Chương 218: Quyển 4 - Chương 210

Nếu nói thiếu niên kia là người có tướng mạo tuấn tú nhất trong Xích Lang thì Tố Tố lại chính là nữ nhân có tướng mạo xinh đẹp nhất, những người lớn tuổi đứng nhìn những thanh niên giống như năm xưa của bọn họ, vào ngày Hào Nguyệt sẽ dâng lên tâm ý thật sự của mình, xem Tố Tố sẽ lựa chọn ai, nhưng bọn họ cũng không hề ngờ được, nàng lại xuyên qua các tộc nhân, rồi bước đến trước mặt người nam nhân với thần sắc lạnh như băng kia.

Phong Ngự Tu và Lục Hữu Công vẫn chưa đến gần, chưa kịp ngăn cản thì Tố Tố đã dừng lại, nàng muốn múa hát, nhưng trước khi múa thì nàng sẽ nói ra suy nghĩ của mình, Tố Tố mở miệng nói với Hách Cửu Tiêu, ngượng ngùng ngẩng mặt lên, “Ta thích ngươi.”

Lời nói nhẹ nhàng, có một chút thẹn thùng khả ái, trên đời này e rằng sẽ không có bao nhiêu người có thể cự tuyệt lời nói thật tình của một cô nương khả ái như vậy. Nàng nói xong, cúi mắt xuống, lông mi run rẩy, giống như một chú nai con bất an, vốn là muốn múa hát, nhưng lúc này lại cứng đờ, ngay cả cước bộ cũng không nhúc nhích, lồng ngực đập mạnh, Tố Tố hoàn toàn không còn bộ dáng đanh đá đầy sức sống như lúc đối đầu với Ngao Kiêu tộc.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng nhau nhìn nàng, xung quanh dần dần yên lặng.

Từ khi thiếu niên kia bắt đầu thì những ánh mắt ở xung quanh đều tập trung đến nơi này, sau đó là đến phiên Tố Tố xuất hiện, tất cả mọi người đều đình chỉ việc đang làm, liên tiếp có người coi trọng hai người nam nhân Trung Nguyên, có thể thấy được hai người này xuất sắc như thế nào, lúc trước kết quả không tốt, lần này thì sao? Tố Tố có thể hòa tan được hơi thở băng hàn của người nam nhân này hay không?

“Nơi này không hề thú vị, chúng ta quay về.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lạnh lùng đến mức giống như trước mặt hoàn toàn trống rỗng, tựa hồ chưa hề nghe thấy bất luận điều gì, xoay người bước đi, đừng nói là băng hàn tan rã, ngay cả hơi thở cứng rắn cũng không có một chút sứt mẻ, lời nói của hắn dẫn đến một trận xôn xao.

Tố Tố đứng yên bất động, nàng cắn chặt môi, trong đôi mắt tràn ra những giọt lệ lấp lánh, người của Xích Lang tộc làm sao có thể chịu được cô nương trong tộc bị người ta khi dễ như vậy, tất cả đều trở nên nhốn nháo. Mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu tung ra một chưởng làm cho thanh đao của thiếu niên bị rơi xuống lòng sông, cũng đã khiến bọn họ có một chút phản cảm, lúc này càng không thể chịu được, cho dù cự tuyệt cũng không cần phải tổn thương người ta thẳng thừng như thế.

Hách Cửu Tiêu đi vài bước, phát hiện Hách Thiên Thần vẫn còn đứng ở nơi đó, thanh y dưới ngọn lửa ánh ra màu ám tử, mái tóc đen xõa dài ngay ngắn, im lặng mà thản nhiên, hắn vẫn đứng yên bất động, lại trầm ngâm nhìn Tố Tố, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Tố Tố!” Lục Hữu Công và Phong Ngự Tu rốt cục tiến đến, kéo Tố Tố qua một bên, “Tố nha đầu, chúng ta quay về đi, vị công tử này đã có ý trung nhân, ngươi không nên….”

“Phong đại nhân, sư phụ.” Tố Tố mở miệng, trong đôi mắt rưng rưng hiện lên ý chí quật cường, “Nhưng hắn hiện tại ở Vạn Ương, còn chưa quay về Trung Nguyên…” Nàng không yêu cầu bất luận điều gì, chờ đến khi hắn trở về Trung Nguyên thì nàng sẽ không dây dưa mà giữ lại, như vậy cũng không được hay sao?

Hách Cửu Tiêu cười lạnh, nụ cười băng huyết âm hàn chứng tỏ hắn đang khó chịu, xung quanh có vô số đống lửa đang thiêu cháy, nhưng không có đống lửa nào có thể hóa giải lãnh ý đang dần dần lan tràn khắp không gian, hắn chậm rãi quay lại, những ánh lửa bập bùng kéo dài chiếc bóng tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.

Phong Ngự Tu lo lắng, Lục Hữu Công muốn đem Tố Tố kéo ra phía sau, nhưng bọn họ lại không dám manh động, chỉ có thể nhìn Hách Cửu Tiêu đến gần, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tố Tố, “Ngươi thích ta?” Giọng nói băng lãnh vô tình.

Tố Tố bất an gật đầu, sắc mặt ửng đỏ, cố gắng lấy dũng khí, “Đúng vậy.” Nàng không dám nhìn vào đôi mắt kia, muốn lui về phía sau nhưng lại nhịn xuống.

“Ta muốn cái gì thì ngươi đều có thể cho ta?” Vẫn lạnh lùng như trước, tựa hồ hắn đang phán định điều gì đó, trong đôi mắt sắc lạnh tràn ngập ánh sáng yêu dị, cước bộ của hắn dừng lại.

Tố Tố không mở miệng được, chỉ có thể gật đầu, trong lòng không còn sức lực để tự hỏi, lại nghe phía trên truyền đến một câu lãnh khốc, “Tánh mạng của ngươi.”

Cái gì? Nàng mờ mịt ngẩng đầu, trước mắt nàng chỉ có một đôi mắt làm cho người ta khiếp sợ, cùng với câu nói lãnh khốc vô tình, “Ta muốn lấy mạng của ngươi.”

Sợ hãi lan tràn, Tố Tố mở to đôi mắt, một bàn tay bỗng nhiên bóp lấy cổ của nàng, thân thể của nàng như bị nhấc lên, xung quanh ầm ĩ náo động, oán giận quát to. Bỗng nhiên có một y mệ màu thanh lam phất qua, kéo lại tay của Hách Cửu Tiêu, “Không nên dọa nàng, đủ rồi, Cửu Tiêu.”

Tố Tố được buông ra, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, một ánh mắt như xa xăm khó có thể phân biệt, lại mang theo cảm giác áp bách đang bao phủ khắp thân thể của nàng, Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn nàng, thản nhiên mỉm cười, “Thật xin lỗi…” Nàng khó hiểu, lại nghe Hách Thiên Thần nói tiếp, “Hắn là của ta.”

Kéo Hách Cửu Tiêu sang, Hách Thiên Thần cơ hồ không hề do dự mà hôn lên môi hắn, ngay trước mặt mọi người, một tay ôm lấy thắt lưng Hách Cửu Tiêu, một tay đặt ngay sau đầu hắn, mạnh mẽ hôn xuống.

Nụ hôn này vừa kịch liệt lại vừa triền miên, nóng bỏng mà lại ôn nhu, Tố Tố ngước nhìn, trong đầu hết đỏ lại trắng. Hai người nam nhân đang dây dưa ôm nhau, nụ hôn làm cho nàng nhìn đến mức ngượng ngùng, vượt qua phạm vi mà nàng có thể thừa nhận, khuôn mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú, quên cả bản thân mình đang ở nơi nào, cũng quên vì sao mình lại đứng ở đây.

Tất cả mọi người ngây ngẩn, chỉ có thể u mê đứng nhìn như vậy. Hai người đều xuất sắc, vừa ôm vừa hôn sâu như thế, như một bức họa phong cảnh tuyệt đẹp, mãi cho đến khi bọn họ tách ra, Hách Thiên Thần thản nhiên đi trước, Hách Cửu Tiêu yên lặng bước theo, hai người đi đến một căn lều, trước khi đẩy ra rèm che, Hách Thiên Thần dừng bước một chút, rồi đem hồng cảo ở bên cạnh treo lên trước cửa.

Hai người đi vào, những kẻ đang nhìn bọn họ vẫn chưa hoàn hồn, Mục Thịnh ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, đi ra nói với Phong Ngự Tu vài câu, tiếp theo mọi người chỉ nghe Phong Ngự Tu cười ha ha vài tiếng, “Bọn họ không phải thân huynh đệ, là quan hệ gì thì mọi người đều thấy rõ, cho nên chúng ta cũng không thể trách người ta cự tuyệt như vậy, mọi người thấy có đúng hay không?”

Thì ra là thế, có người ở trước mặt người mình yêu lại bày tỏ tình cảm, thảo nào lại cự tuyệt kinh người như vậy, tộc nhân của Xích Lang tộc tỏ vẻ thông cảm, không bao lâu sau liền khôi phục tình cảnh náo nhiệt như ban đầu, một hồi phong ba đi qua, Phong Ngự Tu lại nhìn Mục Thịnh, Mục Thịnh cố ý trốn tránh Hào Nguyệt, lúc này thấy tình hình không đúng thì muốn lẳng lặng chuồn đi, nhưng lại bị túm cổ.

“Ta không nhiều lời, ngươi cũng biết ta muốn cái gì, nhưng cũng không cần phải trả lời, hôm nay ta sẽ không cho ngươi cự tuyệt.” Phong Ngự Tu điểm huyệt của Mục Thịnh, vác hắn lên vai, xuyên qua đám người, xung quanh vang lên một trận tiếng hú, mọi người không ngừng reo hò.

Cũng giống như hai người kia, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hồng cảo được treo lên trước cửa. (xong đời con hồ ly)

Tiếng hú sôi nổi kịch liệt vang lên như tiếng tru của loài dã lang, không khí vui vẻ náo nhiệt tràn ngập trong đêm, Hào Nguyệt tiếp tục, những đôi hữu tình tìm những căn lều để đi vào, nhiệt độ bên trong tăng vọt, bên ngoài lửa trại bập bùng thiêu đốt, ngọn đuốc bắn ra những tia lửa li ti, tô xuyến khắp nơi, đám người múa hát, tiếng ca tiếng cười sẽ kéo dài mãi cho đến hừng đông mới thôi.

Đêm mới buông xuống, bên trong căn lều màu đen được thắp nến đỏ, nước trên mặt đất do bồn tắm tràn ra đã khô ráo, phía trên chiếc bàn được lót da hổ có đặt vài món ăn và trái cây, cùng với một bầu rượu và vài cái chén, ở bên cạnh có một chiếc giường được trải một lớp da đại hùng rất dày, đó là loại bạch hùng hiếm thấy, phần lông được giặt sạch sẽ, phi thường trắng sáng, như được rải một lớp tuyết, khiến người ta không dám nằm lên đó.

Hách Thiên Thần đứng trước cửa, nhìn vào bên trong, nghĩ đến hành vi mới vừa rồi, lắc đầu cười khẽ, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm giác được cái loại tùy ý không bị cản trở của phong tình tái ngoại ở Vạn Ương, Xích Lang Tộc không câu nệ, vừa nhiệt tình vừa phóng túng, tựa hồ cuốn hút hắn.

“Ngươi treo hồng cảo.” Hách Cửu Tiêu ôm lấy Hách Thiên Thần từ sau lưng, trên tay đột nhiên buộc chặt, Hách Thiên Thần kề sát ra phía sau, cảm giác có một vật cứng đang chạm vào bờ mông, nhiệt độ từ bên dưới xuyên thấu qua lớp y phục, hắn nhắm mắt lại, “Ân.”

“Bây giờ có thể tiếp tục chuyện lúc trước,” Hách Cửu Tiêu đưa tay thoát hạ y phục của Hách Thiên Thần. Ý của Hách Cửu Tiêu là khi tắm rửa, Hách Thiên Thần hiểu được, nhưng trong lòng của hắn đã có tính toán khác, đè lại bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang cởi ra ngoại bào của hắn, Hách Thiên Thần quay đầu lại, chậm rãi nói, “Tố Tố là một cô nương không tệ.”

“Lúc này nhắc đến nàng làm gì?” Thần sắc bất mãn, Hách Cửu Tiêu đương nhiên không thích vào những lúc như vậy mà lại nhắc đến những người không liên quan, Hách Thiên Thần nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, sau đó mỉm cười, “Nếu ngươi thật sự muốn giết nàng thì thậm chí một câu cũng sẽ không nhiều lời với nàng, tựa như đối với Diễm Hoa, ngươi không gọi nàng là Hoa di, nhưng ngươi không hề quên lời nàng đã nói.”

Hách Cửu Tiêu không ở trước mặt những người khác nói rằng quan hệ của bọn họ là huynh đệ, đối với Diễm Hoa, hắn mặt ngoài lạnh nhạt, nhưng vẫn làm theo lời dặn dò thân thiết của nàng, còn Tố Tố, hắn lại uy hiếp để nàng hoàn toàn mất đi sự sùng bái và ái mộ đối với hắn, hắn là cố ý làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng hối hận.

“Lúc trước Hoa Nam Ẩn nói ngươi lạnh lùng vô tình, nhưng ta biết ngươi không phải người vô tình.” Nếu thật sự vô tình thì làm sao lại dành tình cảm cho hắn, hắn là thân đệ của Hách Cửu Tiêu, nếu không phải vì thân tình thì ngay từ đầu Hách Cửu Tiêu làm sao lại đối xử khác biệt với hắn?

“Nói chuyện này để làm gì?” Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu lạnh lùng, bên trong sự uy nghiêm đáng sợ lại mang theo lãnh ý, Hách Thiên Thần cầm lấy tay của Hách Cửu Tiêu rồi xoay người nhìn hắn, “Huyết Ma Y mà thế nhân nhìn thấy, khác với những gì ta nhìn thấy. Ta không thích bọn họ sợ ngươi, nhưng lại lo lắng bọn họ không sợ ngươi.”

Nếu không phải vì sợ hãi thì không biết có bao nhiêu Tố Tố sẽ dây dưa không ngớt, nghĩ đến đây, Hách Thiên Thần nhịn không được mà khẽ nhíu mày, Hách Cửu Tiêu dường như đoán được tâm tư của hắn, nhẹ nhàng hôn lên giữa mi tâm của Hách Thiên Thần, “Nói ta vô tình cũng không sao, ta chỉ cần hữu tình đối với một mình ngươi, những người khác không liên quan đến ta.”

Hách Cửu Tiêu không giết Tố Tố là vì tình ý của hắn đối với Hách Thiên Thần, nghe lời Diễm Hoa cũng là vì tình ý đối với Hách Thiên Thần, tình cảm này làm cho một người được thế nhân xưng là Huyết Ma Y lại có tâm, tâm của hắn là do Hách Thiên Thần sưởi ấm, làm cho hết thảy tình cảm đã sớm đóng băng đều vì sự tồn tại của Hách Thiên thần mà bị hòa tan.

Nếu trên đời không có Hách Thiên Thần thì trên đời sẽ có thêm một ác ma do Hách Vô Cực và Già Lam liên thủ tạo ra.

Chuyện như vậy vẫn chưa phát sinh, nhưng trong mắt của Hách Thiên Thần lại có thêm một ác ma chuyên khiêu chiến khả năng khống chế của hắn, dùng đôi mắt yêu dị lạnh như băng, dùng bàn tay nóng rực liên tục khiêu khích, mang theo hương thơm thảo dược cùng với hơi thở vừa lạnh lẽo vừa nóng rực, đang đứng trước mặt hắn.

“Đừng nhìn ta như vậy.” Hách Thiên Thần đối mặt với Hách Cửu Tiêu, mỗi lần Hách Cửu Tiêu dùng ngữ điệu vô tình nói ra những lời khinh thường sinh tử, lại dùng ánh mắt tràn ngập lửa nóng mà nhìn hắn thì lồng ngực của hắn sẽ bất giác phập phồng liên hồi.

“Ngươi ở ngay trước mặt ta, không nhìn ngươi thì có thể nhìn ai.” Hách Cửu Tiêu tiến thêm một bước, bọn họ vốn đứng cách nhau không xa, Hách Thiên Thần phải lui về phía sau, hắn quả thật lui rất nhanh, cũng không chờ Hách Cửu Tiêu đến gần, đột nhiên kéo Hách Cửu Tiêu rồi đẩy ngã xuống chiếc giường với bộ lông trắng như tuyết, sau đó cúi người nhìn Hách Cửu Tiêu.