phong Ngự Tu và Mục Thịnh, “Chúng ta đến đây!” Phong Ngự Tu mang theo người của Xích Lang tộc tiếp cận, Mục Thịnh ở bên cạnh vẫy tay với bọn họ, “Thời khắc mấu chốt này mà nhìn thấy chúng ta có phải rất cao hứng hay không?” Sau đó hắn cất giọng hô to, “Lão già Hùng Tích An kia, chúng ta đến đây, hôm nay tiếp tục giao chiến, còn không mau thả người!”

Có lẽ kiêng kỵ Xích Lang tộc, thủ hạ của Hùng Tích An quả nhiên chần chừ, chưa có mệnh lệnh thì liền di chuyển chậm lại, hai người nhân cơ hội thoát vòng vây, người của Xích Lang tộc từ trong rừng đi ra, nhân số cũng gần một trăm, nhưng thủ hạ của Hùng Tích An lại không ít, có khoảng mấy trăm người, song phương giằng co, hết sức căng thẳng.

“Nhanh lại đây!” Mục Thịnh ngoắc tay đối với bọn họ, mặt lộ ra vẻ lo lắng, Hùng Tích An cười lạnh, ở phía sau nhìn chăm chú, nhưng lại không ngăn cản, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay, phân phó thủ hạ tiếp tục bao vây, xem dáng điệu thì tựa hồ có ý đồ muốn bắt trọn lưới.

Hai con khoái mã đi trước, tiếp cận đội ngũ Xích Lang tộc, Phong Ngự Tu cau mày nhìn bọn họ, tức giận nói, “Tại sao các ngươi không mang theo nhân thủ, cho dù các ngươi có bản lĩnh, nhưng nhiều truy binh như vậy, các ngươi cho là giả? Thật sự là…”

Trên mặt của hắn có lo lắng, Mục Thịnh cũng dị thường luống cuống, hai người giục ngựa tiến lên, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thấy bọn họ đến tương trợ, sắc mặt trở nên nhẹ nhõm, tiếp cận về hướng của bọn họ, rồi đột nhiên Phong Ngự Tu và Mục Thịnh lại biến sắc, cùng nhau nâng tay, hai thanh chủy thủ phóng đến, bắn thẳng vào cổ họng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu!

Khoảng cách song phương rất gần, ngựa đối đầu nhau, bất quá chỉ cách một thước, hai luồng ám quang cực nhanh cực chuẩn, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt, sẽ đâm vào cổ họng của hai người! Trong lúc nguy cấp, Hách Thiên Thần lại giống như đã sớm có chuẩn bị, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ngửa nửa thân trên ra sau, chủy thủ xẹt qua trước ngực hắn.

Đồng thời thân hình của Hách Cửu Tiêu lại bất động, đôi mắt bắn ra hàn quang, hai ngón tay kẹp chặt ngọn chủy thủy đang lao đến với khí thế rào rạt, mũi nhọn chỉ cách cổ họng của hắn chừng một tấc, ám khí sắc bén lấp lánh dưới ánh mặt trời, chuôi dao vẫn không ngừng chấn động.

Khí thế chỉ trong chớp mắt lại làm cho ngựa dưới thân điên cuồng hí vang, cảm giác được nguy hiểm, nhưng nó cũng không dám manh động, Hách Cửu Tiêu kẹp ngọn chủy thủ giữa hai ngón tay, đôi mắt vô tình nhìn thẳng hai người đối diện, Hách Thiên Thần ngồi dậy, lúc này quan binh đã bao vây xung quanh bọn họ.

“Ta đã biết không hềdễ dàng như vậy.” Đánh lén thất bại nhưng Mục Thịnh không hề tỏ vẻ thất vọng, chỉ mỉm cười rồi nói nhỏ như thế. Phong Ngự Tu và hai huynh đệ đã từng cùng nhau uống rượu, lúc này hắn dẫn đến thủ hạ cũng vác đao hướng về phía bọn họ. Đối diện với hai huynh đệ, trong mắt của Phong Ngự Tu tràn đầy thần sắc phức tạp.

“Thực xin lỗi, hôm nay các ngươi phải chết.” Hắn cúi đầu nói xong, người của Xích Lang tộc yên lặng nâng đao, triển khai trận thế, tình hình lúc này chính là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu bị bao vây ở giữa, tiền phương là Xích Lang tộc phản chiến, mặt sau là Hùng Tích An dẫn dắt quan binh của Vạn Ương.

Hách Thiên Thần không hỏi lý do, tình hình bây giờ cũng không cho phép hắn chất vấn, Hùng Tích An thấy Phong Ngự Tu và Mục Thịnh đánh lén thất bại thì liền nghiến răng, hung hăng hô to, “Động thủ!”

Hắn hạ lệnh, người động thủ lại là tộc nhân Xích Lang tộc mà Phong Ngự Tu dẫn theo, trong khi quan binh Vạn Ương chỉ đứng ngoài quan sát cuộc chiến. Hùng Tích An thấy Xích Lang tộc xuất thủ rõ ràng miễn cưỡng, không khỏi giận dữ mà cười lạnh mấy tiếng, “Ra sức một chút cho ta! Để xem Phong đại nhân của các ngươi như thế nào!”

Phong Ngự Tu động thủ không do dự, xem ra xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cố ý không cho Mục Thịnh xuất thủ, luôn che trước người hắn. Song phương đều đang cưỡi ngựa, bên nào dùng đoản binh khí sẽ bất lợi, Hách Thiên Thần dùng Giao Tàm ti có thể thu phóng tự nhiên, chưởng lực của Hách Cửu Tiêu cũng phóng rất xa, hai người chiếm lấy ưu thế tuyệt đối.

Nhưng đồng thời, người của Xích Lang tộc ở xung quanh không ngừng chém về phía bọn họ, vì vậy hai huynh đệ liền mất đi ưu thế, đồng thời ứng phó với nhiều người như vậy, nếu muốn xông ra nơi này thì quả thật là một chuyện không có khả năng.

Dưới quyền của Phong Ngự Tu chưởng ra gió, trong khi Mục Thịnh lại dùng trường kiếm, mái tóc rối tung tản ra theo động tác của hắn, cuồng dã bay lên trong gió, ẩn hiện màu tím âm trầm, hắn tựa như lần đầu tiên nhìn thấy hai huynh đệ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thờ ơ, giống như không có thứ gì tồn tại trong mắt hắn, “Vì sao các ngươi không nói, có phải rất hận chúng ta hay không? Các ngươi nên biết, thế sự vô thường, người nào có thể cam đoan hôm qua là bằng hữu mà hôm nay sẽ không trở thành địch nhân?”

Hắn vui cười, nhưng sắc mặt của Phong Ngự Tu lại càng u ám, nếu không có thủ hạ trợ giúp thì hắn đã sớm chết dưới chưởng của Hách Cửu Tiêu, “Mục Thịnh, đừng nói nữa.”

Một chưởng đánh đến, Phong Ngự Tu đối chưởng, chỉ kịp nhắc Mục Thịnh một câu như vậy, tiếp theo hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình ngã về phía sau, thiếu chút nữa đã rớt xuống đất, khóe miệng tràn ra máu tươi, Mục Thịnh thấy thế thì nụ cười trở nên cương cứng, Giao Tàm ti như du long vô hình vô ảnh uốn lượn mà đến, Mục Thịnh cũng không tránh né, trường kiếm trong tay đâm về phía Hách Cửu Tiêu.

Huýt gió dài một hơi, xuyên thấu tận trời xanh, Hách Cửu Tiêu cũng không thèm liếc mắt, một chưởng đánh văng những thanh trường đao đang cùng nhau chém đến, người của Xích Lang tộc đều ngã ngựa, mũi kiếm trong tay của Mục Thịnh lóe sáng, y mệ của Hách Thiên Thần run lên, vài tiếng chíu chíu, kim tuyến nhất thời bò lên chuôi kiếm, xoắn lấy thanh kiếm trong tay của Mục Thịnh, tay trái khẽ lật, tung một chưởng về phía Mục Thịnh. Mục Thịnh vứt kiếm, không hề né tránh chưởng phong, mà chỉ đón nhận –

Phốc, một ngụm máu hộc ra, hắn ở trên lưng ngựa lảo đảo sắp ngã, được Phong Ngự Tu đỡ lấy, “Mục Thịnh!”

Đồng thời lúc này có mười mấy bóng đen không biết từ nơi nào nhảy ra, bọn họ là người của Nại Lạc và Nam Vô, thủy chung phụng mệnh âm thầm đi theo, nghe tiếng huýt gió thì lập tức xuất hiện, gia nhập cuộc chiến

“Liệt trận, sát!” Hách Thiên Thần vung tay lên, không tiếp tục truy kích Mục Thịnh, trong tiếng quát dài, càng lúc càng có nhiều người từ các phương vọt đến.

Lại gặp hắc y nhân, Hùng Tích An không dám sơ suất, vốn muốn để cho Xích Lang tộc giết bọn họ, lúc này lại không thể không cho người của mình động thủ.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không đơn độc xuất phát mà không dẫn theo thủ hạ, đã sớm chuẩn bị, bọn họ ở ngoài sáng, thủ hạ ở trong tối, chỉ là không dự đoán được ngoại trừ người của Hùng Tích An thì còn có cả Xích Lang tộc, so sánh số lượng nhân thủ thì bọn họ vẫn bị vây vào thế hạ phong.

Nhưng mặc dù là như vậy, người ở trong hai đại sát lâu nổi danh nhất giang hồ cũng không phải dễ đối phó, chỉ thấy mấy chục người bỏ ngựa, xuất thủ không nói chiêu thức, chỉ cần có thể trí đối phương vào chỗ chết, ngay cả ngựa của địch nhân cũng nằm trong phạm vi công kích của bọn họ. Bọn họ vừa ra tay thì không ít người đều thất thế mà rớt khỏi yên ngựa.

Dưới sự ra lệnh của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, trong lúc nhất thời cục diện lại được cân bằng, đao kiếm không ngừng chém giết, máu bắn tung tóe như mưa, thấy tình hình càng lúc càng hỗn loạn, Mục Thịnh dựa vào trước người Phong Ngự Tu, trong khi Hách Thiên Thần đang nhìn về phía bọn họ.

Hắn nhếch miệng đối với Hách Thiên Thần, vẻ mặt lộ ra một chút đắc ý, “Ta biết mà….Ta biết hai người các ngươi, ngoại trừ đối phương thì sẽ không tin một ai…” Mục Thịnh nghiêng người dựa vào Phong Ngự Tu, ngẩng đầu nhìn Phong Ngự Tu rồi nói, “Ngươi xem, rốt cục ta vẫn thắng….Ta đã nói đúng….Bọn họ sẽ không….sẽ không mắc mưu….”

“Ngươi đừng nói nữa!” Phong Ngự Tu đè chặt ngực của hắn, phía trước vạt ngoại bào của Mục Thịnh đều là máu tươi vừa mới nôn ra, cũng nhiễm đỏ cả tay của Phong Ngự Tu.

“Yêu Hồ tộc?” Hách Thiên Thần hỏi ra ba chữ, sau lưng của hắn có người tập kích, bị Hách Cửu Tiêu bắt lấy, bóp nát cổ họng địch nhân, rồi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, “Lúc nãy ngươi đã nói với Hùng Tích An, bảo hắn thả người.”

Mục Thịnh cười khàn khàn, chỉ một câu như vậy liền bị nghe ra? Người của Xích Lang tộc vẫn còn đang trong vòng hỗn chiến, nhưng không biết rốt cục nên xuất thủ với ai, Mục Thịnh liếc mắt một cái, “Phong Ngự Tu, bảo bọn họ dừng tay đi….Chỉ cần ta chết….Ngươi sẽ không bị ta liên lụy…..Không bị uy hiếp…..Sinh tử của Yêu Hồ tộc không liên quan đến Xích Lang tộc của các ngươi….”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Phong Ngự Tu tức giận rống to, hốc mắt đỏ ửng, ôm chặt Mục Thịnh rồi nói với hai huynh đệ ở trước mặt, “Các ngươi cũng đã nhìn ra, là Hùng Tích An dùng Yêu Hồ tộc để uy hiếp hắn, Mục Thịnh là người của Yêu Hồ tộc, hắn không thể tận mắt nhìn thấy Miên Ngọc Sơn bị nhốt, hắn chỉ có thể làm cho ta dẫn người tiến đến. Nhưng hắn nói các ngươi nhất định có cách, sẽ không bị bao vây ở đây, sẽ không bị chúng ta gây thương tích. Hắn muốn ta xuất thủ, sau đó bỏ đi…”

Nói đến đây thì Phong Ngự Tu cúi đầu, trừng mắt hét lớn đối với Mục Thịnh, “Ngươi đã tính toán kỹ lưỡng có phải hay không? Nếu ta vừa xuất thủ rồi bỏ đi, ngươi ở lại đây để cho bọn họ giết ngươi mà tiết hận? Ngươi chết thì chuyện này sẽ chấm dứt, Hùng Tích An không thể uy hiếp ngươi, sẽ không liên lụy Xích lang tộc, ta nói có đúng hay không?”

Hắn rống to từng chữ, thật cẩn thận mà ôm lấy Mục Thịnh, nghiến răng nghiến lợi chất vấn. Mục Thịnh vẫn cười một cách thờ ơ, lại tiếp tục thổ huyết, rồi nhíu mày, “Ngươi có thể nói nhẹ nhàng một chút hay không….Ta đã nghe…”

“Chết tiệt!” Phong Ngự Tu mắng thầm một tiếng, nhìn thấy sinh mệnh của Mục Thịnh dần dần trôi xa, nhưng hắn không thể làm được điều gì, hận không thể giết Hùng Tích An.

Hách Thiên Thần biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đây vốn là sở trường của Hùng Tích An, dùng mạng người để uy hiếp, thế nhưng, “Ngươi có thể khẳng định Hùng Tích An sẽ giữ lời, hắn sẽ buông tha cho Yêu Hồ tộc? Đừng quên, hắn hận nhất chính là Yêu Hồ tộc, mà nay Vạn Ương Vương trên danh nghĩa đã chết, Vạn Ương vô chủ.”

Hắn chậm rãi nói, trong hỗn chiến, ánh mắt nặng nề xuyên qua đám người, hướng về một phương.

Rất xa, mơ hồ có thể thấy được phía sau Hòe Lâm có một ngọn núi đang bốc khói dày đặc.