Chương 200: Quyển 4 - Chương 192

Hắn không nhìn Tư Tô nhưng Tư Tô lại đang quan sát hắn, từ khi Hách Cửu Tiêu bước đến gần, ánh sáng trong hang dường như càng lúc càng tối tăm, khi Hách Cửu Tiêu đến gần ngay trước mắt thì Tư Tô theo bản năng lại lui từng bước.

Ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, những chiếc bóng ở trong hang động lắc lư, kéo dài chiếc bóng của Hách Cửu Tiêu ở trên vách đá, hắn lạnh lùng mà đứng, khuôn mặt không có một chút thay đổi đang đối diện với Tư Tô, đôi mắt đang nhắm không biết có nhìn Tư Tô hay không, nhưng lại khiến người ta có phần sợ hãi.

Không gian trong động cũng không nhỏ, có bàn có ghế, có giường có án thư, trong góc có chất đống đủ loại thảo dược, trên án thư có rất nhiều thư sách đang mở ra, Tư Tô đứng trước ghế ngồi, nhìn Hách Cửu Tiêu đi vào, sau đó hắn xoay người rồi sắp xếp vài thứ ở trên bàn, thái độ có vẻ rất tùy ý, giống như đã sớm quen biết với Hách Cửu Tiêu.

“Ta hay nghe sư phụ nhắc đến ngươi, hôm nay rốt cục gặp mặt, sư huynh.” Tư Tô vừa sắp xếp vừa nói chuyện, ngữ thanh mang theo ý cười, “Ngươi không biết sư phụ nhắc đến ngươi nhiều như thế nào đâu, hắn nói rằng y thuật và độc thuật của ngươi trên cả thiên phú, cho nên ta rất muốn được gặp ngươi.”

Hách Cửu Tiêu từng giết Già Lam, theo như lời nói của Tư Tô thì lại nghe không ra có một chút dấu vết nào, tựa hồ Già Lam chưa từng nói chuyện này cho đệ tử của y, Hách Cửu Tiêu nghe Tư Tô nói xong, hắn không hề lộ ra biểu tình gì, lời nói vẫn như trước, “Già Lam ở đâu?”

Nghe thấy Hách Cửu Tiêu gọi đích danh Già Lam, Tư Tô dường như cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn cười trừ, trong nụ cười có một chút giảo hoạt, “Sư huynh đặc biệt đến đây là để tìm sư phụ? Chẳng lẽ là gặp phải loại độc khó giải hay sao?”

“Hắn ở đâu?” Hách Cửu Tiêu không bận tâm những vấn đề khác, bởi vì hắn đến gần mà ngọn đèn trong hang động càng thêm lập lòe, giọng nói của hắn lại vang lên một cách lạnh lùng, “Ngươi có thể lấy được Băng Hà Liên Tử, chỉ cần ngươi nói ra hành tung của hắn.”

“Nếu sư huynh muốn gặp lão nhân gia, ta là sư đệ thì làm gì có đạo lý không nghe theo?” Tư Tô chỉ hơi thoáng do dự, sau đó gật đầu một cái, rồi lẩm bẩm, “Xem như là lễ vật gặp mặt của sư huynh cho ta, dùng Băng Hà Liên Tử đổi lấy hành tung của sư phụ, thật sự là quá hời.”

Hắn nhẹ giọng vui đùa, thái độ so với lúc xuất hiện ở ngoài cửa hang thì có một chút khác biệt, biết được Hách Cửu Tiêu là sư huynh của hắn nên Tư Tô có vẻ rất cao hứng, giống như hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí âm u lạnh lẽo ở xung quanh, bởi vì Hách Cửu Tiêu tiến đến mà tràn ngập cảm giác áp bách.

“Chúng ta đi từ cửa sau.” Hắn tránh ra vài bước, chỉ vào phía sau án thư, rồi chớp mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, sau đó thấp giọng nói, “Bọn người ngu xuẩn ở bên ngoài vẫn không biết ở trong đây còn có mật thất, ta có thể thông ra sơn cốc để đi ra ngoài, chúng ta cứ rời đi từ nơi này, thần không biết quỷ không hay.”

Hắc Man Bang bao vây nơi này bảy ngày, trong đó không biết có bao nhiêu thời điểm là Tư Tô thật sự ở trong hang động, phần lớn thời gian hắn đều ở bên ngoài ăn uống, tìm một chút thảo dược, hoàn toàn không để ý đến những người đó, đương nhiên sẽ không có phản ứng đối với những lời nói của bọn họ.

“Muốn đi thì quay lại đường cũ.” Hách Thiên Thần vẫn còn ở bên ngoài, Hách Cửu Tiêu làm sao có thể bỏ đi như vậy, không hề nhiều lời, hắn xoay người bước ra ngoài.

“Chẳng lẽ có cái gì ở ngoài đó mà ngươi không thể bỏ lại hay sao?” Tư Tô chỉ có thể đi theo hắn, sau đó suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ là người bên cạnh sư huynh? Có phải hắn đối với ngươi rất đặc biệt hay không? Băng Hà Liên Tử ở trên người hắn?”

Tư Tô suy đoán như thế, Hách Cửu Tiêu giống như không nghe thấy.

Ở sau lưng hắn, Tư Tô vội vàng đuổi theo, thấp giọng tán thưởng một tiếng, “Sư huynh thật có mắt, người kia rất đặc biệt, làm cho người ta cảm thấy…” Hắn do dự một chút, cuối cùng chỉ có thể nói, “Ở bên cạnh hắn sẽ rất thoải mái.” Giống như nhìn lên minh nguyệt sáng tỏ, nhìn ra biển mây mênh mông.

Vô luận dùng bao nhiêu mỹ từ để hình dung Hách Thiên Thần thì cũng không quá, vẻ đẹp và khí chất kia không phải dễ dàng có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, lời nói của Tư Tô cũng là có ý này, nhưng hắn chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói ra cảm giác đầu tiên của hắn đối với Hách Thiên Thần.

Hách Cửu Tiêu dừng lại cước bộ, hơi thở băng huyết càng trở nên lãnh liệt, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đang khép lộ ra một ánh sáng lạnh khiến người ta kinh hãi, “Hắn như thế nào cũng không liên quan đến ngươi.”

Tư Tô biến sắc, dưới chân cũng trì hoãn một chút, cước bộ nhẹ nhàng đi theo phía sau, tỏ vẻ áy náy, “Là ta nói sai, bất quá ta nhìn ra được sư huynh thật sự để ý.”

Khi Hách Cửu Tiêu đi ra cửa hang thì Hách Thiên Thần vẫn đang chờ ở bên ngoài, thấy Hách Cửu Tiêu vô sự đi ra, Tư Tô lại ở ngay phía sau, lập tức hiểu được Hách Cửu Tiêu đã thuyết phục được Tư Tô, nhưng Hắc Man Băng chưa hẳn sẽ dễ dàng bỏ qua.

Quả nhiên vừa thấy bọn họ xuất hiện thì Quỷ Thông là người đầu tiên xông lên phía trước, bộ mặt dữ tợn, oán hận nói, “Ngươi muốn đi đâu? Ngươi phải theo chúng ta trở về để chữa trị cho Bang chủ của chúng ta!”

“Đáng tiếc ta phải đi theo sư huynh của ta, thứ lỗi tại hạ không thể nghe theo.” Tư Tô lộ ra vẻ mặt áy náy, rồi đột nhiên vung tay lên, một nhúm bột phấn bay lả tả trong không khí, Quỷ Thông vội vàng lui ra phía sau, nhưng vẫn bị hít vào không ít.

“Ngươi! Ngươi….dám hạ….hạ độc….” Quỷ Thông che cổ họng của mình lại, hé ra khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, sau đó lại chuyển sang tím tái, rồi dần dần hóa đen, Bang chúng Hắc Man Bang ở phía sau cũng đều ngã xuống đất, giống như hít thở không thông, cố sống cố chết mà gãi cổ họng của mình.

Tư Tô vẫn mỉm cười một cách hữu lễ, “Thay ta truyền lời cho Bang chủ, Tư Tô mấy ngày gần đây không rảnh đi chẩn bệnh cho hắn, sinh tử có mệnh, không phải do người, nếu ta có thời gian rỗi sẽ đến gặp hắn.” Dứt lời, hắn lướt nhìn đám Bang chúng của Hắc Man Bang, điềm nhiên đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu, “Sư huynh, chúng ta có thể lên đường.”

Vừa cười nói vừa hạ độc thủ như vậy, thật sự không hợp với khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp của Tư Tô, nhưng như thế mới càng giống đệ tử của Già Lam, Hách Thiên Thần chỉ bàng quan, không nói thêm bất luận điều gì, hắn gật đầu mỉm cười với Tư Tô, xem như chào hỏi.

Một nửa Hắc Man Bang đều bị trúng độc, hơn phân nửa có lẽ đã chết, kỳ dị là đám người của Hách Thiên Thần không có gì khác thường. Mấy ngày trước Tư Tô hạ độc trong hang động, nên người của Hắc Man Bang mới sợ hãi mà đứng ở bên ngoài, vậy mà bây giờ chỉ có bọn họ là trúng độc.

Gió lạnh thổi qua khe núi, tiếng kêu rên phiêu tán trong gió, nghe có vẻ rất thê thảm, không ít người cào nát cổ họng của mình, sắc mặt hóa thành màu đen mà chết.

Phong Ngự Tu ở bên cạnh vừa kinh ngạc vừa tán thán, “Hảo thủ đoạn!” Hồng Lăng nhìn ra khe núi ở bên ngoài mà thúc giục, “Còn không đi mau, ngộ nhỡ Hắc Man Bang còn người bên ngoài, bị bao vây tứ phía thì cũng không có gì là vui vẻ.”

Lời này quả thật rất đạo lý, Hách Thiên Thần cũng đắn đo điểm này, hắn đã sớm dắt ngựa, một tay đỡ lấy bả vai của Hách Cửu Tiêu, “Đôi mắt của ngươi…”

“Đôi mắt của sư huynh nhất định không có việc gì.” Tư Tô bỗng nhiên xen vào, nhìn thẳng vào Hách Thiên Thần, “Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì, có thể nói cho ta biết được hay không.”

Khi hắn hỏi thì chỉ thấy hiếu kỳ, không tỏ vẻ bất luận điều gì khác, Hách Thiên Thần không đặt ở trong lòng, đang muốn mở miệng trả lời, Hách Cửu Tiêu đã thay hắn trả lời, “Hắn tên là Hách Thiên Thần, những việc khác ngươi không cần biết.”

Tư Tô đi theo bọn họ, lúc đầu là ba người cùng đi, chờ đến khi những lời này vừa được nói xong thì Hách Cửu Tiêu đã kéo Hách Thiên Thần đi lên phía trước, bỏ lại Tư Tô ở sau lưng. Nhìn hai người, ánh mắt của Tư Tô xẹt qua một chút hứng thú, rồi bỗng nhiên hỏi Phong Ngự Tu, “Quan hệ giữa bọn họ có phải rất sâu nặng hay không….” Tư Tô nhướng mi, có vẻ rất ngạc nhiên.

Phong Ngự Tu suy nghĩ một lát, không biết dùng từ gì để hình dung, cuối cùng nói ra một câu sâu xa, “Việc này thì ngươi tự mình xem đi, chỉ có ngươi tận mắt chứng kiến thì mới có thể lĩnh hội.”

Phong Ngự Tu nhìn thoáng qua Hồng Lăng ở phía sau, biểu tình của Hồng Lăng cũng như hắn, bọn họ đều đã chứng kiến rất nhiều lần, thời gian không quá lâu nhưng ai cũng nhận ra quan hệ giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không thể dùng một lời mà có thể diễn tả hết thảy mức độ sâu cạn.

Tư Tô không hỏi tiếp, chỉ đi theo hai người, nhưng không hề dời mắt.

Ra khỏi sơn cốc, Tư Tô nói cho bọn họ rằng Già Lam đang ở Thùy Tang, Thùy Tang là một thành trấn vừa nhỏ vừa hẻo lánh, nó nằm ở giữa Vạn Ương, là một nơi không quá náo nhiệt cũng không quá quạnh quẽ.

Già Lam là Thánh Y, thường hay đi nơi này nơi đó, hành tung rất mơ hồ, rất nhiều người chưa từng gặp hắn, ngay cả Phong Ngự Tu cũng chỉ nghe qua kỳ danh mà chưa từng gặp mặt, theo như lời của Tư Tô, Già Lam có chuyện quan trọng ở Thùy Tang, đã ở nơi đó nhiều năm qua.

Từ Thiên Lộ đi qua Đàm Vụ tìm được Băng Hà Liên Tử, rồi lại từ Tư Tô ở đây mà rốt cục biết được tung tích của Già Lam, nghĩ đến việc Hách Cửu Tiêu có hy vọng giải được độc, vẻ mặt của Hách Thiên Thần hơi thả lỏng.

“Tốt lắm, chúng ta đi về hướng Đông để đến Thùy Tang.” Xoay người lên lưng ngựa, Hách Thiên Thần an bài ổn thỏa, giọng nói trầm ổn, theo ngữ điệu của hắn thì không hề nghe ra có nửa điểm mệt mỏi, hắn ngồi trên ngựa, sống lưng vẫn cương trực, bàn tay nắm dây cương vẫn trầm ổn như trước, ánh mắt nhìn xa xa vừa kiên định lại vừa quả quyết.

Vì Hách Cửu Tiêu mà đi tìm Băng Hà Liên Tử, vì tìm Già Lam giải độc cho Hách Cửu Tiêu, sau khi đến Vạn Ương đã trải qua bao nhiêu gian nguy và hiểm cảnh, tất cả những việc này dường như không được Hách Thiên Thần đặt ở trong lòng.

Mái tóc khẽ tung bay trong gió, giao thoa với y mệ màu thanh lam, lúc này đang là buổi chiều tà, vầng hào quang phía trên cao chiếu xuống bóng dáng đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, toàn thân được kim quang bao phủ, tựa như đã dung hòa với thiên địa thành nhất thể.

Hách Cửu Tiêu vẫn chưa mở mắt ra, nhưng lại có thể tưởng tượng được biểu tình lúc này của Hách Thiên Thần, đây là Hách Thiên Thần mà hắn luôn luôn nhìn thấy….

Đứng trước sơn cốc, Hách Cửu Tiêu không lên lưng ngựa, Hách Thiên Thần nghi hoặc, rồi cúi người nhìn hắn, “Sao vậy?”

Một đôi tay bỗng nhiên vươn về phía hắn, Hách Cửu Tiêu kéo hắn từ trên lưng ngựa xuống đất, không phải một nụ hôn kịch liệt, mà là nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, rồi khẽ hôn lên mái tóc ở bên thái dương, động tác ôn nhu đến mức nói không nên lời, nói không hết triền miên, khiến ba người chỉ còn biết ngây ngẩn đứng một bên.

Hách Thiên Thần tựa hồ biết rõ lý do vì sao Hách Cửu Tiêu làm như vậy, hắn ôm chặt Hách Cửu Tiêu, mỉm cười nhẹ nhàng, “Cảm động đến như vậy?”

“Là động tâm.” Hách Cửu Tiêu không hề kiêng kỵ có người khác đang ở đây, hắn ôm Hách Thiên Thần vào lòng, ghé vào lỗ tai của Hách Thiên Thần rồi sửa lại lời nói cho đúng.

Kể từ khi hai người ở chung cho đến nay thì hắn vẫn luôn vì sự tồn tại của Hách Thiên Thần mà động tâm.