Chương 221: Quyển 4 - Chương 213

Tiếng hú chói tai vang lên, đại biểu cảnh giới và chuẩn bị chiến đấu, người phụ trách canh gác của Xích Lang tộc đã giao thủ với địch quân, bên ngoài hỗn loạn, xa xa có người bắn tên, những mũi tên châm lửa rơi xuống những căn lều vải, trong khoảnh khắc liền tạo thành một biển lửa.

Khi giao chiến bắt đầu, người của Xích Lang tộc tức giận mắng to, Hào Nguyệt là ngày hội của bọn họ, có người cố tình chọn ngày này để tập kích, hiển nhiên là sớm tính kế, lúc này bọn họ canh phòng lỏng lẻo, cả đêm phóng túng cuồng hoan, không ít người vừa mới đi ngủ, cho dù người canh gác có phát hiện địch nhân thì căn bản cũng không kịp ngăn cản đối phương phóng hỏa.

“Là Ngao Kiêu tộc.” Thi thể trên đất đúng là Ngao Kiêu tộc, Hách Cửu Tiêu thu hồi chưởng lực, dọn dẹp vài thứ của bọn họ, Hách Thiên Thần ra bên ngoài thì nhìn thấy có rất nhiều túp lều có người liên tục chạy ra, cũng có vài túp lều không còn động tĩnh, có thể chưa kịp thức dậy thì đã bị đại hỏa thiêu đốt.

Những người tham gia Hào Nguyệt đều là thanh niên, một đêm tận tình, sau khi an giấc thì có ai lại nghĩ đến việc đi phòng bị địch nhân, huống chi đây chính là địa phương của bọn họ, địa vị của Xích Lang tộc ở Vạn Ương bất phàm, không ai dám dễ dàng trêu chọc.

Đương nhiên Ngao Kiêu tộc không phải một trong số đó, “Giết cho ta!” Hùng Tích An ở một nơi xa xa trong rừng, cũng giống như hắn, ngựa dưới thân cũng cao hơn những con ngựa khác một cái đầu, dị thường cường tráng, dây cương vừa khẽ động thì nó lập tức giơ lên móng trước, người trên lưng ngựa cất lên vài tiếng cười điên cuồng, mái tóc rối tung như sư tử.

“Tìm hai người kia cho ta, bất kể sống chết!” Hùng Tích An hạ lệnh cho Ân Phách Mệnh, bóng đen bị cụt một tay nhảy lên. Sau khi giao thủ với Hách Cửu Tiêu thì Ân Phách Mênh đã bị chưởng nát một tay, nay hắn chỉ còn một cánh tay trái, nhưng thoạt nhìn vẫn không hề ảnh hưởng tốc độ của hắn.

Hùng Tích An muốn bắt Diễm Hoa để tìm ra phương thuốc Hồng Nhan trên người của nàng, nhưng không ngờ hai huynh đệ lại phái người hộ tống nàng quay về Trung Nguyên nhanh như vậy, hắn sai người đuổi theo nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, khiến cho hắn không thể cam lòng.

“Người của Ngao Kiêu tộc là nhằm vào chúng ta.” Hách Thiên Thần nhìn thấy Ân Phách Mệnh, đột nhiên có một mũi tên bay đến, bắn thủng lều bạt, trước khi đại hỏa bừng cháy thì hai người đã phóng ra ngoài, tung chưởng gạt bỏ những mũi tên đang bay đến, bên ngoài đang rất hỗn loạn, nơi nơi là tiếng đánh nhau và những tiếng la hét đầy sợ hãi.

Phong Ngự Tu lôi kéo Mục Thịnh với y phục xộc xệch, đang công đạo điều gì đó với thủ hạ, nhìn thấy hai huynh đệ, hắn từ xa hô to, “Là lão già Hùng Tích An, hắn dám đánh lén…” Phong Ngự Tu bỗng nhiên chỉ vào bọn họ, “Coi chừng sau lưng!”

Hách Cửu Tiêu không hề quay lại, mà chỉ tung ra sau lưng một chưởng, Hách Thiên Thần nghiêng người, chỉ trong khoảnh khắc thì Giao Tàm ti đã quấn quanh cổ họng của người nọ, kẻ địch lẳng lặng ngã xuống, kim quang được thu hồi, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu một cách lo lắng, “Thân thể của ngươi…” Nếu biết hôm nay xảy ra việc ngoài ý muốn thì đêm qua bọn họ không nên kịch liệt như thế.

“Không sao, không có gì trở ngại,” Hách Cửu Tiêu không hề bận tâm nhưng Hách Thiên Thần lại rất cẩn trọng, cho dù là lúc kích tình, mất đi kiểm soát thì Hách Thiên Thần vẫn luôn luôn lưu ý tình trạng của Hách Cửu Tiêu, hoàn toàn không tổn thương đến hắn.

Hách Thiên Thần thoáng thả lỏng tâm tư, sau đó hắn còn thoa thuốc cho Hách Cửu Tiêu, hắn đã sớm dùng qua loại thuốc kia nhiều lần, đương nhiên biết được công hiệu như thế nào.

Xích Lang tộc từ trên xuống dưới đều bị kinh động, Ngao Kiêu tộc khí thế rạo rực, nên Xích Lang tộc không kịp phòng bị, nhưng bọn họ lại đặc biệt dũng mãnh, cũng không phải có thể dễ dàng khinh thường, lập tức có người rất nhanh đem nước từ bờ sông đến dập lửa, có người lấy cung, có người vác đao, lúc đầu bối rối nhưng sau đó ứng biến thập phần nhanh chóng, không qua bao lâu liền cân bằng cục diện.

Phong Ngự Tu đứng bên cạnh hạ lệnh, những người có địa vị lâu năm trong tộc cũng đi ra, cùng nhau gia nhập chiến cuộc, đây là lần đầu tiên hai huynh đệ nhìn thấy tộc trưởng của Xích Lang tộc, cũng là một ông lão, tuổi tác xấp xỉ Hùng Tích An, nhanh nhẹn khỏe mạnh, phong thái sắc bén vẫn chưa hề lui ra.

Vốn định qua Hào Nguyệt thì bảo Phong Ngự Tu dẫn bọn họ cầu kiến tộc trưởng để hỏi thăm một chút về chuyện của Yêu Hồ tộc, lúc này thấy hắn thì lại hoàn toàn không kịp tiến lên, càng không thể hỏi bất luận điều gì.

Những ngọn đuốc vẫn cháy âm ỉ, trong chiến cuộc, đao quang kiếm ảnh, cước bộ giẫm lên lớp tro tàn trên mặt đất, bụi bậm bay tứ phía, khói lửa tràn ngập trong huyết quang, người chết có cả Ngao Kiêu tộc lẫn Xích Lang tộc.

Trong đám đông nổi bật hai bóng dáng, xung quanh bọn họ không có quá nhiều người, thi thể dưới chân lại nằm ngổn ngang, một bên với kim tuyến như tơ, lấp lánh ánh sáng thật đẹp mắt, bên còn lại với chưởng phong gào thét, chỉ trong khoảnh khắc lại có thể lấy mạng người.

Hai người này đương nhiên là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, có bọn họ tương trợ, người của Xích Lang tộc thấy thực lực của bọn họ, tiếng kêu nổi lên khắp tứ phía, khí thế mạnh mẽ dâng cao. Bọn họ có thể thấy được, thì Ân Phách Mệnh đương nhiên cũng không dám khinh thường, lặng yên không một tiếng động, bóng đen chậm rãi tiếp cận.

Không hề phát hiện có một bóng người đang âm thầm tiến đến, vẻ mặt đối địch của Hách Thiên Thần vẫn y nguyên, chưa hề thay đổi, thỉnh thoảng thân hình lại nhảy lên, xẹt qua màu thanh lam nhợt nhạt, nhẹ nhàng xuyên thủng cổ họng của địch nhân. Ở sau lưng Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không lộ ra biểu tình, hắn giết địch tựa như Diêm vương lấy mạng, không hề có một chút do dự.

Người của Ngao Kiêu tộc không còn dám tiếp cận, nhưng một bàn tay giống như quỷ mị lại đột nhiên vươn ra, giống như xuất hiện từ một nơi trống rỗng, tốc độ nhanh như tia chớp, đầu ngón tay lấp lánh ánh sáng, chụp vào cổ họng của Hách Thiên Thần.

Hắn nhanh nhưng có người còn nhanh hơn so với hắn. Hách Thiên Thần không tránh cũng không né, Giao Tàm ti bắn thẳng vào mặt của Ân Phách Mệnh.

Trừ phi Ân Phách Mệnh thu tay rồi lui ra phía sau, bằng không thì cả khuôn mặt của hắn sẽ bị đâm thủng, nhưng hắn không lui mà lại há mồm, một đầu của Giao Tàm ti bị hắn ngậm lấy, mặc dù hắn không muốn lui nhưng vẫn bị kình lực của Giao Tàm ti đẩy lui vài bước, Giao Tàm ti không chỉ sắc bén mà còn chứa đựng nội lực của Hách Thiên Thần.

Ân Phách Mệnh vừa lui được mấy bước thì chưởng phong của Hách Cửu Tiêu lại ập đến, nếu không phải đánh lén thì Ân Phách Mệnh không thể chiếm lợi thế trước mặt hai người này, Ân Phách Mệnh không phải kẻ ngốc, hắn vội vàng thối lui, Hùng Tích An từ phía xa nhìn thấy rõ ràng, hắn cũng biết hai huynh đệ lợi hại, “Ân Phách Mệnh, quay về!”

Thủ hạ của Hùng Tích An cầm một con bồ câu trong tay, trên chân bồ câu có cột một vật gì đó bị Hùng Tích An cầm lấy, hắn ngồi trên lưng ngựa rồi lập tức hạ lệnh, “Rút lui–”

Đây là lần thứ hai khi đang giao chiến mà Ngao Kiêu tộc lại bỏ chạy, lần đầu tiên là vì đối phương dẫn theo nhiều người, hắn không thể địch lại, lần này là hắn dẫn người đánh lén, chiếm được ưu thế, nhân thủ cũng đầy đủ, nhưng lại đột nhiên rút lui khiến người ta sinh nghi. Chỉ trong khoảnh khắc thì Ngao Kiêu tộc đều rút lui sạch sẽ.

“Hùng Tích An đang làm cái quái gì vậy?” Phong Ngự Tu không thể lý giải, đang muốn hạ lệnh truy kích thì bị Hách Thiên Thần ngăn cản, “Đợi đã, đừng vội cho người đuổi theo.”

“Ngươi nhìn ra cái gì?” Mục Thịnh đã chỉnh trang lại y phục, vừa rồi hắn không có cơ hội động thủ, luôn luôn bị Phong Ngự Tu che chở bảo hộ, làm cho hắn hết sức khó chịu, lúc này quay sang hỏi Hách Thiên Thần, “Ngươi cảm thấy đây là cạm bẫy?”

“Không thể xác định, nhưng…” Hách Thiên Thần mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, Hùng Tích An thoạt nhìn không phải là kẻ ngưng khi mình đang thắng.

“Phong đại nhân!” Sau một hồi đại chiến, râu tóc của Lục Hữu Công đều lộn xộn, vội vàng chạy tới, nội thương của hắn vẫn chưa lành thì lại gặp phải tập kích, lúc này hơi thoáng chật vật, thở hổn hển nói, “Trong tộc có rất nhiều người bị thương, tộc trưởng hạ lệnh chúng ta rời khỏi nơi này ngay lập tức!”

Tố Tố đi theo sau lưng Lục Hữu Công, nhìn thấy hai người đang đứng cùng Phong Ngự Tu, không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì mà ánh mắt lại thủy chung quan sát hai người, Phong Ngự Tu và Lục Hữu Công lo thương nghị nên an bài nhân thủ như thế nào, trong khi Hách Thiên Thần cảm giác được tầm mắt đang dừng trên người của mình, hắn nhìn thấy Tố Tố đang đi đến hướng của bọn họ.

“Hôm qua…thật xin lỗi, ta không biết các ngươi là…” Nàng chậm rãi giải thích, nhưng không biết phải tiếp tục nói như thế nào. Sau khi say rượu, nàng có đi tìm bọn họ để xin lỗi, nhưng lại bị Lục Hữu Công dẫn về, đến khi nàng tỉnh dậy thì mới cảm thấy bản thân rất mất mặt, không ngờ mình lại đứng trước túp liều của người ta vào đêm Hào Nguyệt.

Lời nói của Tố Tố làm cho hai người nhớ đến đêm hôm qua, liếc mắt nhìn nhau một cái, thần sắc bất động, nhưng hàm xúc dưới đáy mắt lại hơi thoáng trở nên vi diệu.

Bỗng nhiên vào lúc này lại có một mũi tên từ phía xa đột nhiên phóng đến, chẳng lẽ là Hùng Tích An giả vờ rút lui? Đám người biến sắc, mặt đất lại bất thình lình trở nên chấn động, một tiếng nổ lớn vang lên, đất đá văng tung tóe, hơn chục người đang thu xếp hành lý chẳng có cơ hội thoát thân, đều bị va đập vào mấy tảng đá rồi bị trọng thương.

Hỏa Lôi tiễn?

“Đám cẩu tặc Ngao Kiêu tộc! Là hỏa dược, mọi người mau chạy đi!” Phong Ngự Tu cất giọng quát to, hắn không biết Hỏa Lôi tiễn, cố gắng đứng vững trong cơn địa chấn, trước mắt trở nên mờ mịt, khói bụi tràn ngập khắp nơi.

“Thảo nào Hùng Tích An rút lui như vậy, ra là hắn đã sớm an bài!” Mục Thịnh biết uy lực của Hỏa Lôi tiễn, không dám chậm trễ, hắn vội vàng chuẩn bị bỏ chạy.

Vì sao ở đây cũng có Hỏa Lôi tiễn? Hách Thiên Thần suy nghĩ đến vấn đề này, Hỏa Lôi tiễn ở bên trong Hỏa Lôi Sơn Trang, đa số đều bị thiêu rụi, vì sao lại xuất hiện ở Vạn Ương.

Mùi hỏa tiêu lan tỏa, khói bụi như sương mù, nguy hiểm lại đang kề cận, áp lực bao phủ khắp xung quanh. Bọn họ đều biết rõ người thường không thể chống lại uy lực của loại hỏa dược này.

Sau khi một mũi Hỏa Lôi tiễn nổ tung, thì mũi thứ hai lại phóng đến, ngựa bị kinh động, không ngừng hí to, người của Xích Lang tộc trấn an mấy con ngựa, sau đó leo lên yên ngựa rồi bắt đầu rút lui khỏi doanh trại.

Cũng có người lĩnh mệnh, bắt đầu đi tìm người bắn tên, nhưng bên trong rối ren lại hoàn toàn không nhìn thấy kẻ địch đang ẩn nấp ở nơi nào, xung quanh là rừng rậm, muốn tìm một người đang lẩn trốn quả thật rất khó.

Đám người hoảng loạn, Hách Thiên Thần và mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Phong Ngự Tu không ngừng ra lệnh cho mọi người phân tán, nếu tập trung vào một chỗ, khi hỏa dược nổ mạnh thì sẽ càng nguy hiểm.

Từ xa xa có một thiếu niên chạy về một hướng, trong tay của hắn còn cầm một thanh loan đao, xung quanh vẫn hỗn loạn, nhưng bóng dáng của thiếu niên lại biến mất rất nhanh trong đám đông, Hách Cửu Tiêu lập tức nhận ra người nọ, hắn sẽ không bao giờ quên.

Đó chính là thiếu niên múa đao, vẻ mặt của thiếu niên vô cùng lo lắng, thần sắc trắng bệch, hắn quay người lại, tựa hồ là thoáng nhìn qua phương hướng của Hách Thiên Thần, rồi lại kiên định nhảy người lên.

“Hắn đi nơi đó làm cái gì?” Mục Thịnh cũng thấy thiếu niên, “Chẳng lẽ hắn phát hiện kẻ bắn tên?”

Mục Thịnh đoán không sai, thiếu niên quả thật nhìn thấy kẻ phóng ám tiễn. Hắn chuẩn bị đi giết chết kẻ địch đang ẩn nấp. Hắn phải bảo vệ tộc nhân, cũng muốn bảo hộ người kia, mặc dù người nọ không nhận thanh loan đao của hắn.