Chương 197: Quyển 4 - Chương 189

Đại hỏa vẫn còn bừng cháy, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt những bông tuyết đang rơi đầy trời, hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương trắng, có thể nghe được rõ ràng tiếng tí tách của lửa thiêu, nhưng tự dưng làm cho người ta cảm thấy giờ khắc này phi thường yên lặng, tĩnh đến mức không ai muốn mở miệng, không muốn đi quấy rầy hai người đang ở dưới tàng cây.

Thời gian Hách Cửu Tiêu ở dưới nước không lâu bằng Hách Thiên Thần, vì vậy khôi phục nhanh hơn Hách Thiên Thần một chút, ôm chặt Hách Thiên Thần, sưởi ấm thân thể đông cứng của hắn, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu phi thường không tốt, không chỉ vì giá rét mà càng bởi vì lúc trước Hách Thiên Thần tự tiện xuống nước, còn thả ra Giao Tàm ti, “Rốt cục ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?”

Nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần khẽ nhếch môi, bình tĩnh trả lời, “Đi lấy Băng Hà Liên Tử cho ngươi.” Ngữ thanh của hắn không còn run rẩy như lúc trước, nhưng tứ chi vẫn chưa khôi phục, đôi tay có cảm giác đau đớn vì bị bỏng lạnh, hắn chậm rãi nâng tay phủi đi bông tuyết bám trên tóc của Hách Cửu Tiêu, lúc này hắn mới phát hiện tuyết đang rơi đầy trời.

“Nếu ngươi muốn tức giận thì chờ đến khi chúng ta quayvề rồi hẳn nói sau.” Hách Thiên Thần thối lui vài bước, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn cầm lấy một thứ rồi đưa cho Hách Cửu Tiêu, “Thảo nào cái hồ lại lạnh một cách phi thường như vậy, ngươi xem đây là cái gì.”

“Huyền Băng?” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu càng thâm trầm, ngay cả Phong Ngự Tu và Hồng Lăng ở cách đó không xa vừa nghe thấy thì cũng đều phải phát run. Hách Cửu Tiêu tiếp nhận viên băng châu trên tay Hách Thiên Thần, “Huyền Băng ngàn năm không đổi, có thể làm nước hóa thành băng, tuy là ngày mùa hè cũng không thể làm cho nó tan chảy.”

Băng Hà Liên Tử đặt bên cạnh Huyền Băng, quả thật là rất thích hợp, như thế thì tác dụng của dược liệu sẽ không bị mất, nhưng lại làm cho cái hồ này đóng băng quanh năm, sương mù lượn lờ, trong ngày mùa hè ắt hẳn là một cảnh sắc tuyệt mỹ, nhưng vào mùa đông thì lại lạnh đến chết người, chỉ cần nhìn công lực của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cao như vậy mà còn chưa thể ngăn cản cơn giá rét của nó, thì cũng biết dưới đáy hồ lạnh như thế nào.

Phong Ngự Tu và Hồng Lăng nghe bọn họ đối thoại, không rét mà run. Lam Hạt dưới chân cảm giác được ngọn lửa đang lan đến gần, bọn chúng bắt đầu thối lui khắp tứ phía. Hách Thiên Thần nhìn thấy những con Lam Hạt bị nát nhừ dưới đất, hắn có thể tưởng tượng được tâm tình của Hách Cửu Tiêu lúc trước như thế nào.

Tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần nhảy vào hồ, ngay cả ngăn cản cũng không kịp, Hách Cửu Tiêu lúc ấy lo lắng bao nhiêu, tức giận bao nhiêu, thì có thể hiểu được.

“Ngươi nhảy vào chính là Huyền Băng Hồ.” Vài chữ cuối cùng đặc biệt lạnh lẽo, giống như cũng bị huyền băng đông cứng, đôi mắt lạnh lùng lộ ra hàn quang, hắn dùng bàn tay bị thương để ôm Hách Thiên Thần đứng dậy, giẫm lên những xác chết của Lam Hạt ở dưới chân mà đi thẳng ra ngoài.

Hách Thiên Thần chỉ có thể lắc đầu cười khẽ, không tiếp tục tranh cãi, Hách Cửu Tiêu cố ý dùng bàn tay này chính là vì không để cho hắn kháng cự.

Tuyết mịn hơi cản trở đại hỏa, nhưng thế lửa vẫn lan tràn như trước, thiêu đốt đến bên bờ hồ, những cành cây khô gặp lửa liền bốc cháy, Lam Hạt đã sớm chạy trối chết khắp tứ phía, không còn cố gắng công kích bọn họ, bốn người đi ra khỏi khu rừng bằng một hướng khác của Thanh Đại Lâu, người trong Lâu phát hiện đại hỏa thì đã sớm hoản loạn, cuối cùng không ai phát hiện bốn người rời đi.

Yên Chi Lâm, có vào mà không có ra, sắp bị đại hỏa nhấn chìm, tất cả những vật hại người đều bị thiêu sạch, hóa thành tro bụi.

Giang hồ quần chúng bên ngoài Thanh Đại Lâu tận mắt nhìn bốn người đi vào, lại tận mắt thấy bọn họ đi ra mà vẫn hoàn hảo không bị tổn hao, cũng không ai chết, trong khi Thanh Đại Lâu lại xảy ra đại hỏa.

Lúc này đã khẳng định bọn họ không phải kẻ đầu đường xó chợ, khắp Vạn Ương đều bắt đầu chú ý.

Bốn người tìm khách điếm để qua đêm, đầu tiên là phải chuẩn bị nước ấm, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng đều tự rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu quay về phòng rồi bắt đầu dùng nước ấm xoa bóp lên người từng chút một, làm cho nhiệt độ cơ thể hồi phục.

Huyền Băng tạo thành băng hồ, đây là cái lạnh cắt da cắt thịt đến thấu xương, nếu lập tức ngâm mình vào nước ấm thì thân thể sẽ bị hoại tử, bọn họ vận công làm cho huyết mạch lưu thông, dùng nước ấm phủ lên những địa phương bị đông lạnh một cách nghiêm trọng, chờ đến khi các cảm giác chậm rãi khôi phục thì mới tiến vào trong nước, tựa như được tái sinh, Hách Thiên Thần chậm rãi thở ra một hơi.

Hách Cửu Tiêu từ lúc trở về đến bây giờ vẫn chưa hề mở miệng, sắc mặt rất lạnh, cái lạnh này không phải bởi vì thân thể giá rét, cũng không phải bởi vì vết thương trên tay. Sau khi tắm rửa và chà lau thân thể, Hách Cửu Tiêu không có gì bất đồng, nhưng Hách Thiên Thần biết rõ đối phương đang sinh khí, mà lý do là gì thì không phải là hắn không biết.

Thay y phục sạch sẽ, thuận tay lau khô tóc, hắn đi đến bên cạnh Hách Cửu Tiêu, “Để ngươi phải lo lắng.”

“Ngươi cũng biết như vậy?” Hách Cửu Tiêu trầm giọng nói tiếp, lạnh lùng nhìn Hách Thiên Thần, rõ ràng còn rất tức giận, “Ngươi hành sự luôn cân nhắc trước sau, vậy mà lần này không làm như vậy? Ngươi lỗ mãng như thế, có nghĩ tới khả năng ngươi không thể tìm thấy Băng Hà Liên Tử, có thể ở dưới đáy nước gặp phải nguy hiểm, có thể không tìm thấy đường cũ để quay về rồi ngạt thở ở dưới nước hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi chết hay sao?”

Trong phòng vang vọng từng tiếng, lời nói của Hách Cửu Tiêu lãnh khốc sắc bén, không biết là Hách Thiên Thần không còn gì để nói hay là cam chịu, hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Hách Cửu Tiêu một hồi lâu, rồi mỉm cười, “Có Huyết Ma Y ở đây, ta làm sao lại xảy ra chuyện, ngươi xem, chẳng phải ta rất tốt hay sao?”

“Như vậy mà là rất tốt?” Hách Cửu Tiêu tức giận quát to, hắn đẩy ra ngoại bào của Hách Thiên Thần, bên trong hiển lộ những vùng tổn thương do giá rét, làn da vừa đỏ ửng vừa sưng tấy, “Ngươi xem như vậy là rất tốt?”

Hắn chất vấn, Hách Thiên Thần thản nhiên liếc xuống, kéo lại y phục, không cảm thấy có cái gì đáng ngại, lập tức nhướng mi lên, “Dù sao vẫn tốt hơn so với vết thương trên tay của ngươi, ta không thể để cho ngươi nhảy xuống hồ, ta bị thương thì ngươi có thể chữa trị cho ta, nếu ngươi có chuyện gì thì ta phải làm sao? Ta cũng không phải là Huyết Ma Y.”

Hắn vừa cười vừa trêu ghẹo, vẻ mặt cương cứng của Hách Cửu Tiêu vẫn không có một chút ý cười, ngược lại càng lộ vẻ tức giận, thần sắc âm trầm, “Không được lấy sinh tử của mình ra đùa giỡn, sau này không được phép làm như vậy nữa, có nghe thấy hay không?”

Giọng nói lãnh liệt, Hách Cửu Tiêu tựa như đang ra lệnh một cách cứng rắn, Hách Thiên Thần nghe như vậy thì vẻ mặt chỉ thản nhiên, khép lại ngoại bào rồi đi đến bên giường để chuẩn bị nằm xuống, “Nếu quay lại lúc đó thì ta vẫn sẽ làm như vậy.”

“Ngươi nói cái gì?” Hách Cửu Tiêu bước đến, kéo lấy thân thể sắp sửa nằm xuống của Hách Thiên Thần đến trước mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi còn muốn ta phải lo lắng cho ngươi thêm bao nhiêu lần?”

“Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần nghiêm túc gọi tên hắn, không đợi Hách Cửu Tiêu nói thêm điều gì nữa, Hách Thiên Thần đột nhiên ôm chặt Hách Cửu Tiêu rồi cùng nhau ngã xuống giường, cúi thân xuống, nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu, đôi mắt khẽ nheo lại, vẻ mặt dị thường nghiêm túc, “Ngươi lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta lại không lo lắng cho ngươi? Độc trên người của ngươi chưa được hóa giải, muốn ta làm sao có thể yên tâm để một mình ngươi xuống nước lấy Băng Hà Liên Tử?”

Hắn kéo lấy bàn tay đã được thoa thuốc của Hách Cửu Tiêu, rồi thở dài một tiếng.

“Ngươi cảm thấy ta lần này hành động nông nổi, nhưng để ta nói cho ngươi biết, ta không phải chưa từng cân nhắc để Phong Ngự Tu hoặc Hồng Lăng đi xuống đó, nhưng trừ ngươi ra thì ta cũng không yên tâm để người khác đi lấy nó, nhưng nếu ngươi đi thì ta lại càng không yên tâm, trong tình hình như vậy thì chỉ có một mình ta là thích hợp nhất.” Hách Thiên Thần nói ra suy nghĩ lúc đó của hắn, đôi mắt như sao mai đang bình tĩnh nhìn Hách Cửu Tiêu, sự bình tĩnh và lý trí trong đó làm cho Hách Cửu Tiêu vừa tán thưởng vừa bất đắc dĩ.

Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu cũng có lúc bất đắc dĩ, hắn đã thỏa hiệp rất nhiều lần với Hách Thiên Thần, thói quen bá đạo và cương quyết đều giảm bớt, chỉ vì người trước mắt căn bản không cần hắn phải nói nên làm như thế nào, bất luận thời điểm gì thì Hách Thiên Thần vẫn luôn luôn thanh tỉnh và nhạy bén hơn người.

“Cho nên ngươi để cho ta ở trên bờ vì ngươi mà lo lắng.” Trong lời nói của Hách Cửu Tiêu vẫn còn hờn giận, ngữ thanh lạnh như băng, nhưng Hách Thiên Thần có thể cảm giác được Hách Cửu Tiêu đã hơi xoa dịu, nghe như vậy thì chỉ cười khẽ, “Chẳng phải cuối cùng ngươi cũng nhảy xuống tìm ta hay sao?”

Dứt lời, Hách Thiên Thần cúi người hôn lên khóe miệng của Hách Cửu Tiêu, lại bị đối phương kéo xuống, bờ môi hai người chạm vào nhau, độ ấm trên môi thấp hơn so với bình thường, càng khiến người ta cảm thấy trong miệng rất nóng, cảm xúc vừa ướt át vừa ám áp khiến hai người không muốn buông ra, nụ hôn cách quãng làm cho hơi thở giao hòa, thân thể kề sát của hai người dần dần dâng lên nhiệt độ, nụ hôn càng lúc càng sâu sắc, khiến thân thể của bọn họ từ từ buộc chặt.

Hách Thiên Thần tách ra trước, hô hấp hơi thoáng dồn dập, “Chúng ta đều mệt mỏi, qua mấy ngày nữa…”

Lời nói của hắn ám chỉ điều gì thì hai người đều biết rõ.

“Qua mấy ngày thì qua mấy ngày.” Hách Cửu Tiêu giương mắt nhìn Hách Thiên Thần, giọng nói hơi khàn đặc, hai tay vuốt ve trên lưng hắn rồi kéo hắn nằm xuống bên cạnh, “Ta sẽ tìm một nơi để phối thuốc, những điểm bị Huyền Băng Hồ ngấm vào phải ngâm nước ấm, nếu không hàn khí xâm nhập vào xương tủy thì sẽ gây bất lợi cho thân thể của ngươi.”

Hách Thiên Thần cũng không có ý kiến đối với điểm này, Hách Cửu Tiêu là thầy y, có một vài phương diện hắn không thể tranh cãi với Hách Cửu Tiêu, hắn rất chú ý tình trạng của thân thể mình, theo như lời của Hách Cửu Tiêu thì cũng không phải không có đạo lý.

Hai người nằm ngủ, sáng hôm sau, Phong Ngự Tu và Hồng Lăng cùng đến gõ cửa, vốn tưởng rằng hai người nhất định cạn kiệt sức lực, sẽ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao thì mới thức dậy, nên lúc bọn họ gõ cửa mà vẫn có chút chần chừ, không ngờ Phong Ngự Tu mới gõ đến tiếng thứ hai thì bên trong đã truyền đến lời của Hách Thiên Thần, “Vào đi.”

Bước vào cửa, bọn họ ở gian ngoài nhìn thấy bên trong, cách bình phong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một người ngồi trên ghế mặc cẩm y, đương nhiên là Hách Cửu Tiêu, nhìn sang bóng dáng ở sau lưng hắn, chính xác là Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần đang cột tóc cho Hách Cửu Tiêu, dây buộc tóc được thắt thành từng vòng hoàn hảo ở phía trên, nhìn kỹ lại thì thấy rõ động tác không cố ý nhẹ nhàng, cũng không quá mức ôn nhu, mà lại rất tự nhiên tùy ý, ung dung một cách khó nói nên lời.

Người ngồi trên ghế tựa hồ đang hưởng thụ giờ khắc này, một thân băng lãnh cứng rắn với hơi thở lạnh lùng không còn rõ ràng như lúc bình thường.

Nếu có người trước kia nói rằng Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu cũng sẽ có lúc lộ ra vẻ mặt ôn nhu, thì không ai tin tưởng điểm này, nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy, không ai sẽ hoài nghi hắn cũng là con người, mà không phải như lời đồn đãi rằng hắn giống như ma, chỉ có lãnh huyết vô tình.

“Mấy ngày tới ngươi không được tập trung tinh thần quá mức, không cần nhìn quá lâu, tốt nhất là nhắm hai mắt lại, có nghe thấy hay không?” Ngoài dự kiến của Phong Ngự Tu và Hồng Lăng, người đang phân phó dặn dò là Hách Thiên Thần, sau khi cột tóc thì hắn không quên nhắc nhở bên tai của Hách Cửu Tiêu.

“Ta mới là thầy y, ta đương nhiên biết rõ.” Hách Cửu Tiêu không mở mắt, đôi mắt yêu dị lạnh lùng hoàn toàn khép lại, rồi hướng ra sau nói một câu, “Nhưng ta muốn nhìn ngươi, như vậy thì phải làm sao?”

Hách Cửu Tiêu không phải đang trêu đùa, Hách Thiên Thần rõ ràng biết Hách Cửu Tiêu lại thật sự vì như vậy mà ảo não, nhịn không được nên hắn cười khẽ, rồi xoay người đi lấy một tách trà đưa cho Hách Cửu Tiêu, “Vậy thì mau chữa cho mắt sáng lại.”

Hách Cửu Tiêu nhắm mắt, nhưng động tác lại không hề chậm chạp, không thấy có nửa điểm vướng víu, sau khi công lực đạt đến một cảnh giới nhất định thì cho dù không cần đôi mắt cũng có thể cảm giác được các chuyển động của sự vật bên ngoài, hắn tiếp nhận ly trà rồi uống một ngụm, “Qua mấy ngày thì sẽ ổn.”

Bởi vì hồ nước rất lạnh nên đôi mắt của Hách Cửu Tiêu bị đóng băng, hai mắt ửng đỏ, đêm qua không thấy bệnh trạng, nhưng hôm nay tỉnh dậy thì tầm mắt có một chút mơ hồ, thương thế như vậy không hề đáng kể ở trong mắt của Hách Cửu Tiêu, nhưng thật ra Hách Thiên Thần lại khẩn trương hơn một chút.

Bất quá ở mặt ngoài thì không thể nhìn ra, chậm rãi bước đến gian ngoài, hắn bảo Phong Ngự Tu và Hồng Lăng cùng ngồi xuống, cước bộ vẫn trầm ổn, vẻ mặt lạnh đãm ôn hòa, “Tiếp theo là đi tìm Tư Tô.”

Đây không phải là nghi vấn, Hồng Lăng vội vàng gật đầu, “Có thể cho ta xem Băng Hà Liên Tử được hay không?” Nàng vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng của Băng Hà Liên Tử, hôm qua bị chấn động bởi tình cảm của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nên nàng căn bản đã quên chuyện này.