Chương 208: Quyển 4 - Chương 200

Đáp án này rất bất ngờ, sự hưng suy của Yêu Hồ tộc vì sao lại tương quan đến bọn họ? Hơn nữa, lúc trước Phong Ngự Tu từng nói Yêu Hồ tộc bây giờ không còn bao nhiêu người…

Hách Thiên Thần vẫn chưa kịp suy nghĩ thì Hùng Tích An đã nâng tay lên, “Lão phu không có nhiều kiên nhẫn chờ các ngươi, ta đếm đến ba, nếu các ngươi không xuống thì trước hết ta sẽ chém tay nàng, đếm đến sáu ta chém hai chân nàng, nếu đến mười mà các ngươi vẫn bất động thì ta sẽ để cho nàng nếm thử mùi vị bị lột da sống”

“Không được!” Hồng Lăng vội vàng hô to, thủ đoạn của Hùng Tích An độc ác như thế, so với chịu đựng sự tra tấn như vậy thì không bằng làm cho người ta chết còn dễ chịu hơn.

“Chuyện này không phải ngươi nói không được là có thể không được.” Hùng Tích An nóng nảy giải thích, “Ai bảo huynh đệ bọn họ vô tình, ta đây cũng chỉ có thể vô nghĩa, Ân Phách Mệnh–” Hắn không đợi hai người phản ứng mà trực tiếp nói với Ân Phách Mệnh, “Chém một tay của nàng trước.”

Diễm Hoa té trên mặt đất, tay của nàng bị Ân Phách Mệnh nắm lên.

“Đợi đã.” Đúng lúc này, một tiếng hét lớn ngăn cản động tác của Ân Phách Mệnh, Hách Thiên Thần nâng tay lên, “Ngươi đừng tổn thương nàng, ta có thể cho ngươi toại nguyện.”

Vừa dứt lời, hắn chưởng một phát vào ngực của mình, nhanh đến mức làm cho Hách Cửu Tiêu không kịp ngăn cản, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, giọng nói trở nên khàn đặc, “Như vậy có được hay không? Ta chết, nàng sống.”

“Ngươi tưởng rằng đang lừa tiểu hài tử ba tuổi hay sao?” Hùng Tích An ngửa mặt lên trời cười ha ha, “Ai mà biết ngươi xuống tay có toàn lực hay không, giả vờ hộc máu, kỳ thực căn bản không hề bị trọng thương, trong chốc lát ngươi xuống đây, thừa dịp ta chưa chuẩn bị liền chế ngự ta, khi đó có lão phu làm con tin, nơi này còn ai dám làm khó dễ các ngươi.”

Hùng Tích An chính là thủ lĩnh Ngao Kiêu tộc, còn từng dẫn binh đọ sức cùng An Lăng Vương Sở Lôi ở trên chiến trường, không phải hạng người đơn giản, lại càng không dễ dàng tin tưởng Hách Thiên Thần, Hùng Tích An không mạo hiểm như vậy, “Nếu ngươi có thể đâm vào ngực mình một đao thì ta sẽ bỏ qua cho nàng, còn ngươi, Hách Cửu Tiêu, ngươi cũng như vậy.”

“Lão già giảo hoạt!” Hồng Lăng nghiến răng, hận không thể lao xuống để chém cho y một đao, bỗng nhiên trong tay trống không, chủy thủ của nàng bị Hách Cửu Tiêu đoạt lấy, hắn giơ cao chủy thủ, cũng không nhìn xuống dưới mà là gắt gao nhìn chằm chằm Hách Thiên Thần.

“Ngươi dám ở trước mặt ta mà tự làm tổn thương mình?” Hách Cửu Tiêu đâm xuống một nhát vào vai của mình, Hách Thiên Thần vội vàng bắt lấy, chỉ kịp đụng đến bàn tay đầy máu, sau đó Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói với hắn, “Hiện tại cảm giác của ngươi chính là cảm giác trong lòng ta mới vừa rồi, ngươi hiểu hay không?”

Hồng Lăng cắn môi, nhìn hai người bọn họ đối mặt với nhau, bỗng nhiên vô cùng hận chính mình vì đã làm cho bọn họ lâm vào hiểm cảnh như vậy, phải tự tổn thương mình để cứu tánh mạng của người thân, để bảo hộ an nguy của đối phương.

Hách Thiên Thần nhìn chăm chú dòng máu tươi đang tràn ra từ ngọn chủy thủ, khóe môi dính máu khẽ giật giật, cũng không nói ra một chữ nào, bóng chiều sắp buông xuống, trên mái nhà có thể cảm giác được gió đêm thổi đìu hiu, hắn đứng trong gió, cùng Hách Cửu Tiêu nhìn nhau. Phía bên dưới, đôi mắt của Diễm Hoa trở nên đẫm lệ đầy sương mù, nàng bỗng nhiên mở miệng thì lập tức bị Ân Phách Mệnh giữ chặt cằm.

“Muốn tự sát?” Hùng Tích An cười lạnh, “Không dễ dàng như vậy, mạng của ngươi còn giá trị lợi dụng rất cao, tuyệt đối không thể tùy tiện coi thường mạng sống của mình.” Ân Phách Mệnh điểm huyệt Diễm Hoa theo lời của Hùng Tích An, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn lên mấy người đang gặp nguy ở trên mái nhà, điều nàng quan tâm nhất chính là huynh đệ bọn họ lâm vào hiểm cảnh.

“Lão phu đã nói, là ngực.” Thấy tánh mạng của Diễm Hoa quả nhiên quan trọng đối với bọn họ, trên mặt của Hùng Tích An khó nén thần sắc đắc ý, hắn chỉ vào trước ngực của mình vài cái, “Chính là nơi này, dùng đao mạnh mẽ đâm xuống, ta muốn nhìn thấy chủy thủ trong tay của các ngươi đâm sâu vào.”

Hắn cười phóng túng, muốn bọn họ phải chết, Hồng Lăng vội vàng hét lên, “Lão thất phu! Nếu bọn họ chết nhưng ngươi vẫn không thả người thì tính làm sao?”

Hùng Tích An bị nàng mắng một câu lão thất phu thì liền bốc hỏa, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, ngửa đầu nói, “Ngươi có thể yên tâm, ta không lấy mạng của ngươi, ngươi có thể xem ta thả người, huống chi ngoại trừ bọn họ thì mạng của người khác cũng vô dụng đối với ta.”

“Muốn chúng ta chết, hảo, vậy ngươi mở to mắt mà nhìn.” Câu này là Hách Thiên Thần theo như lời của Hùng Tích An, hắn đưa tay rút ra ngọn chủy thủ từ trên bả vai của Hách Cửu Tiêu, ngọn chủy thủ dính đầy máu được giơ cao rồi bất thình lình hạ xuống.

Diễm Hoa đột nhiên trừng lớn mắt, đồng tử như muốn nứt ra, không nói nên lời, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Thiên Thần đâm xuống ngực của mình, chỉ trong nháy mắt nhưng lại có cảm giác thời gian bị đóng băng, nước mắt tuôn trào, tâm can đau đớn. Không thể! Không thể!

Nhưng cho dù có nói một ngàn lần không thể, thì cũng không có khả năng thay đổi sự thật, chủy thủ hạ xuống, một tia sáng lạnh lóe lên, đáy mắt của Hùng Tích An cũng lóe lên, đột nhiên hắn kinh hãi, “Không xong!”

Bả vai của Hách Cửu Tiêu bị thương, khi Hách Thiên Thần rút ra ngọn chủy thủ thì vẫn còn mang theo vài giọt máu, lúc hắn nâng lên ngọn chủy thủ lần thứ hai thì lập tức bị phản xạ ánh sáng….Trong lòng của Hùng Tích An trầm xuống, Hách Thiên Thần lộ ra vẻ mặt mỉm cười, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.

Không biết từ khi nào ở trên triền núi đã có mấy chục người xuất hiện, bọn họ đều mặc hắc y, biểu tình trên mặt chỉ có hờ hững, trên người chỉ mang theo hơi thở tử vong, mà nhân số của những người này lại không ngừng tăng lên, lặng yên không một tiếng động, giống như u hồn.

“Chậm rồi.” Hách Cửu Tiêu buông bàn tay đang che bả vai xuống, tựa như chưa hề bị trọng thương, hắn cười một cách lạnh lùng, nụ cười có thể so với quỷ mị, nhảy người lên, hắn hô to, “Nại Lạc nghe lệnh!”

“Sát!” Thân hình đột nhiên nhảy xuống, thẳng tay hướng về Ân Phách Mệnh.

Cùng lúc Hách Thiên Thần cũng vọt người lên cao, lao thẳng đến Hùng Tích An, trong miệng quát lớn, “Nam Vô! Bày trận!”

Dùng tiếng kêu thảm thiết của địch nhân để đáp lại lời phục mệnh, từ triền núi càng nhảy ra thêm nhiều người, nhân số của bọn họ cũng xấp xỉ với người mà Hùng Tích An dẫn đến, ước chừng bảy tám chục người, tất cả đều mặc hắc y, hạ thủ vô tình.

Hắc y như đêm, bóng tối cũng đã buông xuống, sắc trời như mang theo huyết quang, tiếng binh khí giao kích liên tục vang lên, không ngừng sát phạt đẫm máu.

Diễm Hoa và Hồng Lăng nửa mừng nửa lo, Hùng Tích An lại thầm mắng trong lòng, hắn nằm mơ cũng không ngờ, khi hắn săn bắn bọn họ thì ngược lại chính mình đã sớm bước vào cạm bẫy.

Nại Lạc! Nam Vô! Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu xuất phát đi Vạn Ương làm sao lại không mang theo bất luận thuộc hạ nào? Trung Nguyên và Vạn Ương có đủ mối quan hệ nhập nhằng rắc rối, không chỗ nào không thể hiện nơi đây đang che giấu nội tình, trước khi bọn họ lên đường thì đã an bài ổn thỏa.

Bọn họ phân phó với thủ hạ, sau khi chấp hành Thất sát lệnh thì đều tự che giấu hành tung, chia nhau đến tái ngoại, khi tiến vào thành trấn đầu tiên của Vạn Ương thì dùng ám hiệu để liên lạc.

Loại bí mật hành động như vậy cũng không phải lần đầu tiên đối với Nam Vô và Nại Lạc, bọn họ đều tự cải trang dịch dung, giả dạng đủ loại thân phận, cơ hồ không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi, sau khi chấp hành nhiệm vụ Thất sát lệnh thì đều tự chia nhau mà đến Vạn Ương.

Rồi sau đó bọn họ tập hợp ở Thiên Lộ, dọc đường đều bảo trì liên lạc với chủ tử của mình. Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giả vờ tranh cãi, nên có đôi khi Hách Thiên Thần biến mất trước mặt Tư Tô để cùng người của Nam Vô và Nại Lạc gặp mặt, mà trước đó không lâu ở dưới Vạn Hác Sơn, hắn cố ý đi chậm lại so với Tư Tô và Hách Cửu Tiêu, chính là để lưu lại tin tức ở đầu đường, muốn người lên núi tiếp ứng

Lúc trước nhóm người đầu tiên của Ngao Kiêu tộc tập kích, bọn họ không đuổi theo, cũng không muốn phá vòng vây, chính là chờ Ngao Kiêu tộc xuất hiện, chờ Nại Lạc và Nam Vô tiến đến để nội ứng ngoại hợp.

Hùng Tích An nhìn thấy tình cảnh lúc này thì lập tức biết rõ mình đã trúng kế, đưa đao cản lại Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần, ánh mắt giống như muốn bốc hỏa, “Tức chết lão phu! Hai tên dư nghiệt Yêu Hồ tộc các ngươi!”

“Ngươi hận Yêu Hồ tộc, vì sao?” Hách Thiên Thần xuất chiêu, tựa như một chưởng vừa rồi hắn tự đánh vào ngực không hề đả thương đến hắn.

Sự thật là một chưởng kia chỉ để lừa địch, đáng tiếc Hùng Tích An tuy rằng đã đoán được, nhưng lại không biết mục đích của Hách Thiên Thần không chỉ là lừa địch mà còn vì kéo dài thời gian, chờ người của Nam Vô và Nại Lạc đuổi đến.

“Đi hỏi tộc trưởng của các ngươi! Đi hỏi Cừu Hoàng! Đi hỏi hắn ở ba mươi hai năm trước đã làm ra cái gì?” Hùng Tích An nghiến răng, lạnh giọng quát khẽ, khi nói ra những lời này thì đáy mắt tràn đầy hận ý khiến người ta phải kinh hãi. (Cừu Hoàng = tộc trưởng Yêu Hồ tộc)

Ba mươi hai năm trước? Đó là năm đương kim Thuận Đức Đế Đại Viêm đăng cơ! Hách Thiên Thần suy nghĩ, nhưng trong tay không hề dừng lại động tác.

Kim quang uốn lượn, lúc thì phóng đến, lúc thì quấn quanh, Hùng Tích An giống như không nhìn thấy, dựa vào nội lực thâm hậu, lấy chiêu đối chiêu, mỗi một đao vung ra thì càng thêm nặng nề, càng thêm oán hận, không hề hoa mắt, mà lại nặng như thái sơn, hoàn toàn không để ý thân pháp như gió và chiêu thức linh hoạt kỳ ảo của Hách Thiên Thần, giống như hắn đang tiết giận, keng keng đinh đinh, vài tiếng vang lên, Giao Tàm ti và trường đao chạm vào nhau, tạo nên những tia lửa văng tung tóe.

Bên kia Hách Cửu Tiêu cùng Ân Phách Mệnh giao thủ, Diễm Hoa té trên đất được Hồng Lăng nâng dậy, tháo ra dây thừng trên người nàng, giúp nàng giải huyệt, trong đám người hỗn loạn, Hồng Lăng dìu Diễm Hoa đến một gốc cây gần đó rồi xem xét thương thế của nàng.

Ngoại trừ những vết thương ngoài da ở trên người và trên mặt khi rơi xuống hồ sâu cùng Ân Phách Mệnh, thì may mắn không có ngoại thương gì khác. Hùng Tích An muốn dùng nàng làm con tin nên cũng không tổn thương nàng.

Những gì hắn nói quả thật không phải giả, ngoại trừ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì hắn không quan tâm tánh mạng của người khác.

Nam Vô và Nại Lạc, một bên bày trận vây địch, một bên trong trận tàn sát, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giao đấu cùng Hùng Tích An và Ân Phách Mệnh, người của Ngao Kiêu tộc đã bị Nam Vô và Nại Lạc vây kín, chiến đấu thập phần vất vả. Hùng Tích An thấy tình thế không ổn, hắn hung ác chém một đao về hướng Hách Thiên Thần, rồi nhảy ra phía sau, “Ân Phách Mệnh, giết nàng, ta muốn biết nàng giao phương thuốc cho ai!”

Ân Phách Mệnh đang cùng Hách Cửu Tiêu giao thủ, nghe như vậy thì liều mạng bỏ mặc chưởng phong ở phía sau, hướng về phía Diễm Hoa, sau lưng bị dính một chưởng, thân hình lảo đảo, nhưng không dừng lại cước bộ, năm ngón tay như móng vuốt, nhanh như tia chớp, chụp xuống đầu của Diễm Hoa!

Ân Phách Mệnh cũng có dị năng, có thể khôi phụ trí nhớ của người khác, nhưng ngoại trừ như vậy thì hắn còn có thể biết được suy nghĩ trong đầu của người ta? Hách Thiên Thần cả kinh, chỉ thấy năm ngón tay lấp lánh ánh sáng, chụp thẳng vào đầu của Diễm Hoa!

Mặc dù không biết rốt cục sẽ như thế nào, nhưng lúc này ai cũng biết thủ đoạn của Ân Phách Mệnh tuyệt đối sẽ không có lợi cho người ta. Diễm Hoa bị bắt mấy ngày, một giọt nước cũng không được uống, căn bản không thể động thủ, Hồng Lăng gần nàng nhất, vội vàng đẩy Diễm Hoa ra—

Năm ngón tay của Ân Phách Mệnh như ưng trảo, thẳng tắp chụp xuống đỉnh đầu của người ở dưới chưởng.

Hồng Lăng.

Hồng Lăng vịn vào thân cây, thân hình cứng đờ, Diễm Hoa ngã xuống một bên, giật mình nhìn nàng, chỉ thấy từ trên trán của nàng chảy ra những dòng máu đỏ tươi, giống như từ trong thân thể của nàng chậm rãi tràn ra, chảy đầy khuôn mặt, cũng nhuốm đỏ cổ áo bằng lông trắng như tuyết….

Một kích của Ân Phát Mệnh không trúng mục tiêu, hắn rút tay ra, năm ngón tay đỏ tươi chuẩn bị chụp vào Diễm Hoa, lúc này Hách Cửu Tiêu đã nhảy đến sau lưng hắn, chưởng phong như đao, Ân Phách Mệnh cố sức tránh né nhưng không thể thoát được toàn bộ chưởng lực, một chưởng của Hách Cửu Tiêu dừng trên bả vai của hắn, chỉ nghe thấy một tiếng xé thịt vang lên, một cánh tay cùng với huyết nhục bay thẳng ra ngoài.

Diễm Hoa miễn cưỡng đứng dậy, muốn che lấy vết thương trên đầu Hồng Lăng, nhưng năm lỗ máu vẫn không ngừng xuất huyết, căn bản không thể lấy tay để che lại, nhưng Hồng Lăng lại mỉm cười với nàng, “Ta không đau….”

Nàng lảo đảo đứng nơi đó, một thân hồng y phất phơ dưới bóng cây, như là hỏa diễm đang bốc lên, nàng tựa vào thân cây, trên mặt đẫm máu, nhưng động tác vẫn tự nhiên như vậy, thật giống như chỉ là những giọt mồ hôi, sau đó mang theo vẻ mặt đầy máu hướng ra xa, nói với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, “Ta Hồng Lăng, không bao giờ còn nợ các ngươi….Đa tạ đã cứu cha của ta….Một mạng đổi một mạng….”

Nàng cười to, đã không thể cầm cự được nữa, nhưng vẫn đi vào đám người, lại còn không quên nhặt thanh kiếm dưới đất, thuận tay giết địch nhân.

“Hồng Lăng?” Phong Ngự Tu từ sơn hạ chạy đến, phía sau còn dẫn theo người của Xích Lang tộc, nhìn thấy tình cảnh này, hắn nổi giận gầm lên một tiếng.

Người của Xích Lang tộc rất trọng tình, cũng rất hữu tình, Hách Thiên Thần cứu Phong Ngự Tu, Hồng Lăng dọc đường đi xem như là bằng hữu cùng chung hoạn nạn với hắn, mắt thấy bọn họ gặp nguy, Phong Ngự Tu giận dữ, tùy tay bắt lấy một người của Ngao Kiêu tộc, mạnh mẽ vặn gãy cổ của người nọ.

“Phong Ngự Tu, ta đã nói ta sẽ theo ngươi quay về Xích Lang tộc để lĩnh tội…Nay xem ra ta làm không được…..Ngươi nhớ rõ, lấy đầu của ta….đem về phục mệnh…” Hồng Lăng mỉm cười xoay người, toàn thân đẫm máu, mặc cho hai thanh kiếm đâm vào người nàng, sau đó chậm rãi ngã xuống.

“Hùng! Tích! An!” Phong Ngự Tu gằn từng tiếng rống giận, đôi mắt đỏ ngầu, Hồng Lăng tuy là nữ tử nhưng không hề kém cỏi so với nam nhân, tận mắt nhìn thấy nàng chết, hắn giống như mất đi một hảo bằng hữu. Phong Ngự Tu đột nhiên xoay người, điên cuồng hét lớn, “Mặc kệ hắn là Ngao Kiêu tộc, mấy thằng nhãi dã lang! Giết hết cho lão tử!”

“Nam Vô! Nại Lạc!”

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng nhau hét lớn, “Tuyệt mệnh–” Tiếng quát như sấm rền hạ xuống.